Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 9: Sáu kiếm bại Vương Lỗi! Dương danh nội môn! (1)




Vị trưởng lão này cũng có chút ấn tượng với Tiêu Tiên Phong, hắn năm nay mới 18 tuổi, xuất thân bình dân, thiên phú tu luyện là thất phẩm, tu là kiếm khí cảnh bát đoạn, bên trong đám đệ tử nội môn Thanh Phong kiếm phái cũng được coi là một thiên tài tu luyện. Hơn nữa năm đó hắn chỉ mất hai tháng đã luyện Phi Vân kiếm thuật đến đại thành, về sau lựa chọn Thanh Phong kiếm thuật nhưng sau 20 ngày liền đến Kiếm Các thay đổi kiếm thuật. Hắn có nói qua là hắn mất 12 ngày luyện thành Thanh Phong Phất Diện nhưng mãi 8 ngày sau không có một chút đầu mối nào với Thanh Phong Phất Diện liền không thể không buông tha. Hơn nữa hầu như tất cả các đệ tử và khá nhiều trưởng lão trong Thanh Phong kiếm phái đều biết Tiêu Tiên Phong là một tên tu luyện cuồng nhân. Hiện tại đã trôi qua mấy năm đã tu luyện một môn kiếm thuật trung giai hắn lại đến hỏi Thanh Phong kiếm thuật khiến trưởng lão cảm thấy khó hiểu.

- Thanh Phong Tuyệt Sát là thức thứ mười, lần này đệ tử ra ngoài lịch lãm rèn luyện có chỗ kỳ ngộ đạt được thức thứ chín, có thức thứ chín đệ tử có tám phần nắm chắc luyện thành Thanh Phong Tuyệt Sát.

Tiêu Tiên Phong nói rất đơn giản:

- Thỉnh trưởng lão cho biết vị đệ tử nào đang cầm kiếm phổ Thanh Phong kiếm thuật, đệ tử muốn nhìn lại Thanh Phong Tuyệt Sát.

Vị trưởng lão Kiếm Các nhìn chăm chú Tiêu Tiên Phong một hồi rồi trầm ngâm, hắn cũng hiểu rõ tính cách Tiêu Tiên Phong, người này xuất thân bình dân, thiên phú không tồi, tuy nhiên lại có chút cao ngạo nhưng không đến mức ỷ thế hiếp người, huống chi trưởng lão cũng rất có hứng thúc với Thanh Phong kiếm thuật.

- Ta có thể nói cho ngươi biết nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nếu như đối phương không đồng ý yêu cầu của ngươi, ngươi không được dùng thực lực và thân phận áp bách đối phương.

Trưởng lão Kiếm Các nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiên Phong nghiêm mặt cảnh cáo.

- Đệ tử ghi nhớ.

Tiêu Tiên Phong trả lời không do dự.

- Bái kiến sư huynh Vương Lỗi.

Một gã đệ tử kiếm khí cảnh tứ đoạn dừng bước chắp tay nói.

- Cút!

Một tiếng quát lớn, tràn ngập lửa giận, hai mắt Vương Lỗi trừng lớn giăng kín đầy tia máy, sắc mặt vô cùng dữ tợn, nhìn đệ tử kia mang theo sát khí, rồi không quản đến hắn chỉ cầm theo kiếm chạy như điên.

Trong lồng ngực Vương Lỗi tràn ngập lửa giận, lồng ngực hắn dường như bị ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt không ngừng tích súc khiến huyết dịch hắn như sôi trào, giống như muốn phá cơ thể lao ra đốt sạch xung quanh.

Hắn hoàn toàn không ngờ đến, một kẻ trong mắt hắn giống như con kiến tiện tay có thể bóp nát vậy mà chỉ trong mấy ngày lại có thể xoay mình đánh trọng thương hai kẻ tùy tùng Vương Trường Vương Nghĩa của hắn. Toàn thân bọn chúng có hơn mười vết thương, hiện tại do mất máu quá nhiều nên cũng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.

Quan trọng nhất là, một kẻ hèn mọn như Sở Mộ lại dám tổn thương đến túy tùng Vương Lỗi hắn, đây khác nào là khiêu khích trắng trợn Vương Lỗi. Thậm chí Sở Mộ còn trước mặt hàng trăm đệ tử ngoại môn tuyên bố đây chỉ là tiền lãi, sổ sách còn lại sẽ tìm Vương Lỗi tính toán sau.

Đây là chuyện gì? Hắn muốn tính toán cái gì?

Tôn nghiêm của bản thân hắn, trước nay chưa từng bị khiêu khích, uy danh mà hắn mất vài năm mới tạo ra nay bị ảnh hưởng nghiêm trọng, khó trách lúc hắn quay về rất nhiều đệ tử ngoại môn nhìn tháy hắn trong ánh mắt cũng bớt đi vài phần kính sợ và tăng thêm vài phần... khó hiểu.

Hóa ra tất cả đều là do con kiến Sở Mộ kia gây ra.

- Sở Mộ, ngươi phải trả giá thảm trọng cho hành động cuồng vọng mà ngươi đã tạo ra.

Trong lòng Vương Lỗi gào thét, xông về phía khu Bắc đệ tử ngoại môn.

- Các ngươi xem, không phải đây là sư huynh Vương Lỗi sao?

- Hình như Vương Lỗi đang tràn ngập lửa giận, bộ dáng của hắn tựa như muốn giết người vậy.

- Ta biết rồi, nhất định là do Sở Mộ.

- Sở Mộ... uhm.. là gia hỏa đã đánh bại Vương Trường Vương Nghĩa.

- Nhất định là hắn đã chọc giận Vương Lỗi, Sở Mộ lần này thảm rồi.

- Không xong rồi, Vương Lỗi tức giận, Sở Mộ nguy hiểm, không được phải nhanh chóng tìm Sở Mộ, báo cho hắn biết ngàn vạn lần không thể để Vương Lỗi tìm thấy.

Triệu Thiết Mộc, Vệ Tiền vừa rời khỏi Tạp Vụ Đường đang chuẩn bị về khu Nam nhìn thấy Vương Lỗi, hai người biến sắc liếc nhau một thoáng liền hiểu rõ ý tứ đối phương, nhưng bọn hắn lại không biết Sở Mộ đang ở đâu.

- Sở Mộ, đi ra cho ta.

Sau khi đi vào khu Bắc, Vương Lỗi hét lớn, đột nhiên hắn nắm lấy cánh tay một vị đệ tử kiếm khí tứ đoạn, mặt mũi trần đầy hung dữ hét lên:

- Sở Mộ đâu rồi, hắn đi nơi nào? Gọi hắn ra đây.

- Sư huynh Vương Lỗi, đệ cũng không biết a...

Vị đệ tử này bị dọa đến mức sắp khóc rồi, bình thường trong hàng đệ tử ngoại môn hung danh Vương Lỗi hiển hách, cho dù là đệ tử kiếm khí cảnh sáu đoạn cũng không muốn trêu chọc đến hắn.

- Lăn, phế vật.

Vương Lỗi tung một cước đá văng vị đệ tử kia rống to:

- Ai biết Sở Mộ ở chỗ nào? Không nói chính là đắc tội ta!

- Sư huynh Vương Lỗi, Sở Mộ... Sở Mộ ở chỗ này.

Đột nhiên, một vị đệ tử kiếm khí cảnh tứ đoạn vừa thở hồng hộc vừa chạy đến liền chỉ tay về một phía.

Vương Lỗi quay đầu nhìn theo, hung quang bức người, quả nhiên hắn nhìn thấy Sở Mộ đang chậm rãi đi đến.

- Sở Mộ!

Một tiếng quát tràn ngập lửa giận vang lên, tựa như sấm sét giữa trời quang, Vương Lỗi lao đến như mãnh hổ xuống nói:

- Hôm nay, ta không thể giết ngươi, thế nhưng ta muốn đoạn gân tay gân chân cho ngươi biến thành phế nhân, sống không bằng chết để cho tất cả biết cái giá khi khiêu khích Vương Lỗi ta lớn đến mức nào.

Vương Lỗi rút kiếm, một âm thanh chói tai vang lên quanh quẩn khắp nơi, hắn tựa như hung thần vô cùng tàn bạo, cho dù còn ở cách khá xa nhiều đệ tử ngoại môn liên tục lùi lại sợ bị ảnh hưởng đến.

Hơn nữa Vương Lỗi liên tục kêu to cũng đã kinh động đến nhiều đệ tử ngoại môn đang tu luyện trong phòng, tất cả liền đi ra xem bên ngoài phát sinh chuyện gì, tất cả các vị đệ tử này đều có tu vi kiếm khí cảnh ngũ đoạn, lục đoạn thế nhưng khi nhìn thấy Vương Lỗi trong mắt đều hiện ra ý kiêng kỵ.

Bọn hắn cũng không phải là sợ bản thân Vương Lỗi mà là sợ chỗ dựa của hắn, đệ tử nội môn Vương Phong.

- Sở Mộ, đi nhanh!

Triệu Thiết Mộc và Vệ Tiền cũng đã nhìn thấy Sở Mộ, sắc mặt tràn đầy lo lắng, vội vàng rống to.

Sở Mộ liền nhìn về phía hai người trong mắt ra dấu yên tâm. Hắn dừng bước, khuôn mặt bình tĩnh, hô hấp đều đều, hai mắt thanh tính, phải chiếu hình ảnh Vương Lỗi như một đầu mãnh hổ đang nhanh chóng đến gần. Trong nháy mắt tựa như Vương Lỗi biến thành một đầu ác ma, kiếm trong tay hắn giơ lên cao hung ác chém xuống, tựa như muốn bổ đôi đối thủ.

Một kiếm này phát tiết toàn bộ phẫn nộ trong nội tâm Vương Lỗi, toàn lực thi triển, không có chút nào lưu tình.

- Thật đáng sợ...

- Ta không tiếp nổi...

- Phải chết, tuyệt đối Sở Mộ phải chết...

- Ta cũng có chút sợ a...

Một vài đệ tử ngoại môn kiếm khí cảnh tam đoạn sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run,