Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 165: Hồi tông!




Lúc này, đám đông xung quanh nhìn thấy lệnh bài trong tay Đại trưởng lão của Nam La Tông, lập tức vỡ oà.

- Nó sao lại ở trên tay bát phẩm tông môn Nam La Tông.

- Chủ nhân của Tiểu Thanh Long Lệnh không đáng sợ, quan trọng là bối cảnh cường đại sau lưng hắn.

- Đúng vậy, Tiểu Thanh Long Lệnh xuất hiện ở Nam Trác Vực, chuyện này có lẽ không đơn giản, lúc trở về nhất định phải cảnh báo cho những người khác, tuyệt đối đừng nên động vào đệ tử hoặc trưởng lão Nam La Tông, kẻ nào vi phạm, giết không tha.

- Không sai, tránh cho chúng phạm phải đại hoạ, mang đến tai ương ngập đầu cho tông môn.

Đại trưởng lão của Tử Dương Tông hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài màu xanh trên tay Đại trưởng lão của Nam La Tông, trên lệnh bài, con thanh long vẫn đang nuốt vân thổ vụ, ngước cặp mắt màu xanh lạnh lùng nhìn khắp thế nhân, tựa hồ như có thể nhìn thấu nội tâm, cùng mảng linh hồn lạnh lẽo.

- Sao lại có thể? Nàng ta là hậu đại của vị kia, đến Thiên Phong Quốc làm gì?

Trong đầu hắn không phải đang nghĩ đến Đại trưởng lão của Nam La Tông, mà là Nam La Tông tông chủ Long Bích Vân, người phụ nữ bí ẩn đó, cuối cùng cũng có ngày lộ ra một phần chân tướng.

- Chẳng trách Nam La Tông mười mấy năm trước cường thế quật khởi, chen chân vào một trong ngũ đại tông môn Thiên Phong Quốc, thì ra là vì hậu nhân của vị đó, nói như vậy, tro tàn Cửu U Giáo cháy lại cũng là trong dự liệu của hắn, mười mấy năm trước đã chuẩn bị chu đáo, sắp xếp cơ sở.

Đại trưởng lão Lưu Vân Tông từ từ thổ ra một ngụm trọc khí.

Tứ trưởng lão lo lắng nói:

- Vốn dĩ ta còn tưởng tàn dư thế lực Cửu U Giáo chỉ còn lại một hai tên, bây giờ xem ra, hoàn toàn không phải như vậy, nếu không vị đó mười mấy năm trước đã không sắp xếp cơ sở, đề phòng ngày này đến.

Đại trưởng lão gật gật đầu, chuyển chủ đề,

- Chúng ta chỉ là cửu phẩm tông môn, cho dù có thực lực bát phẩm tông môn, trong mắt họ cũng chỉ là con kiến mà thôi, cho nên, chỉ cần làm tốt việc của mình là được, những việc khác không đến lượt chúng ta lo lắng.

- Nói cũng đúng.

Cười khổ một tiếng, tứ trưởng lão xoa xoa cằm, cảm thấy mình có chút lo lắng vô cớ, tranh đấu ở cấp độ này, một ngàn hắn lên cũng chỉ có phần chết, thay vì lo lắng mấy chuyện hư vô này, chi bằng nỗ lực nâng cao tu vi, sớm ngày đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong.

Hội tụ với ba người La Hàn Sơn, Diệp Trần trả Ám Hương kiếm lại cho Chu Mai,

- Đại sư tỷ, đa tạ tỷ cho đệ mượn kiếm, nếu không muốn đánh bại được chúng cũng khó.

Chu Mai cười nói:

- Với thực lực và tiềm lực hiện tại của đệ, rất nhanh sẽ có hạ phẩm bảo kiếm của mình, nghe nói Diệp gia còn một thanh bảo kiếm gia truyền Tuyệt Ảnh kiếm, thanh kiếm này có thể đột phá lực cản không khí, nâng cao tốc độ, giết người vô ảnh.

- Ài, đúng là có thanh kiếm đó, có điều kiếm này chỉ gia chủ đương đại mới được nắm giữ.

Tuyệt Ảnh kiếm là đỉnh tiêm trong hạ phẩm bảo kiếm, hiệu quả là tăng trưởng tốc độ kiếm cũng như tốc độ giết địch, nhưng Diệp Trần không muốn thừa kế vị trí gia chủ Diệp gia, đó không phải lý tưởng của hắn.

Quan sát lệnh bài trong tay Đại trưởng lão của Nam La Tông, Diệp Trần đột nhiên hỏi:

- Tiểu Thanh Long Lệnh là cái gì? Bối cảnh rất lớn sao?

La Hàn Sơn kiến thức uyên thâm cũng phải lắc lắc đầu,

- Ta cũng không biết, có lẽ chưa tới đẳng cấp để biết chuyện đó! Ngươi xem các môn ngoại trưởng lão của đại tông đều không nhận ra, chỉ có một số hạch tâm trưởng lão nội môn mới hiểu, chỉ là rõ ràng họ đều không muốn nói ra.

- Bất luận thế nào, lần này nhờ có Nam La Tông giải vây.

Diệp Trần biết, thất phẩm tông môn thực lực không phải thứ bát phẩm tông môn có thể sánh được, thực lực một người cao hơn trưởng lão Lưu Vân Tông hai bậc, thời gian mà ngắn còn có thể chịu nổi, thời gian mà dài khoảng cách giữa hai bên sẽ ngày một rõ ràng.

Từ Tĩnh không thích trò chuyện nên chẳng nói gì, liếc qua, thấy sắc mặt của đại trưởng lão Phỉ Thuý Cốc sầm xuống, kiêng kị nhìn Tiểu Thanh Long Lệnh.

Ở giữa trung tâm, Đại trưởng lão của Nam La Tông từ từ đáp xuống, bàn chân dẫm lên sa mạc, cao giọng nói:

- Thiên Mộng cổ địa là kì ngộ chi địa, cũng là giết chóc chi địa, đệ tử tông môn vào trong, sinh tử là do thiên mệnh, đừng nói các ngươi không có chứng cứ, cho dù có chứng cứ cũng không thể báo thù bừa bãi, thiên tài đã chết không phải thiên tài, cần gì phải gây chiến vì hắn, không đáng.

Đại trưởng lão của Trọng Nhạc Môn không cam tâm nói:

- Vậy đại đệ tử của Trọng Nhạc Môn chết vô ích sao.

- Đã vào Thiên Mộng cổ địa thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần hi sinh, nếu như ai cũng như Trọng Nhạc môn ngươi, đệ tử tông môn khác tìm ai báo thù.

- Chúng làm sao sánh được với Hồng Thiên Quân?

Có Trọng Nhạc Môn trưởng lão nội môn phản bác.

Đại trưởng lão của Nam La Tông sầm nét mặt,

- Nam La Tông ta cũng hi sinh hai đệ tử, bây giờ ta nghi ngờ là Trọng Nhạc Môn đệ tử làm, vậy có thể tìm đến các ngươi báo thù không, đến lúc đó, chỉ cần có Tiểu Thanh Long Lệnh, ngàn dặm vuông xung quanh Trọng Nhạc Môn sẽ bị san thành bình địa.

- Cái này, sao có thể là Trọng Nhạc Môn ta...

Giọng của trưởng lão nội môn Trọng Nhạc Môn cứ nhỏ dần, đối phương khiến hắn không thể phản bác, nếu như cứ tiếp tục tranh luận, nói không chừng đối phương sẽ tìm đến Trọng Nhạc Môn gây chuyện thật, Trọng Nhạc Môn thuộc tông môn cường đại trong cửu quốc thật, nhưng so với bối cảnh đối phương, không đáng nhắc đến.

- Được, chuyện này chấm dứt ở đây, ai về tông môn người ấy!

Lúc này, đường thanh hồng cũng dần dần tiêu tán, quang môn trong đó sớm đã ẩn vào hư không, không còn thấy bóng dáng, lần sau gặp lại, phải chờ thêm mười năm nữa.

- Tà Huyết Tông toàn bộ khởi hành.

- Vô Hình Tông xuất phát.

- Bạch Lộ Động...

- Nguyệt Hoa Tông...

Các đại tông môn lần lượt nhảy lên yêu thú, kết thành quần đội bay lên cao, sau vài cái chớp mắt, đã thấy biến mất trong tầng mây.

Nhìn xéo Diệp Trần, đại trưởng lão Trọng Nhạc Môn hừ lạnh trong lòng, con ngươi ẩn giấu sát cơ, sau đó quay đầu cao giọng nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

Đợi tông môn tám nước đi hết, Phỉ Thuý Cốc và Tử Dương Tông cũng lần lượt rời đi, một lúc sau, chỉ còn lại nhân mã của Nam La Tông và Lưu Vân Tông.

Đại trưởng lão Lưu Vân Tông chắp tay nói:

- Long trưởng lão, lần này Lưu Vân Tông ta nợ Nam La Tông một thiên đại nhân tình, trở về nhất định hồi báo lại với tông chủ.

Đại trưởng lão của Nam La Tông cũng giống như tông chủ Long Bích Vân, đều họ Long, nàng bí hiểm nói:

- Ta làm vậy không phải muốn giúp Lưu Vân Tông, mà là muốn giúp tên tiểu quỷ này. Nguồn: http://truyenfull.vn

Đại trưởng lão thuận theo ánh mắt đối phương, ngạc nhiên nói:

- Diệp Trần?

- Không sai, hắn tiềm lực rất lớn, không đáng chết trong cuộc chiến không công bằng này, đương nhiên, quãng đường sau này hắn phải tự đi, người khác không thể giúp hắn được.

Đại trưởng lão gật gật đầu, đối phương nói không sai, trở thành cường giả chân chính đều là những kẻ ngoan cường, còn cường giả trưởng thành dưới sự bảo vệ của các tiền bối, sẽ giống như bông hoa trong nhà kính, cả đời không thể trở thành đại khí, chỉ có thiên tài kinh qua thiên chuy bách luyện mới có hi vọng đó.

- Chuyện Tiểu Thanh Long Lệnh, cao tầng các ngươi biết là được, bọn chúng không cần phải biết, biết cũng chẳng giúp được gì cho chúng.

Long trưởng lão lại nói.

- Cái này ta hiểu.

Đại trưởng lão không phải kẻ ngốc, rất nhiều thứ chỉ cần tiết lộ một chút là rõ hết mấu chốt bên trong, nếu như hắn đoán không lầm, Diệp Trần tạm thời được chọn, nhưng được chọn có lẽ không chỉ mình hắn, Nam Trác Vực hay Chân Linh Đại Lục, thiên tài vô số, có những người tiền kì phong quang vô hạn, hậu kì lại chẳng bằng ai, có những người tiền kì hết sức bình thường, hậu kì cực kì nổi tiếng, không ai có thể nói rõ được, chỉ có một cách duy nhất đó là lấy số lượng thay thế, sau đó từ từ đào thải người không thích hợp.

Dưới sự hướng dẫn của Long trưởng lão, người của Nam La Tông nhảy lên yêu thú, đi trước một bước về Thiên Phong Quốc.

Hắng hắng giọng, đại trưởng lão nói:

- Chuyện hôm nay, không được hỏi nhiều.

- Vâng.

Bốn người Diệp Trần hơi nghi hoặc, gật gật đầu.

- Được rồi, chúng ta đi.

Chiu!

Lên Thiên Phong Thứu, cả đoàn mấy chục người mang theo thi thể của những trưởng lão Lưu Vân Tông đã chết, lướt lên cao không, rất nhanh biến mất trên trời.

Mười ngày sau.

Chúng nhân về đến Lưu Vân Tông.

Đên hôm đó, cao tầng Lưu Vân Tông liền mở một cuộc hội nghị.

Ngày thứ hai, Diệp Trần đem những thứ lấy được từ Thiên Mộng cổ địa đổi thành một lượng lớn hạ phẩm linh thạch và trung phẩm linh thạch.

Vốn dĩ hắn chuẩn bị giao ra Thái Huyền Công bí tịch, cuốn địa cấp trung giai chưởng pháp bí tịch còn lại coi như không có, nhưng cuộc chiến trên sa mạch khiến hắn ít nhiều có chút thể ngộ, nếu các trưởng lão đã nguyện liều mình vì hắn, sao hắn còn muốn giữ làm của riêng, tin rằng có hai cuốn địa cấp trung giai bí tịch này, không cần bao nhiêu thời gian, Lưu Vân Tông sẽ trở lại thời kì đỉnh phong, nói không chừng còn có hi vọng tấn thăng lên thất phẩm tông môn.

Chuyến đi đến Thiên Mộng cổ địa lần này, Diệp Trần thu thoạch rất lớn, trừ hai cuốn địa cấp trung giai bí tịch, những thứ khác tổng cộng đổi được mười vạn miếng hạ phẩm linh thạch, cộng thêm địa cấp trung giai bí tịch, là mười vạn miếng hạ phẩm linh thạch và sáu ngàn miếng trung phẩm linh thạch, tính theo giá trị, là bốn mươi vạn miếng hạ phẩm linh thạch. Bốn mươi vạn miếng hạ phẩm linh thạch, so với cả Lưu Vân Tông mà nói, là một con số không nhỏ, dù sao Lưu Vân Tông trên trên dưới dưới đều cần linh thạch tu luyện, tích luỹ từng ngày cũng là một con số kinh nhân, bốn mươi vạn miếng hạ phẩm linh thạch tương đương trữ lượng mấy năm, trong điều kiện bình thường, một trưởng lão nội môn mất mười năm hai mươi năm cũng không kiếm được từng ấy linh thạch, bởi vì họ không thể kiếm được thứ trân quý hơn địa cấp trung giai bí tịch.

Có một lượng lớn linh thạch, trong một thời gian dài, Diệp Trần không cần phải lo lắng không có linh thạch tu luyện.

Đương nhiên, chuyện hắn phải lo lắng không phải là không có đạo lý.

Cảnh giới Ngưng Chân Cảnh sơ kì, năm ngày tiêu hao một miếng hạ phẩm linh thạch. Diệp Trần tiêu hao gấp đôi người thường, cũng chính là năm ngày tiêu hao hai miếng hạ phẩm linh thạch.

Ngưng Chân Cảnh trung kì, Diệp Trần ba ngày tiêu hao hai miếng hạ phẩm linh thạch.

Ngưng Chân Cảnh hậu kì, một ngày tiêu hao hai miếng hạ phẩm linh thạch.

Đến Bão Nguyên Cảnh sơ kì, số lượng hạ phẩm linh thạch tiêu hao một ngày đã đạt đến con số mười, một tháng là ba trăm miếng, một năm ba ngàn sáu trăm miếng. Với trữ lượng hạ phẩm linh thạch trước đây của hắn, chỉ có thể tu luyện ba năm, sau ba năm, sẽ phải làm nhiệm vụ cho tông môn để đổi lấy linh thạch, hoặc là giống như lần vào Thiên Mộng cổ địa này, dùng bảo vật trân quý đổi. có thể đối được bao nhiêu phải xem vào kì ngộ của bạn.

Lùi một bước mà nói, đạt đến cảnh giới Bão Nguyên Cảnh đã không cần vì kim tiềm lo lắng, lo lắng là linh thạch ít hay nhiều, nghe nói hội đấu giá cỡ lớn, không dùng hoàng kim mà dùng linh thạch, ai linh thạch nhiều người đó có thể mua được thứ mình cần.

Diệp Trần trước mắt vừa hay thiếu một món hạ phẩm bảo kiếm, đến lúc đó khẳng định cần động dụng linh thạch.

Thời gian trôi qua thêm vài ngày nữa, Diệp Trần không lập tức tu luyện Thái Huyền Công mà tiêu hoá kinh nghiệm có được trong chiến đấu trước, biến thành của mình, đợi triệt để lĩnh ngộ xong, hắn mới bắt đầu tu luyện Địa cấp trung giai công pháp Thái Huyền Công.

Đêm tối như nước, cô tịch vô thanh!

Trong phòng!

Diệp Trần khoanh chân ngồi trên giường, hai tay đặt lên đầu gối, đả toạ tu luyện, trước hắn là khung cửa sổ với ánh trăng trong vắt, sáng tỏ nhu hoà.

Thái Huyền Hư Công là địa cấp trung giai công pháp, chân khí vận hành theo lô tuyến phức tạp hơn Thuần Quân Chân Khí không chỉ mười lần, rất nhiều vị trí quan trọng vu hồi khúc triết, giống như thắt nút chết, lại vừa giống như một mớ lùng bùng, khiến người ta không sao hiểu nổi.

Trước mắt Diệp Trần muốn luyện thành Thái Huyền Hư Công trùng thứ nhất, phải hoàn thành một vòng tuần hoàn lớn, sau đó mới tinh luyện ta một sợi Thái Huyền chân khí.

Nhưng với trình độ phức tạp của Thái Huyền Hư Công, hoàn thành một vòng tuần hoàn không hề dễ, về phần Diệp Trần hắn vẫn đang đau đầu vì chưa hiểu lộ tuyến vận hành của chân khí, không dám làm đại, sợ chỉ cần có chút sơ sẩy, chân khí sẽ đi vào ngõ cụt, tạo thành nội thương nghiêm trọng.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán vậy mà Diệp Trần không hề hay biết, hai mắt nhắm nghiền, đôi lông mày lúc nhíu lại, lúc giãn ra, trong một thời gian ngắn biến chuyển không biết bao nhiêu lần.

Vù!

Không biết qua bao nhiêu thời gian, Diệp Trần từ từ mở mắt, nặng nhọc thổ ra một ngụm trọc khí.

- Chẳng trách địa cấp trung giai bí tịch có thể trở thành tông môn trấn tông tuyệt học, chỉ là trùng thứ nhất mà đã khó tu luyện như vậy, mất nửa ngày khổ công của mình, muốn tu luyện đến cảnh giới cao nhất không biết còn khó khăn đến thế nào?

Trước đây Diệp Trần tu luyện võ học, tiến triển thập phần nhanh chóng, nhưng lần này, cảm thấy có chút vất vả, mỗi một bước đi đều không dám làm liều, cực kỳ hao tổn tâm thần.