Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 10: Sáu kiếm bại Vương Lỗi! Dương danh nội môn! (2)




- Một kiếm này, đủ mạnh, coi như là ta cũng không tiếp nổi.

Rất nhiều đệ tử ngoại môn kiếm khí cảnh ngũ đoạn nhìn thấy một kiếm này cũng cảm thấy sợ hãi không thôi.

- Một kiếm này, quá mãnh liệt, không lưu lại bất kỳ đường lui nào, hoàn toàn phát ra từ phẫn nội, coi như là người có tu vi cao hơn Vương Lỗi một đoạn cũng phải tránh lui, nếu không nhất định phải tổn thương.

Gần như tất cả đệ tử ngoại môn kiếm khí cảnh lục đoạn đều có chung suy nghĩ, trong lòng cũng cảm thấy áp lực.

- Trúng một kiếm này gia hỏa kiếm khí cảnh tứ đoạn kia thật thảm, không chết cũng tàn phế.

Tất cả đệ tử ngoại môn ngũ đoạn, lục đoạn đều không hẹn mà có chung suy nghĩ.

- Một kiếm này, uy lực đúng là hung mãnh tuy nhiên quá mức cương mãnh, ngược lại...

Tiêu Tiên Phong cũng vừa vặn đi đến nhìn thấy cảnh này, hắn cũng chưa rõ động thủ là người nào? vì cái gì mà động thủ, tóm lại trong Thanh Phong kiếm phái chỉ cần không phải gây ra tai nạn chết người kiếm phái cũng sẽ không quản. Bởi vậy các loại luận bàn đều có thể tùy ý nhìn thấy được:

- Tuy nhiên, lấy tu vi kiếm khí cảnh ngũ đoạn có thể phát ra một kiếm như vậy coi như là đối thủ cùng tu vi cũng khó mà ngạnh kháng huống chi chỉ là một vị đệ tử kiếm khí cảnh tứ đoạn, vị đệ tử kia nhất định là xong rồi.

- Một kiếm này, toàn lực mà ra, không lưu lại đường lùi, là muốn giết ta.

Thần sắc Sở Mộ không thay đổi, trong lòng tràn ngập tức giận:

- Uy lực rất cường, nhưng lại quá mức cương mãnh mất đi tinh túy của chiêu kiếm, sơ hở chồng chất, ta có thể phá giải đơn giản.

- Ngươi đã không lưu lại cho ta cơ hội nào như vậy ta cũng sẽ hạ thủ không lưu tình, tuy nhiên mạng ngươi ta cũng lười thu, chỉ là từ nay về sau ngươi không thể cầm kiếm được rồi.

Hai mắt Sở Mộ cũng trở nên lăng lệ ác liệt, tay phải cầm chặt chuôi kiếm. Hắn rút kiếm nhanh đến mức rất nhiều người xung quanh không nhìn kịp, tiếng rút kiếm vang lên du dương, một vòng ánh sáng trắng như tuyết vạch ra giữa không trung một đường cong tuyệt đẹp.

- Tốc độ rút kiếm quá nhanh rồi.

Trong lòng Tiêu Tiên Phong chấn động, sắc mặt biến hóa, đồng tử co rút lại, tay trái vô ý thức nắm chặt.

Một kiếm áp dụng nhuần nhuyễn tá lực chi pháp và chấn động chi pháp, mũi kiếm còn chuẩn xác chém đúng điểm lực yếu nhất trên thân kiếm Vương Lỗi. Một âm thanh kim thiết va chạm chói tai vang lên, thân kiếm Vương Lỗi run rẩy, hỏa tinh văng ra, một kiếm tất sát lại bị Sở Mộ phá vỡ, cả thân thể Vương Lỗi không thể khống chế nghiêng sang một bên.

- Không có khả năng!

Tất cả đệ tử ngoại môn đang quan sát đều trừng lớn hai mắt, trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ.

- Nhãn lực thật lợi hại, tạo nghệ kiếm thuật quả là cao minh, thời cơ nắm bắt chuẩn xác không lệch một chút nào.

Vẻ mặt Tiêu Tiên Phong trành ngập sợ hãi và thán phục, bản thân hắn cảm thấy cho dù chính Tiêu Tiên Phong hắn ra tay đơn thuần dùng kiếm thuật mà nói cũng không thể làm được như vậy, không nói đến thời điểm hắn còn là kkd tứ đoạn thì càng không có năng lực phản kháng.

Nháy mắt, hai con ngươi Tiêu Tiên Phong bắn ra tinh mang, trong lòng rung động, huyết dịch có dấu hiệu gia tốc, đó là biểu hiện khi hắn chứng kiến "con mồi" hoặc là "đồng loại"

- Sát!

Một kiếm bị phá, Vương Lỗi càng thêm phẫn nộ, ngạnh sanh dừng thân hình, tinh cương kiếm hung hăng vung lên trảm xuống, mỗi một kiếm đều là ra tay toàn lực, tựa hồ không giết được Sở Mộ thề không bỏ qua.

Chân Sở Mộ đạp Toái Loạn Bộ nhìn qua như mất trật tự nhưng từng bước luân chuyển lại mang theo từng cơn gió, tránh từng kiếm của Vương Lỗi.

- Sát!!!

Thân thể Vương Lỗi mãnh liệt uốn éo, lại quát một tiếng chói tai, thu kiếm xuất kiếm, kiếm quang bạo phát, chỉ thấy dường như có một đầu mãnh hổ dữ tợn xuất hiện trong không khí vậy, miêng hổ to như cái bát phát ra tiếng gầm dữ dội, chấn động màng tai mọi người, trong cái nhìn khiếp sợ của những kẻ quan khán Vương Lỗi tựa như đang nuốt chửng Sở Mộ, một kiếm này thề không triệt hạ Sở Mộ liền không dừng lại.

- Hóa ra hắn tu luyện Mãnh Hổ Kiếm Thuật.

Trong lòng Sở Mộ đã hiểu rõ.

- Đã xong, sát chiêu của sư huynh Vương Lỗi, Hổ Khiếu Cuồng Sát!

Rất nhiều đệ tử ngoại môn kích động không thôi.

- Mãnh Hổ Kiếm Thuật tiếp cận đại thành.

Tiêu Thiên Phong liếc mắt nhìn, liền biết tạo nghệ Mãnh Hổ Kiếm Thuật của Vương Lỗi.

Sở Mộ không tránh không né, khóe mắt hiện lên một vòng tinh mang lợi hại, lập tức đã nhìn rõ ràng động tác xuất kiếm của Vương Lỗi, một kiếm cũng theo thế xuất ra, tựa như thiên mã hành không vậy, đồng tử Tiêu Tiên Phong co rút lại.

Âm thanh gió rít vang lên, quanh người Sở Mộ xuất hiện vô số ánh sáng màu xanh nhạt, ngay lập tức dung hợp thành một trận cuồng phong quét về phía trước.

Từng cơn gió thổi qua, quất thẳng vào mặt, đầu mãnh hổ vặn vẹo đầy thống khổ, cuối cùng tiêu tán vô ảnh vô tung.

- Không có khả năng.

Vương Lỗi thoáng sửng sốt, hai mắt trừng lớn, dường như hắn còn chưa kịp phản ứng với thực tế trước mắt vậy.

- Thanh Phong Phất Diện!

Sắc amwtj Tiêu Thiên Phong vô cùng ngưng trọng, nội tâm điên cuồng hò hét:

- Đại thành... đại.... Thanh Phong Phất Diện đại thành!

- Từ nay về sau, ngươi không có tư cách luyện kiếm.

Giọng nói nhẹ nhàng tựa như một cơn gió thoảng qua vậy, thế nhưn giọng nói đó lại mang đến sát cơ rét lạnh khiến thân thể Vương Lỗi không tự chủ được run lên, sắc mặt đại biến, hai mắt tràn ngập sợ hãi, vô ý thức thốt lên:

- Ngươi không thể giết ta...

Âm thanh "'xuy xuy" vang lên nhẹ nhàng, lại theo gió mát tryền đến, mang theo tiếng hét thảm thiết của Vương Lỗi cùng tiếng tinh cương kiếm rơi trên mặt đất.

Một kiếm của Sở Mộ mang theo hai sợi huyết dịch phiêu tán trên không trung.

Toàn thân Vương Lỗi run rẩy, hay tay rủ xuống, trên cổ tay xuất hiện hai vết thương, máu tươi chảy đầm đìa.

- Sở Mộ... Sở Mộ... ngươi cũng dám tổn thương ta, ngươi... ngươi... vậy mà... ngươi cũng dám tổn thương ta... ngươi chết chắc rồi...

Hai tay Vương Lỗi máu tươi đầm đìa, bởi vì quá đau đớn mà thân thể không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ như nhỏ ra máu, âm thanh thê lương, gào khóc thảm thiết, khiến cho người khác không rét mà run.

- Không phải là ta tổn thương ngươi mà là cắt đứt toàn bộ gân tay ngươi, từ nay về sau, ngươi không cách nào cầm kiếm.

Thanh âm bình tĩnh nhẹ nhàng nhưng tựa như bạo tạc ném vào vũng nước, khiến tất cả người đang xem kinh hãi, sắc mặt đại biến đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

- Cắt đứt gân tay... cắt đứt gân tay... ha ha ha... hahaha...

Vương Lỗi cười như điên dại, giống như điên cuồng, tóc tán loạn, khóe mắt như nứt ra, ánh mắt oán độc:

- Sở Mộ... những gì ngươi gây ra cho ta, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp 10 lần, ngươi chờ...

Sau khi bỏ lại oán hận, nguyền rủa Vương Lỗi quay người vừa cười to vừa khóc lớn chậm chạp bước đi, bóng lưng cũng toát lên nét bi thương khiến lòng người lạnh lại, sợ hãi.

- Vậy mà cắt đứt gân tay, từ nay về sau, Vương Lỗi thành phế nhân.