Kiếm Chủng

Chương 51: Thiên Mục sơn quần ma loạn vũ




Khi còn ở Phương Thốn Sơn thì Kim Tượng Đế từng nghe nói rằng Tuệ Ngôn sư huynh muốn khai tông lập phái, cũng từng nghe Tuệ Thanh sư huynh nói nếu có tông môn thì có thể nhận phù triệu của Thiên Đình để thừa nhận tông môn, có chỗ đặt chân trong thiên địa này. Tuệ Ngôn sư huynh hẳn muốn tạo ra một nơi đặt chân cho các sư huynh chưa xuất sơn và những đệ tử của mình.

“Ngươi lo cái gì?” Kim Tượng Đế hỏi

Chính Nguyên lo lắng cung kính nói: “Sư tôn chọn nơi đặt sơn môn là Thiên Mục Sơn, nơi này linh khí dồi dào, không có tông môn nhưng địa thế hiểm ác, yêu quái cực nhiều, đệ tử pháp lực thấp cực kỳ khó hạ sơn”

Kim Tượng Đế thầm nghĩ nguyên nhân mà Thiên Mục Sơn không có tông môn hẳn vì nơi này có cực nhiều yêu quái.

“Ngươi theo ta về Thiên Mục sơn rồi đi tế bái Tuệ Ngôn sư huynh” Kim Tượng Đế nói

“Vâng, sư thúc”

Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Chính Nguyên người có tướng mạo còn có vẻ lớn hơn mình nhiều, Kim Tượng Đế có thể đoán được y muốn nói gì.

“Mang Phong Tín Nhi đi cùng”

“Vâng, sư thúc” Chính Nguyên vui vẻ nói

Trên bầu trời đêm tinh quang lấp lánh, chớp chớp nháy nháy tựa như đang nhìn kỹ sinh linh trên đại địa.

Phong Tín Nhi rời khỏi phủ tướng quân từ sáng sớm, không có ai ngăn trở bởi Chính Nguyên tới đón nàng đi, Chính Nguyên nói sẽ tìm cho Phong Tín Nhi một vị sư phụ thần thông quảng đại, bọn họ lập tức nghĩ đến vị tiên nhân chân đạp kim quang tới.

Nha đầu cố chấp này lại có vận khí tốt thế những thê thiếp của Phong tướng quân nghĩ vậy

Lão phu nhân chống trượng nói với Phong Tín Nhi: “Có cơ hội thì về thăm nhà”

Phong Tín Nhi gật rồi nghiêng đầu nhìn một tòa lầu các, nơi đó có một thân ảnh cao lớn đang đứng sau rèm nhìn, nàng biết đó là phụ thân của mình, nàng hành lễ với người đó rồi đi theo Chính Nguyên quốc sư.

Ngồi trên một chiếc xe ngựa, ra khỏi đô thành của Thiên Nguyên quốc, từ cửa sổ xe ngựa nàng nhìn ra bên ngoài, người ven đường và hoa cỏ trên tường thành đều đang trôi xa, phảng phất như sự bình phàm của mình tại thời khắc này đã bị một thứ gì đó cắt mất, từ giờ sẽ không bình phàm nữa.

Trong lòng nàng, quốc sư Chính Nguyên đã cắt đi sự bình phàm của nàng nhưng nàng không biết mình mới chính là người cắt đi sự bình phàm đó.

Ra khỏi quan đạo, Phong Tín Nhi lập tức nhìn tới sư đệ Như Hối của sư tổ người tự xưng mình là xà yêu, trong mắt của mọi người thì đó là một vị thần tiên. Hắn mặc y phục màu kim sắc cùng với gương mặt lãnh tuấn khiến cho lão nhân cao lớn trên mặt có một vết sẹo hình con rết đứng bên cạnh cũng chỉ có thể làm nền.

Thiên Mục Sơn cách Thiên Nguyên Quốc hơn ba trăm dặm.

Bên trong Thiên Mục Sơn có hai ngọn núi mà nhìn từ trên không xuống trông giống như hai tròng mắt màu bích lục. Bên cạnh hai ngọn núi này có một con sông nhỏ chảy ra ngoài núi giống như một dòng nước măt. Quần thể núi này là nơi linh tú thanh u cũng là nơi mà Đạo gia thích nhất. Trong quần thể sơn mạch đó thì hai ngọn núi trung gian nhìn như hai con mắt kia là tốt nhất.

Chỉ là đại môn đại phái nếu tới đây thì lại hơi nhỏ, tiểu môn tiểu phái nếu dựng ở nơi này thì bốn phía lại có yêu quái tinh mị tiềm phục tạo thành nguy hiểm rất lớn với những đệ tử mới nhập môn nhưng nếu để thanh trừ toàn bộ yêu mỵ trong núi thì không phải tu sĩ tầm thường có thể làm được.

Mưa to tầm tã trút xuống vùng thiên địa mênh mông này.

Chính Minh đứng trước cửa đạo quan nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài. Nước mưa từ đỉnh quan chảy xuống, rơi trên mặt đất rồi bắn tung tóe.

“Hì hì…” Trong nước chảy xuống từ trên mái ngói có một đám khói đen chui ra rồi chui vào trong gió sau đó biến mất tăm.

Trong mắt của Chính Mình, một vùng sương mù vặn vẹo trong mưa gió là do yêu tà quấy phá.

Một khối đất trống trước đạo quan nơi có nước chảy xuống đột nhiên có một con rắn chui lên không thấy hình thể nhưng tựa như đang vặn vẹo. Lại có một đám nước hóa thành một con chim bay lên vỗ cánh bằng nước trong gió rồi biến mất trong cuồng phong.

Ngẫu nhiên lại có hổ báo xuất hiện nhảy múa trong mưa gió, gầm rống lẫn nhau nhưng lại chẳng thể nào thấy hình thể chỉ có thể xuất hiện trong mưa gió. Lại có người do nước mưa biến hóa thành đang đối ẩm tầm hoan.

“Sư phụ người đâu rồi, mau trở lại đi, các sư đệ đều đã rời đi rồi, năm đó ngài nói đợi khi trở về sẽ khai tông lập phái, thỉnh người từ các môn phái gần đó đến xem lễ thế nhưng tại sao đi rồi mà không trở lại”

Đột nhiên trong mưa có một bóng đen trồi lên từ trong nước, hóa thành một người mặc hắc bào âm trầm đứng ở đó nhìn vào quan.

Chính Minh không sợ bọn họ tiến vào bởi vì trong đạo quan có trận pháp do sư phụ bố trí, những yêu ma này không vào được nhưng gã không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa.

Năm đó từng vị sư đệ rời đi, ở chỗ này sinh hoạt quả thật gian nan. Gã có thể thông cảm với những sư đệ đó nhưng bất luận ai đi cũng được chỉ có gã là không, bởi vì nếu như gã cũng đi thì tòa đạo quan này sẽ bị bỏ hoang, sẽ bị những yêu ma kia chiếm cứ. Có một ngày sư phụ trở về nhìn thấy điều này thì sẽ thương tâm lắm cho nên dù thế nào gã cũng không thể đi.

Chính Minh ở chỗ này chờ sư phụ mình trở về nhưng không biết sư phụ mình đã chết. Gã bị nhốt ở đây, căn bản không biết tình huống bên ngoài bởi rất nhiều năm rồi không đi ra ngoài.

Đúng lúc này cách đạo quan không xa có một hàng người đứng trong mưa gió, họ nhìn vào một tòa đạo quan ở đình núi không của Thiên Mục sơn.

“Sư thúc, đó chính là đạo quan mà sư phụ lập” Chính Nguyên nói

“Đạo quan tên là gì?” Trong mưa gió bộ y bào màu vàng của Kim Tượng Đế thậm chí còn không dính một chút bụi. Bộ pháp bào này là do hắn rút da của mình làm thành. Trước đây thân hắn chỉ dài bằng một chiếc đũa nhưng khi hóa hình lại đã biến thành rất lớn. Rút lớp da bên ngoài làm thành pháp bào quả là thích hợp. Hơn nữa pháp bào này còn do sư phụ hắn giúp tế luyện.

Tiêu Cửu vác một thanh đao và một cái túi tuy nhiên mưa gió không thể nào chạm vào lão được bởi khi tới gần thì đã bị thanh đao trên lưng thổi bay.

Chính Nguyên cũng có pháp môn tránh mưa gió chỉ có Phong Tín Nhi là không có. Nhưng nàng được vị sư thúc tổ tuổi trẻ trước mặt đưa cho một chiếc lá, từ chiếc lá tỏa ra một lớp thanh quang nhàn nhạt, mưa gió không cách nào rơi trên người nàng được.

“Thiên Mục” Chính Nguyên đáp “Sư phụ nói nếu như xây đạo quan trên Thiên Mục Sơn vậy thì gọi nó là Thiên Mục Quan, sau này lập môn phái cũng sẽ gọi là Thiên Mục phái”

Kim Tượng Đế biết sư huynh không muốn người biết mình tứi từ Phương Thốn Sơn Linh Đài Tông, chỉ là còn chưa khai tông lập phái thì đã chết dưới tay của Huyền Thiên Môn Hoa Thanh Dương, nghĩ tới đây mà lòng hắn vẫn còn đau như dao cắt.

“Ngươi là đệ tử của sư huynh, ta không cần phải nhiều lời, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, sau này không được tới gần người của Huyền Thiên Môn” Kim Tượng Đế nói

Chính Nguyên chỉ sửng sốt một chút rồi tựa hồ như đã minh bạch lập tức hỏi: “Có phải sư phụ chết dưới tay của Huyền thiên Môn không?”

Kim Tượng Đế không đáp, trong lòng hắn chỉ thầm nghĩ đâu chỉ là Tuệ Ngôn sư huynh cả Trí Thông sư huynh đã rơi vào tay Bồ Tát của Linh Sơn thần bí cũng đều do Huyền Thiên Môn Hoa Thanh Dương kia mà ra.

“Thấy một cái, giết một cái” Tiêu Cửu ở bên cạnh hung ác nói

Kim Tượng Đế im lặng, hắn có thể lý giải tâm tình của Tiêu Cửu, kỳ thực tâm tình của hắn cũng vậy. Chẳng qua hắn biết rõ với tu vị hiện giờ của mình không đủ sức đấu với Huyền Thiên Môn, còn sư phụ cũng sẽ không xuất sơn. Những sư huynh đệ một khi dương danh trên thế gian liền sẽ chết không thì mất tích. Điều này khiến cho hắn hoài nghi liệu có phải có một đôi mắt đang theo dõi sư phụ, theo dõi Phương Thốn Sơn Linh Đài Tông.

Trong một nơi bị mưa gió bao phủ cách đó không xa đột nhiên có một đóa hoa đỏ như máu chậm rãi nở rộ, nhụy hoa là một con mắt màu xanh, quỷ dị nhìn sang bên này.

Chính Nguyên đã phát hiện ra, sắc mặt khẽ biến còn Tiêu Cửu giống như mãnh hổ nhào tới, mang theo gió mưa, một bước vài trượng, sát khí bùng lên, huyền thiết đao trên lưng xuất vỏ, đao quang lóe lên, chém rụng đóa hoa yêu dị kia rồi sau đó đạp không trở lại, hạ xuống trên núi. Lão nhìn một chút rồi đem bông hoa to như bồn rửa mặt kia nhét vào miệng, cắn từng miếng từng miếng một, khóe miệng có máu tươi tràn ra.

Kim Tượng Đế nhìn Tiêu Cửu, nghĩ tới lúc lão ở Thiên Nguyên quốc chém chân yêu, móc tim yêu để ăn trong lòng nghĩ tới hẳn là lão đã tu một loại pháp môn nào đó, Tuệ Thanh từng nói lão không tu pháp nhưng ở trong sơn môn lâu như vậy chẳng lẽ không ngộ ra được thứ gì sao.

Bông hoa bị chém kia bắt đầu vặn vẹo nhưng Kim Tượng Đế không buồn để ý, cái hắn để ý toàn bộ Thiên Mục Sơn, trong mắt hắn thì Thiên Mục Sơn có thể gọi là quần ma loạn vũ.

Theo hắn thì yêu là yêu mà không phải là yêu ma nhưng đối với nhân loại thì yêu và ma giống nhau.

“Sư thúc, chúng ta vào núi đi” Chính Nguyên nói

“Không, hiện giờ không thể vào, mưa gió này rất kỳ lạ, hiện trong núi không phải yêu thì là ma, năm đó Tuệ Ngôn sư huynh tuyệt đối sẽ không cho phép trong núi tồn tại những sinh vật này nên hẳn là sau khi sư huynh rời đi thì mới xuất hiện.” Kim Tượng Đế chỉ vào một ngọn núi đối diện cũng ngọn núi của Thiên Mục Quan nói: “Nơi đó là một vùng sương mù, không thể nhìn rõ, đó là ma chướng, các ngươi chờ ở đây, ta sẽ đi xem”

Kim Tượng Đế vừa dứt lời thì đã động, Chính Nguyên phảng phất nhìn thấy thân thể Kim Tượng Đế hóa thành một con kim xà từ lưng núi chui vào trong mưa gió.

Phong Tín Nhi nhìn cảnh này trong lòng khẽ nhảy, nhìn sư phụ rôi lại nghe thấy sư phụ hỏi: “Tiêu lão, ngài với sư phụ và sư thúc đến từ đâu?”

“Sư phụ ngươi không nói với các ngươi, Như Hối cũng không nói thì có nghĩa là không thể nói, ngươi cần gì phải hỏi, nếu có một ngày ngươi có thể biết thì đương nhiên sẽ biết, các ngươi chỉ cần biết tổ sư của các ngươi không dưới bất cứ một ai, pháp các ngươi tu cũng không kém hơn bất cứ pháp nào” Tiêu Cửu nói

Đột nhiên có một cơn gió yêu dị cuốn theo mưa gió đi tới trước mặt bọn họ.

“Hì hì ta nhìn thấy một nhân loại to mồm, có thể ăn được rồi!” Có thanh âm truyền tới từ trong mưa gió, Chính Nguyên cả kinh, Phong Tín Nhi vội vã nhìn về phía thanh âm truyền tới, chỉ thấy gió mưa biến thành một gương mặt, chợt xa chợt gần.

“Thứ gì” Sát khí trong mắt Tiêu Cửu lóe lên. Lão từng là một tên cường đạo, tội ác ngập trời, sau cùng được Tuệ Ngôn dẫn vào Phương Thốn Sơn Linh Đài Tông, tuy không được thu làm đệ tử nhưng ở ngoài điện nghe đạo nhiều năm khiến ác ý đã bị mài mòn tuy nhiên hung và sát lại chưa từng giảm bớt. Kim Tượng Đế không biết lão học được cái gì từ sư phụ mình, Tuệ Thanh cũng không biết nên gã mới nói Tiêu Cửu mới chỉ luyện khí.

Đao trong tay Tiêu Cửu đã rời vỏ, một đao chém tới, một đạo đao quang lạnh lẽo lướt trong mưa gió, gương mặt người tạo thành từ mưa gió chớp mắt tiêu tán rồi lại biến trở lại ở một nơi khác.

“Hì hì, đánh không tới ta đâu”

Tiêu Cử cũng đã thu đao cười lạnh nói: “Không có hình thể, không dám hiện thân, vĩnh viễn không thể trưởng thành”

“Hì hì, ngươi không chạm được ta thế thì ta sẽ ăn các ngươi, linh hồn nhân loại là ngon nhất, hì hì…”

Gió mưa lại lao tới bọn họ một cách quỷ dị rồi hóa thành một cái miệng lớn cắn xuống.