Kiếm Chủng

Chương 68: Hạ xuống trần gian mặc tiêu dao




Dịch: knoiram

Không ai ngờ rằng giờ phút này, Thiên Bồng nguyên soái lại muốn giết bọn họ. Bọn họ trốn trong một cái trận pháp bày ra ở xa xa, bàng quan đứng xem, tự cho là rất an toàn. Thế nhưng Thiên Bồng nguyên soái vậy mà vừa nhìn một cái đã phát hiện ra bọn họ, đồng thời không lưu tình chút nào cả.

"Hắn làm sao dám? !"

Nhóm người ở đây có gốc gác không hề nhỏ trên Thiên đình, cho nên bọn họ mới dám trốn ra đây nhìn Tu La ma vật xâm lấn Thiên giới, không sợ người làm nguyên soái kia. Chỉ là nguyên soái này cũng ngoài dự đoán của bọn họ, ra tay ngay tại trên chiến trường Thiên Hà này. Nếu như bọn họ đều chết ở trong tay nguyên soái, thì dù tổ tiên hay sư môn là thần tiên cũng không hồi sinh họ được.

Nếu chết rồi, lại nhiều người vì mình đi trả thù thì có ý nghĩa gì.

Không ai có ý định chống đỡ, bởi vì cái Cửu Xỉ đinh ba này quá mạnh, mạnh ngoài sự tưởng tượng của bọn họ. Cho đến giờ, chưa ai từng trông thấy Thiên Bồng nguyên soái xuất thủ, chỉ nghe đồn hắn xuất thân danh môn, được chính miệng Thượng Đế sắc phong.

Kim Tượng Đế không thể lo cho kẻ khác, trên người hắn bốc lên linh lãng, trong nháy mắt, thân thể hắn bỗng biến mất giữa không trung.

Ba Tứ cũng lắc lư thân hình, biến thành một con đại xà. Trên thân đại xà có lốm đốm ngôi sao và một tầng tinh quang bao phủ. Chỉ thấy trong hư không lấp lánh vô số ánh sao, đại xà chui vào trong đó rồi nhanh chóng biến mất. Những người khác cũng thi triển độn pháp tránh đi hết.

"Ha ha... Một đám chuột nhắt nhát gan."

Kim Tượng Đế hiện thân ở một nơi cách chỗ cũ rất xa, nhìn Thiên Bồng nguyên soái thân cao mấy chục trượng đứng trên sóng nước, tay múa Cửu Xỉ đinh ba to lớn, Thiên Hà cuộn lên theo đinh ba trên tay hắn. Xung quanh hắn, sóng huyết bay lượn, trong sóng huyết xuất hiện nữ tử mỹ lệ nhảy múa, có tiếng hát du dương cất lên, phút chốc sát khí đằng đằng trước đó chợt biến mất, chỉ còn lại tà ý.

Những Tu La kia dung nhập vào trong sóng huyết, quất về phía Thiên Bồng nguyên soái. Cửu Xỉ đinh ba huy vũ khí thế, liệt diễm hừng hực bốc lên trong hư không.

Quanh người Kim Tượng Đế lấp lánh vô số ánh sao, một con Ba xà luồn ra, hóa thành hình người, chính là Ba Tứ.

"Nhanh hạ giới thôi, bây giờ còn ở lại đây nói không chừng sẽ gặp họa." Ba Tứ vội la lên: "Hiện giờ không còn là chuyện của chúng ta nữa rồi."

"Hạ giới bằng cách nào, Thiên giới này cũng không phải chỗ tùy tiện ra vào đâu." Kim Tượng Đế nói.

"Ha ha, người khác thì khó, nhưng với ta thì chưa chắc." Ba Tứ nói với vẻ đắc ý.

"Được, vậy tụi mình hạ giới." Kim Tượng Đế không có bất cứ do dự gì đối với việc hạ giới này, vì bên trong đan điền hắn đã kết thành Như Ý Chân Linh đạo phù, cũng đã đến lúc ly khai rồi.

Chỉ là khi sư phụ truyền pháp có nói qua, từ nay về sau không nên về lại Phương Thốn sơn, họa phúc toàn bộ tự quyết.

Ba Tứ lại hóa thành một con Ba xà bay về phía Thiên Hà, Kim Tượng Đế hóa thành một mảnh linh quang theo sát phía sau.

Khi bay đến bên cạnh Thiên Hà, Ba xà đột nhiên phun ra một cái lệnh bài, lệnh bài rớt xuống Thiên Hà chớp mắt hóa thành một cánh cửa, Ba xà chui vào trong đó, Kim Tượng Đế biến thành linh quang theo sát tiến vào không hề do dự.

Kim Tượng Đế chỉ cảm giác mình xuyên qua không gian trùng điệp, bên trong thông đạo muôn màu muôn vẻ, vô cùng mỹ lệ. Nhưng hắn chưa kịp nhìn rõ thì trước mắt đã sáng ngời, vậy là đã ra khỏi Thiên giới, rơi xuống một vùng mây trắng.

Ba Tứ xoay người hạ xuống, biến lại thành người.

"Kim huynh đệ thấy ta thế nào, ta nói không sai chứ?." Ba Tứ đắc ý cười nói.

Cuồng phong trên trời thổi cho y bào của gã tung bay, tóc đen tung lên.

"Lợi hại." Kim Tượng Đế tán thán.

"Không phải ta lợi hại, mà là lão tổ tông nhà ta lợi hại." Ba Tứ nói.

"Lão tổ tông nhà ngươi?"

"Lão tổ tông của ta là Giác Mộc Công đứng đầu hai mươi tám vì tinh tú trong Thiên giới, cái pháp lệnh này là ông ấy cho ta." Ba Tứ vừa thưởng thức lệnh bài lam sắc khắc đầy phù văn trong tay vừa nói.

Kim Tượng Đế không biết gì về những chuyện này.

"Ngươi có dự định gì chưa? Nếu chưa thì đến chỗ ta chơi đi." Ba Tứ mở lời.

"Cũng được." Kim Tượng Đế đáp.

Hiện giờ Kim Tượng Đế chưa có chỗ nào để đi, xét cho cùng, tuy rằng hắn tồn tại trong nhân gian nhưng thân là một con xà yêu, thế nhưng, hắn cũng không sống cuộc sống của một con yêu.

"Vậy lên đường thôi, động phủ của ta ở tại Ba Sơn. Đi làm vài chén rượu, mấy ngày này ở trên đấy miệng nhạt thếch cả rồi." Nói xong, Ba Tứ dẫn Kim Tượng Đế độn xuống mặt đất.

Hạ giới hoàn toàn yên tĩnh, không ai biết lúc này trong Thiên giới đang có một trận đại chiến. Kim Tượng Đế mơ hồ cảm giác được một dòng nước ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, không chỉ là Tu La tộc xâm lấn, mà có một bàn tay vô hình đang khuấy động toàn bộ thiên địa, những việc đang xảy ra chỉ là khởi đầu.

Ba Tứ rất cao hứng, đối với gã mà nói, việc nhậm chức trong Thiên Đình không phải chuyện gì to tát, bất quá chỉ là một chút vốn liếng để tám chuyện cùng bằng hữu ở trên bàn rượu mà thôi.

"Lấy hết những hảo tửu tồn trữ của ta ra đây." Khi Ba Tứ hạ xuống trước Ba Sơn động phủ thì liền với vào trong động phủ nói lớn. Tiểu yêu và mấy yêu nữ đỏm dáng bên trong lập tức đáp lại.

Ba Tứ tiến vào động phủ liền có tiểu yêu ra đón. Gã lớn tiếng phân phó: "Đi mời Chu Cáp lão đệ và Thanh Diệp lão đệ của ta tới đây, hôm nay ta phải thiết yến chiêu đãi Kim huynh đệ của ta một bữa."

Về ổ của gã đúng là có khác, càng thêm khoa trương không ít.

Kim Tượng Đế đứng ở cửa động nhìn quanh, chỉ thấy quần sơn hiểm trở, núi rừng rậm rạp. Ba Sơn động phủ nằm dưới chân một ngọn núi cao, trước có thung lũng, trong đó có một cái sơn đạo, đại khái là do trời mưa nước lũ xói mòn tạo ra.

Nơi đây linh khí hội tụ, xác thực là một địa điểm tốt để khai mở động phủ.

"Kim huynh đệ, không phải ta khoe khoang chứ chỗ linh khí hội tụi, núi non quây quần xinh đẹp thế này, toàn bộ đất Ba Thục cũng chỉ có Ngưng Thúy Nhai may ra có thể so sánh với nơi đây." Ba Tứ nói với vẻ ngạo nghễ.

"Ngưng Thúy Nhai?"

"Ngưng Thúy Nhai kia bị một môn phái nho nhỏ chiếm cứ rồi, gọi là Thục Sơn Kiếm Phái gì gì đấy. Có điều, môn phái tuy nhỏ nhưng thực lực trái lại không kém, nhìn đạo pháp truyền thừa của bọn chúng là biết không hề đơn giản. Nếu không ta liền đi đuổi hết bọn chúng, lấy về cho huynh đệ ngươi làm động phủ." Ba Tứ nói.

"Ha ha, thế thì không cần đâu, ta còn có việc muốn làm, chưa có ý định sáng lập động phủ gì cả." Kim Tượng Đế nói.

Hai người đi tới một chỗ thoạt nhìn có vẻ là nơi tiếp khách, nơi đây khá rộng rãi, từng dãy bàn thấp được dựng sát vách, là loại chuyên dùng để đãi khách, chắc hẳn Ba Tứ thường xuyên tiếp đãi bằng hữu ở chỗ này.

"Kim huynh đệ, ta nói chú nghe cái này, yêu chúng ta phải có một khu vực để xưng vương mới đúng là yêu. Nếu lang thang khắp nơi, không chừng một ngày nào đó sẽ bị những người tự cho mình là siêu phàm kia vây công một trận. Chú cũng biết trên đời này có rất nhiều kẻ nhờ hàng yêu diệt ma mà nổi danh, đúng không." Ba Tứ nói.

"Loại người này, ngươi đã gặp qua chưa?" Kim Tượng Đế hỏi.

"Đương nhiên đã gặp qua. Bất quá, Ba Tứ ta hành tẩu thiên hạ bấy lâu, muốn diệt ta đâu có dễ vậy. Trong sơn cốc phía trước động phủ này đã có không ít người tu đạo táng thân ở đó. Anh mày mặc dù không phải yêu thánh, nhưng cũng không phải loại dễ ăn hiếp. Bất kể môn phái nào, nếu như là bình thường đánh tới trước cửa ta cũng không sợ. Nếu đem sư môn ra hù ta, ta đây cũng không phải dễ chọc." Ba Tứ nói lớn.

"Đại vương, rượu tới rồi." Có một nữ tử xinh đẹp bưng một vò rượu dâng lên.

Cô này tuy rằng nhìn qua xinh đẹp, nhưng Kim Tương Đế lại không thấy thế, vấn đề không phải tướng mạo, mà trên người nàng có một mùi tanh.

Đó là yêu khí. Từ khi Kim Tượng Đế hóa hình tới nay hắn ít tiếp xúc với yêu. Sư huynh đệ đồng môn ở Phương Thốn Sơn ai nấy đều một thân thanh linh. Có trông thấy vài ma vật cũng là kẻ địch. Mà nữ tử này trên người khí tức tanh hôi, hắn biết rõ, đó là bởi vì pháp môn tu hành không tốt, cho nên mới bị như vậy.

"Tốt, để đấy. Kim huynh đệ, ta nhìn ra người chú rất thanh linh, nhất định là có sư thừa, đồng thời sư môn bất phàm, rượu bình thường ngươi nhất định là nhìn không để vào mắt. Rượu này nha, coi vậy mà là rượu từng dùng cho Bàn Dào đại hội đó, tên gọi là Túy Tiên Thuần. Bình thường ta chưa từng dùng để đãi ai cả, bây giờ Kim huynh đệ tới động phủ này của ta, ta mới lấy ra." Ba Tứ lại ba hoa.

Kim Tượng Đế nhìn vò rượu kia, xác thực là bất phàm, không phải là bình đất sét phổ thông mà được làm từ ngọc màu xanh, miệng vò cũng không phải bịt bằng đất bình thường mà được phong ấn bằng một đạo phù.

Kim Tượng Đế cười cười, hắn nói: "Về uống rượu, ta thật không phân biệt được đồ ngon dở."

Ba Tứ cười ha ha: "Như Kim huynh đệ ngươi, uống rượu hẳn nên uống loại tốt nhất. Nếu là thích nữ nhân, cũng hẳn là đạo gia tiên tử."

Kim Tượng Đế nghe gã nói như vậy liền nghĩ đến vị Thanh Y cô nãi nãi từng cùng nhau trải qua mưa gió kia.

"Không biết bây giờ cô ta thế nào" Kim Tượng Đế thầm nghĩ.

Hắn không biết, lúc này, Thanh Y sắp sửa đối diện một sự lựa chọn lớn.

Từ khi tên Kim Thiền Tử kia nói muốn giết Phật tổ, thì mỗi lần Thanh Y xuống núi đều gặp phải y. Không chỉ gặp gỡ, y luôn luôn có thể phát hiện ra nàng trước, sau đó khuyên bảo nàng cùng nhau hành động.

Thanh Y tức giận, nàng nói: "Nếu đã dễ giết như ngươi nói, vì sao ngươi không tự mình động thủ đi?"

"Ta không giết được hắn, chỉ có người khác mới có thể giết hắn, ta không thể." Kim Thiền Tử nói.

"Vì sao ngươi không thể mà người khác lại có thể." Thanh y hỏi.

"Ta có nói ngươi cũng không hiểu." Kim Thiền Tử nói tiếp: " Phật tổ độ tâm ma kiếp, bây giờ là thời điểm tốt nhất để giết hắn. Hiện tại hắn không có chút lực hoàn thủ, chỉ cần hắn vừa chết, toàn bộ Linh Sơn này đều sẽ rung chuyển."

"Phật tổ đã sớm luyện được kim thân, vạn kiếp bất diệt, không ở trong tam giới, siêu thoát ngoài ngũ hành, lại há phải độ cái gì mà tâm ma kiếp." Thanh Y nói ra, nàng không khù khờ như Kim Tượng Đế, ít nhiều cũng biết mấy chuyện cơ bản.

"Không sai, Phật tổ xác thực đã sớm siêu thoát ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, nhưng chỉ cần hắn vẫn còn có tư tưởng, có tâm, vậy thì sẽ có tâm ma kiếp. Hơn nữa, hiện tại hắn đang tu một dạng pháp thuật, khi thành thì nhất định phải độ tâm ma kiếp này."

"Pháp thuật gì?"

"Bát trượng kim thân."

Thanh Y vẫn không đi, đơn giản nàng không tin có thể giết được Phật tổ.

Thời gian trôi qua từng ngày. Đột nhiên có một hôm, sư phụ Tịch Diệt của nàng nói sẽ dẫn nàng đi Thiên cung một chuyến, điều này làm cho nàng rất bất ngờ, bởi vì từ tiến vào Linh Sơn, sư phụ rất ít khi để ý tới mình.

Nàng quyết định tìm một cơ hội ly khai, đây là cơ hội tốt nhất.