Kiếm Chủng

Chương 79: Ấn phù đồng môn lạc tuyền bích




"Suối này tuy rằng dẫn tới U Minh giới, nhưng cũng có nguy hiểm nhất định, sơ sẩy một chút sẽ liền mất phương hướng ở trong đó. Trước đã nói qua bởi vì ngươi là bằng hữu của Ba Tứ, cho nên ta sẽ chỉ điểm những chỗ nguy hiểm bên trong cho ngươi." Mạch Thiên Tầm nói.

"Xin nói".

"Sau khi nhập dòng Thông Minh tuyền một đoạn ngươi sẽ thấy hai ngã rẽ, một trong hai nhánh này dẫn đến hung địa, nhánh còn lại thì nối thông với Đông Hải, ngươi cứ đi thẳng không được rẽ, đến khi nhìn thấy một vùng ánh sáng màu lam thì chỗ đó chính là cửa ra vào U Minh giới, tới đó rồi thì chắc chắn không đi lạc được đâu". Mạch Thiên Tầm nói.

Kim Tượng Đế chưa từng đi qua địa phương kiểu như vậy, nhớ lần sư phụ đưa hắn đến Phương Thốn Sơn, hắn không có cái cảm giác kì lạ như lần này.

"Đa tạ". Kim Tượng Đế ôm quyền.

Mạch Thiên Tầm cười cười, nụ cười của gã lộ ra nét âm tà khiến Kim Tượng Đế cảm thấy không thoải mái chút nào, nhưng nghĩ đến gã là lão quỷ có thể từ bản tính giết chóc, điên cuồng hàng ngàn năm mà tỉnh táo trở lại, đủ nói rằng gã không hề đơn giản, nên hắn không để ý nữa.

Oán hồn cũng giống với phàm thú, thời điểm phàm thú chưa thành yêu, nó hoàn toàn mông muội, chỉ có bản năng, còn linh trí thì không đủ đầy, oán hồn càng không khác biệt, đến khi oán hồn từ từ có linh trí, có thể khống chế bản tính của mình, thì nó sẽ trở thành một Quỷ linh.

Kim Tượng Đế không nhiều lời nữa, nhảy thẳng xuống Thông Minh tuyền.

Nhìn Kim Tượng Đế chui vào Thông Minh tuyền, Mạch Thiên Tầm mở miệng cười một lần nữa, lão già mở cửa lúc nãy chợt nói: "Công tử, ngươi không nói cho hắn biết chuyện Thi Vương gần đây chiếm cứ chỗ ra vào Thông Minh tuyền kia, không biết hắn có gặp chuyện hay không?"

"Thế thì liên quan gì đến ta, Ba Tứ rõ ràng là đến chỗ của ta đòi nợ đây mà". Mạch Thiên Tầm nói.

"Vâng, có điều, tên Ba Tứ chung quy vẫn là huyết mạch của Giác Mộc Tinh Quân, công tử ngàn vạn lần đừng đắc tội thì hơn".

"Đương nhiên, thế nên ta mới để hắn đi qua, hơn nữa còn bảo hắn mang theo giúp ta Bổ hồn tửu, nếu hắn tiêu đời, ta đây phủi tay chối bỏ mọi trách nhiệm".

"Công tử anh minh".

Nhảy vào Thông Minh tuyền, Kim Tượng Đế cảm thấy lạnh buốt thấu xương, dù không có pháp môn tế luyện bảo thân hộ thể nhưng trong người hắn kết Như Ý linh phù, hóa hình tạo ra nhục thân cũng là Linh thể, cả Linh thể tương đương với một đạo linh phù, nóng lạnh bất xâm, nguyên cơ thể có khả năng liên miên bất đoạn dung nạp linh khí trời đất, càng làm cho người ngoài vô pháp hiểu thấu.

Bên trong cái lạnh lẽo này còn có một tà vị thuyết bất thanh đạo bất minh, đó là khí tức chỉ trong U Minh mới gặp.

Hắn phóng khai thần trí đi cảm ứng, còn thân thể sau một hồi cũng thích nghi, quen dần với cái lạnh thấu cốt. Hắn biết chính mình phải tập dung nạp cái âm khí này cho quen, bằng không, đến lúc vào tới U Minh giới sẽ không thể thi triển hết toàn bộ khả năng, giờ tạm coi cái Thông Minh tuyền thông với U Minh này là một con lộ thích ứng.

Hắn chui sâu xuống bên dưới một cách bị động, cứ trôi tuột mãi như thế, hắn cảm thấy có một cỗ năng lượng bài xích cơ thể hắn, khiến hắn vô pháp độn hành.

Dòng nước vốn âm lãnh tịch mịch trong mắt hắn bắt đầu xuất hiện xoáy lưu, chỉ chốc lát sau, hắn nhìn thấy một huyệt động tối tăm, từ bên trong cái động huyệt ấy truyền tới một luồng hấp lực cường đại, hơn nữa, huyệt động còn ẩn ẩn hiện hiện một đốm sáng nhạt, phía sau đốm sáng đó còn có thứ gì thì chịu, không thể nào nhìn ra, phảng phất không gian chỗ đó đã trọng điệp nhau.

Hắn nghĩ thật nhanh, cảm thụ thoáng một phát ảo diệu bên trong, Thiên Địa tự nhiên, vạn vật là thầy, lão sư nguyên thủy nhất của người tu hành là Thiên Địa này, nhưng hắn biết rõ bây giờ không phải là lúc.

Hắn tiếp tục chui xuống, thời điểm dòng xoáy nước hút lấy người hắn thì liền bị một đạo linh quang chạy dọc thân phá tan, mỗi một lần hắn vung tay trong nước, đều đánh cho những sóng nước biến mất, vết rách nuốt hết những xoáy nước nguy hiễm kia.

Xoáy nước nhỏ ngay đi nhiều, hắn lại trượt xuống dưới, cũng không lâu lắm, hắn cảm giác có một cỗ khí tức hung tà vô cùng truyền lại, theo đó là yên tĩnh hoàn toàn, yên tĩnh một cách đáng sợ, chỉ có cái uy áp khôn cùng kia.

Thuận theo khí tức vừa mới cảm nhận được ngó lại, xa xa là một cái hang tối đen, nhìn không rõ gì cả.

Hắn rất muốn chui vào xem thử một lát, nhưng nhớ tới sự sắp xếp của Mạch Thiên Tầm, ngẫm nghĩ mục đích chính của mình là tiến vào U Minh giới, cho nên không gây thêm rắc rối thì tốt hơn. Hắn liên tưởng đến thiên hạ mỹ lệ mà bao la hùng vĩ, nhưng cũng có rất nhiều vùng đất hung tà, sâu thâm, nếu ngày khác có cơ hội sẽ nhất nhất dò xét.

Có điều, đúng lúc hắn định quay đầu bỏ đi, thì bỗng nhìn thấy bên cạnh cái hang có một khối ấn phù giống như làm bằng ánh sáng. Ngay khi trông thấy ấn phù đó, nội tâm hắn cả kinh, bởi nó vô cùng quen thuộc, liếc nhìn thì rất cường đại và thần bí, nhưng phàm là môn đồ của Phương Thốn Sơn, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đó là một ấn phù dùng Như Ý linh phù làm cơ sở mà kết thành.

Ai ở chỗ này thiết lập phong ấn? Hắn ngay lập tức tiến lại gần.

Trong nháy mắt lúc hắn tiến vào cái hang, một đạo khí tức âm tà bên trong hang cuộn ra, Linh quang trên người Kim Tượng Đế dao động, chấn tan đám khí tức kia, theo đó, tai hắn chợt nghe được tiếng hát như có như không, ưu mỹ êm ái, ở trong không gian yên tĩnh thế này dường như có thể nhập hồn người khác.

Đây là giọng hát của một nữ tử, không nghe ra niên kỷ bao nhiêu. Giọng hát phảng phất chất chứa tang thương vạn năm, lại phảng phất niềm thương của người thiếu nữ đối với nam nhân trong mộng. Bài hát không có lời, chỉ có duy nhất giai điệu kia, câu hồn nhiếp phách.

Khi hắn nghe thấy giai điệu này, không nhịn được mà muốn tới gần, muốn được nghe rõ ràng hơn nữa.

Nhưng đúng lúc đấy, từ sâu trong cơ thể hắn thoáng có thứ gì kích động một phát, hắn bỗng sực tỉnh, trong lòng hốt hoảng vội vàng rời đi. Đi một đoạn xa, hắn mới nghe lại được tiếng ca kia, chỉ thấy tà mị, tuyệt không có gì ưu mỹ.

Lòng hắn chợt nảy lên suy nghĩ, mới vừa rồi chính là sư phụ lưu lại một đạo thần ý như kiếm bên trong thần hồn của mình, đề tỉnh mình.

Nếu không như vậy chỉ sợ bản thân đã vô thức bị tiếng ca nọ câu mất hồn phách rồi.

Hắn muốn đi vào tìm hiểu, bởi vì cái ấn phù chỉ đệ tử Phương Thốn sơn mới thấy nằm bên miệng hang động kia, hắn khẳng định nó có liên quan đến Phương Thốn sơn, nhưng mà, bây giờ không phải cơ hội tốt, hắn quyết định khi quay trở về sẽ đến đây xem xét thực hư ra sao.

Đột nhiên, hắn nghe được tiếng khuấy nước từ nơi khác vọng lại.

Hắn quả thực nhìn thấy một người bơi ra từ trong tối, nhìn kỹ, người nọ có một mảnh vảy xanh nhạt như ngọc trên trán, mái tóc dài bích lục trôi lất phất trong nước, phát ra lục quang nổi bật trong không gian hắc ám, gương mặt tinh anh, hơi ốm, trên người mặc một bộ giáp mỏng màu bạc.

Nhưng khi Kim Tượng Đế nhìn xuống bên dưới của nàng, hắn sững sờ, thì ra kẻ mới đến không phải con người, mà là người cá, do bên dưới của nàng không phải là đôi chân, mà là một cái đuôi cá thon dài màu bạc, phát ra ánh sáng bạc nhè nhẹ, hết sức mỹ lệ.

Đương lúc Kim Tượng Đế đánh giá cô gái thì nàng cũng nhìn thấy Kim Tượng Đế, sau một thoáng ngạc nhiên, nàng liền cảnh giác mà dừng lại, không tiến tới nữa.

Kim Tượng Đế không phải người đa sự, trong lòng đoán rằng có lẽ nàng từ thông đạo khác vào đây, cho nên hắn quay người như muốn đi gấp.

"Đợi đã". Cô gái người cá mở miệng gọi hắn.

"Có chuyên gì?" Kim Tượng Đế quay đầu, hỏi.

"Nghe nói đây là đường dẫn tới U Minh giới, có phải vậy không?" Giọng nói của nữ nhân ngư cũng tinh anh giống như gương mặt của nàng, khiến cho người đối diện dễ ghi nhớ vô cùng, không hề cảm thấy khó chịu.

"Ngươi đi theo ta." Kim Tượng Đế nói.

Nữ nhân ngư vui mừng: "Ngươi cũng đi U Minh giới đấy à? Hay quá, vậy là có bạn rồi, ta gọi là Già Na, ngươi tên gì thế?".

Hắn cười cười, trả lời: "Ta là Kim Tượng Đế".

"Họ Kim à? Nhân loại?" Nữ nhân ngư Già Na hỏi tiếp.

"Không". Kim Tượng Đế phủ nhận.

"Là yêu a, tốt quá. Ta còn tưởng đâu gặp phải con người chứ, con người toàn là kẻ xấu. Người quen của ta chết trong tay con người nhiều lắm. Ta thuộc Phi Hồng Hạp Cốc ở Đông Hải. Còn ngươi, đến từ đâu thế?" Nữ ngư nhân nói.

"Trời đất là nhà, không tông không tộc." Kim Tượng Đế trả lời nàng.

Nữ nhân ngư vậy mà lại chu môi, nói: "Hẹp hòi". Nàng cho rằng Kim Tượng Đế không muốn cho nàng biết.

Bất quá nàng không có vẻ gì là tức giận, thoạt nhìn nàng có lẽ là một nữ nhân ngư khá dễ chịu.

Nàng tựa hồ trời sinh đã hạp với tính thủy, người nàng hiển hiện ánh sáng bạc, nhẹ nhàng mà nhanh chóng đuổi kịp Kim Tượng Đế.

"Ngươi cũng muốn đi U Minh giới làm rể phải không?" Nữ nhân ngư nói.

"Làm rể? Mà làm rể ai?"

"Con gái Bạch Sơn Quân muốn tỉ pháp chiêu thân, ngươi không biết à?"

"Bạch Sơn Quân là ai?" Kim Tượng Đế hỏi.

"Đến Bạch Sơn Quân còn không biết mà đòi đi U Minh giới hả trời, Bạch Sơn Quân là một vị cường đại quân vương trên Bạch Sơn".

"Cường đại quân vương? Thế so với Thập Điện Diêm La thì sao?"

Già Na liếc mắt, nói: "Hoàn toàn không giống nhau, nếu so thủ đoạn, Bạch Sơn Quân không kém hơn bọn họ, có điều Thập Điện Diêm La quản lí cường đại Đạo Khí, chưa có ai nguyện ý động thủ với họ cả".

"Đạo Khí?" Kim Tượng Đế lần đầu tiên nghe thấy mấy chữ này.

"Coi bộ ngươi không phải xuất than danh môn nhỉ, ngay cả điều này cũng không biết. Đạo Khí dùng để chỉ những bảo vật có tác dụng đặc biệt, tỉ như Quỷ Môn Quan, Cầu Nại Hà, Sổ Sinh Tử, Nghiệt Kính, cùng với Địa Ngục mà từng người chấp chưởng, tuy cường đại vô cùng nhưng đơn giản là không thể sử dụng". Nữ nhân ngư nói.

Kim Tượng Đế làm gì không biết mấy thứ này, nhưng hắn không biết chúng còn được gọi là Đạo Khí.

"Nói ngươi nghe nè, Bạch Sơn Quân này có một pháp bảo gọi là Bạch Sơn, cũng là chỗ hắn ở hiện tại. Chỉ cần tế khởi thì phát ra bạch quang vạn trượng, rơi xuống một cái là bao quát ngàn dặm, một kích mà hạ thì đại địa cũng muốn vỡ nát, đỡ được một kích ấy trên đời không có mấy người đâu".

Kim Tượng Đế vẫn không ngừng bơi xuống bên dưới, cũng không biết đã đi được bao xa, tai nghe không sót câu chuyện thần kỳ của Bạch Sơn Quân.

Nguyên lai Bạch Sơn Quân là người, trong một trận chiến thì bị người khác phá hủy nhục thân, chỉ còn thần hồn, thế nhưng thần hồn của hắn không đi đầu thai mà ở lại U Minh giới tiêp tục tu hành, cuối cùng chẳng những đã báo được đại thù, mà còn trở thành một nhân vật nổi danh.

Hiện tại con gái của hắn đang ở nhân gian, cũng là con người, có điều Bạch Sơn Quân rất muốn con gái mình có một tấm chồng tốt để sanh con đẻ cái.

Bạch Sơn Quân vì con mình đã chọn ra được mười vị thiếu niên anh tuấn thuộc các tông tộc khắp thiên hạ, thế nhưng người con gái lại bắt phải thắng được nàng mới chịu gả đi, mà tu vi của nàng thì cao tuyệt, đánh thắng nàng trong thiên hạ này cũng không có mấy gã.