Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 167: Xuất phát!




Một lúc sau, Tông chủ Lưu Vân Tông La Hành Liệt long hành hổ bộ bước vào đại điện, sắc mặt phù tạp liếc nhìn Diệp Trần, đi thẳng đến vị trí chủ toạ.

- Diệp Trần, rèn luyện là chuyện tốt, không biết ngươi muốn đến đâu rèn luyện.

Diệp Trần chắp tay nói:

- Nam Trác Vực, Chân Linh Đại Lục, đều trong phạm vi rèn luyện, đến lúc đó đệ tử sẽ căn cứ vào tình hình để ra quyết định.

La Hành Liệt và mọi người hít ngược một hơi lãnh khí, Nam Trác Vực đã đủ lớn, vậy mà hắn còn muốn đi ra Nam Trác Vực, mặc dù trước mắt vẫn chưa quyết định.

Phẩy phẩy tay, bảo Diệp Trần đừng khách khí, La Hành Liệt lên tiếng nói:

- Từ lúc lập tông đến giờ, ngươi là một trong những kiệt xuất thiên tài hiếm có của Lưu Vân Tông, chưa từng có ai vượt qua được ngươi, về lý mà nói, đợi ra bước vào Tinh Cực Cảnh, ngôi vị tông chủ sẽ thuộc về ngươi, chứ không phải La Hàn Sơn con trai ra, ngươi biết điều đó chứ?

Còn có chuyện này, Diệp Trần tưởng Chân Linh Đại Lục sẽ giống như tiểu thuyết võ hiệp mà hắn từng đọc, vị trí tông chủ phần lớn truyền cho hậu đại của mình hoặc là thân thích, người người muốn kế thừa khó như lên trời, cho dù có, cũng là chuyện rất hiếm.

Nhưng hắn không có nhiều hứng thú với quyền lực, vị trí Gia chủ Diệp gia, Tông chủ Lưu Vân Tông đều không phải lý tưởng của hắn, lý tưởng của hắn là đi hết thế giới xa lạ này, từng bước trở thành đỉnh tiêm cao thủ, những thứ khác đều là vọng tưởng, không tồn tại trong mắt hắn.

- Tông chủ, đệ tử vẫn quyết định ra ngoài rèn luyện, Lưu Vân Tông có Từ Tĩnh là đủ, đương nhiên, Lưu Vân Tông nếu như có đại nạn, Diệp Trần bất luận đang ở đâu, đều sẽ lập tức quay về tương trợ.

Những trưởng lão nội môn khác bắt đầu nghị luận, có người không đồng ý nói:

- Diệp Trần, thế giới bên ngoài đa màu đa vẻ, cao thủ như mây, nhưng ngươi có biết, bao nhiêu người chết trong lúc tu luyện không? Ta không muốn nhìn thấy thiên tài hiếm có của Lưu Vân Tông hi sinh.

- Cao trưởng lão nói không sai, Diệp Trần, suy nghĩ lại đi!

Nghe vậy, La Hành Liệt chăm chú nhìn Diệp Trần, hi vọng đối phương từ bỏ ý định ra ngoài rèn luyện, nếu là rèn luyện nhỏ thì cũng được.

- Đệ tử đã hạ quyết tâm!

Diệp Trần chậm rãi lắc đầu, trước đó, hắn đã suy nghĩ qua, có nên ở lại Lưu Vân Tông một khoảng thời gian nữa hay không, chí ít đợi cuộc thi Tiềm Long Bảng kết thúc, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, đều không tìm được lý do ở lại. Bây giờ trong giới thanh niên Thiên Phong Quốc, hắn chắc chắn đã là nhân vật hàng đầu, không còn mục tiêu truy đuổi, tiếp tục ở lại chỉ lãng phí thời gian, giảm bớt hi vọng trở thành đỉnh tiêm cường giả, võ giả chi lộ là nghịch thiên chi lộ, tranh đoạt thời gian với trời, Chân Linh Đại Lục có bao nhiêu tuyệt thế cường giả trước khi chết vẫn chưa qua được bước cuối cùng, đó là bởi vì lúc trẻ nghĩ còn nhiều thời gian, đợi đến cảnh giới nhất định mới biết, thời gian vĩnh viễn không đủ.

Đại trưởng lão cười khổ một tiếng, hướng tới La Hành Liệt mà nói:

- Tông chủ, để hắn đi đi! Cường giả chi lộ lúc nào cũng chỉ cô độc một mình.

- Đại trưởng lão!

Tứ trưởng lão lo lắng, hắn rất coi trọng Diệp Trần, luôn nghĩ sau này Diệp Trần sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cường cho Lưu Vân Tông, bây giờ Diệp Trần đi rồi, sau này không biết sống hay chết, bảo hắn không lo sao được.

Đại trưởng lão nói:

- Nếu như mục tiêu của hắn không lớn như vậy, biết đâu ta sẽ khuyên hắn ở lại, nhưng các ngươi nghĩ hắn chỉ là muốn trở thành Cường giả Tinh Cực Cảnh sao? Mục tiêu của hắn là cả Chân Linh Đại Lục và cả thế giới này, một nơi nhỏ bé Thiên Phong Quốc này, rất khó hoàn thành lý tưởng đó, cường giả chi lộ là sinh tử chi lộ, sợ cái chết thì sao có thể trở thành đại khí.

Chúng nhân im lặng, đại trưởng lão nói không sai, sợ cái chết thì không thể trở thành cường giả chân chính, cường giả chân chính có ai là không bước ra từ thi sơn huyết hải, cho nên giữa họ với Diệp Trần mới có khoảng cách, căn bản không thể thống nhất quan điểm, khuyên cũng vô ích.

Một lúc lâu sau, La Hành Liệt nói:

- Được, nếu ngươi đã nghĩ vậy, Lưu Vân Tông sẽ không giữ chân ngươi, ngươi cứ yên tâm ra ngoài rèn luyện! Đợi ngươi có thành tựu, nhớ quay về một chuyến, để chúng ta biết ngươi vẫn còn sống, những việc khác không cần quan tâm.

Diệp Trần hít một hơi thật sâu, khom lưng chắp quyền nói:

- Đa tạ tông chủ và các trưởng lão đã tác thành.

Đại trưởng lão cười nói:

- Diệp Trần, rèn luyện là việc của cá nhân ngươi, bọn ta đương nhiên không cường hành ngăn cản, huống hồ với thiên phú của ngươi, ra ngoài cũng đúng, ai dám đảm bảo, có một ngày ngươi không trở thành cường giả quân lâm thiên hạ, lúc đó, Lưu Vân Tông sẽ còn được thơm lây vì ngươi.

- Đúng vậy! Nếu ngươi đã hạ quyết tâm, ta cũng ủng hộ.

- Ra ngoài thì cẩn thận chút, sinh mệnh chỉ có một lần.

- Phàm chuyện gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Thấy Diệp Trần đứng im bất động, các trưởng lão cũng không biết nói gì, hi vọng duy nhất là Diệp Trần có thể bình yên rời đi, bình yên quay về, chuyện thành tựu căn bản không cần lo lắng, chỉ cần không chết, Tinh Cực Cảnh là chuyện đương nhiên.

Rời đại điện, Diệp Trần phát hiện La Hàn Sơn đang đứng bên ngoài.

- Ngưỡng mộ ngươi quá! Được ra ngoài tu luyện, tha hồ thoải mái.

La Hàn Sơn thân là con trai tông chủ, chuyện trong Lưu Vân Tông căn bản không qua được mắt hắn, sau khi nhận được thông tin, lập tức chạy đến, đợi sẵn bên ngoài đại điện.

Diệp Trần cười nói:

- Kì thực ngươi cũng có thể ra ngoài rèn luyện.

La Hàn Sơn cười khổ nói:

- Đương nhiên là phải rèn luyện rồi, nhưng phạm vi rèn luyện của ta là mấy quốc gia xung quanh đây, phạm vi quá lớn, ứng phó không nổi, ngươi thì không giống vậy, Thiên Phong Quốc đã không còn là mục tiêu của ngươi, ta thì còn rất nhiều.

Diệp Trần không nói gì, đúng là, trước khi hắn trở thành nhân vật số một trong giới thanh niên Thiên Phong Quốc, hắn chưa từng nghĩ sẽ ra ngoài tu luyện, đợi từ Thiên Mộng cổ địa trở về, ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện, chiếm cứ toàn bộ tâm thần hắn, mỗi giây mỗi phút đều thôi thúc hắn, phải lên đường, phải lên đường...

Hai người rời khỏi Lưu Vân đại điện, đi qua Đằng Vân đại điện.

- Tên tuổi ngươi bây giờ đã nằm ở vị trí thứ nhất hàng thứ nhất trên Ngọc Bích xếp hạng, trước khi ngươi quay về, không ai có thể thay thế được ngươi.

La Hàn Sơn chỉ lên ngọc bích xếp hạng trên quảng trường, nói.

Diệp Trần nói:

- Cũng không thể xem thường Từ Tĩnh.

La Hàn Sơn nói:

- Ngươi không biết, từ sa mạc Xích Cổ quay về, hơn một tháng nay, sự tích của ngươi đã truyền khắp Thiên Phong Quốc, nói thật, một trăm năm nay, ngươi là nhân vật đầu tiên gây nên tiếng vang lớn như vậy, giới thanh niên đã biến ngươi thành truyền kì.

- Biến ta thành truyền kì?

- Trước đó, khiến Thiên Phong Quốc chúng ta nở mày nở mặt nhất là việc Trang Phỉ lọt vào Tiềm long bảng, nhưng ngươi đã hạ gục hết cửu quốc Tiềm long bảng cao thủ, còn đánh trọng thương Trọng Nhạc ngoại đại trưởng lão. Một chuyện kinh nhân như vậy, không phải truyền kì thì là cái gì?

Trong lúc hai người nói chuyện, xa xa Chu Mai và Từ Tĩnh cũng đang đi đến.

Chu Mai liếc nhìn Diệp Trần, mỉm cười nói:

- Lúc nào xuất phát?

Diệp Trần nói:

- Phải về nhà trước, sáng sớm ngày thứ hai xuất phát.

- Như vậy cũng tốt, cuộc thi Tiềm long bảng vẫn còn gần một năm rưỡi nữa, không phải Bão Nguyên Cảnh không có tư cách cạnh tranh thứ hạng, chúng ta năm sau gặp lại.

Diệp Trần gật gật đầu, ánh mắt dừng lại chỗ Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh nói:

- Nhớ đừng để người ra đánh chết bên ngoài.

Diệp Trần cười khổ, không thể nói dễ nghe hơn một chút sao? Nhưng như vậy mới là Từ Tĩnh.

Chia tay ba người, Diệp Trần quay trở lại tiểu viện độc lập của mình thu dọn hành lý, sau đó xuống núi, đi về hướng Diệp gia Diêu Lạc Thành.

Võ giả Bão Nguyên Cảnh nếu sử dụng toàn lực, một canh giờ có thể đi được quãng đường hơn hai ngàn dặm, năm canh giờ hơn một vạn dặm, tương đương mười tiếng ở thế giới Diệp Trần.

Không sử dụng toàn lực, Diệp Trần mất bảy canh giờ mới về đến Diệp gia.

Giống như các vị Trưởng lão Lưu Vân Tông, ban đầu Trầm *** Thanh và Diệp Thiên Hào cũng không đồng ý cho Diệp Trần ra ngoài rèn luyện, họ nói, thế giới bên ngoài quá lớn, quá nguy hiểm, một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì căn bản không có khả năng tự bảo vệ mình, cho dù Diệp Trần có thể khiêu chiến vượt cấp.

Cuối cùng, trước quyết tâm không thể lay động của Diệp Trần, hai người đều khuất phục.

Nhưng, lần này lúc Diệp Trần trở về, mẫu thân Trầm Ngọc Thanh đang mang thai lần thứ hai, hơn nữa có khả năng là một cặp long phụng thai, là chuyện vui lớn đối với Diệp gia.

Trước kia Diệp Thiên Hào không phải chưa từng nghĩ sẽ có thêm con, đáng tiếc không biết vì nguyên nhân gì, mãi không được như ý nguyện, không ngờ lần này lại thành công.

Về chuyện này, Diệp Trần cũng có chút suy nghĩ, đúng lúc hắn rời đi, mẫu thân Trầm Ngọc Thanh lại có mang, mọi thứ không phải rất trùng hợp sao, không lẽ lần này ra ngoài rèn luyện, sẽ là rất lâu, năm năm, mười năm, hoặc cũng có thể lâu hơn...

Diệp Trần lắc lắc đầu, có những chuyện, sức người không thể thay đổi được, nguyên tố rèn luyện quá nhiều quá nhiều, bản thân hắn không thể xác định.

Ngày thứ hai

Sáng sớm

Bên ngoài Lạc Thành Bắc thành

- Trần Nhi, có thời gian nhớ viết thư về nhà.

Xa xa, Trầm Ngọc Thanh vẫy tay với Diệp Trần, mắt nhoà lệ.

Diệp Thiên Hào im lặng nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Diệp Trần, mắt cũng ươn ướt, lẩm bẩm:

- Hùng ưng đã tung cánh bay cao, có đứa con trai như vậy, đời này cũng đủ.

Lúc này, tia nắng bình mình đầu tiên chiếu xuống, làm cho bóng dáng Diệp Trần kéo dài thật dài.

Vì đã chuẩn bị trước tinh thần, nên Diệp Trần kiên quyết không quay đầu lại, chỉ một lúc, hắn đã biến mất trong thị tuyến của Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh.

Diệp Trần rời đi, không kinh động quá nhiều người, trừ phụ mẫu, Cao tầng Lưu Vân Tông còn có ba người La Hàn Sơn, những người khác đều không hay biết.

Rất nhiều người còn tưởng Diệp Trần đang ở Lưu Vân Tông bế quan tu luyện.

Tàn nguyệt treo cao, cuồng phong lạnh lẽo.

Buổi tối trên đại thảo nguyên Ma Quỷ bao giờ cũng thê lương, trong phòng vài ngàn dặm vuông không có lấy mộ bóng người, có chỉ là vô vàn yêu thú cũng những tiếng hú khiến người ta sởn da gà!

Lần này ra ngoài rèn luyện, trạm dừng đầu tiên của Diệp Trần là Thiên Ti Quốc, mà Thiên Ti Quốc vừa hay ở phía Đông bắc Thiên Phong Quốc, cần phải đi qua đại thảo nguyên Ma Quỷ mới có thể đến được, nếu không đi đường vòng rất xa.

Cách đó không xa, một tảng cự thạch nhỏ to bằng một căn phòng chặn đứng cuồng phong, phía sau tảng đá, có lửa trại đang nhảy nhót, mang lại một cảm giác an toàn trong buổi tối thê lương này.

Chùi vết mỡ trên miệng, Diệp Trần dựa lưng lên tảng cự thạch, tự lẩm bẩm một mình,

- Lợn rừng thảo nguyên mùi vị cũng không tệ, không có gia vị mà vẫn có thể ăn được.

Lợn rừng thảo nguyên phẩm cấp rất thấp, chỉ là yêu thú cấp một, trên đại thảo nguyên Ma Quỷ này tuyệt đối thuộc tầng cuối cùng, là thức ăn của rất nhiều yêu thú ăn thịt khác. Nhưng năng lực sinh sản của lợn rừng thảo nguyên rất mạnh, một con lợn rừng thảo nguyên cái một thai có thể sinh ra vài chục con lợn rừng con, năm thứ hai lại sinh được nữa, từ cổ đến nay là tộc quần yêu thú lớn nhất trên đại thảo nguyên Ma Quỷ, nếu không phải bị con người và yêu thú khác săn giết, cả đại thảo nguyên Ma Quỷ đã từng xuất hiện nạn lợn rừng, cỏ tươi căn bản không đủ cho chúng ăn, đến rễ cỏ cũng bị đào hết.

Cầm cây gậy gẩy gẩy đống lửa, làm cho ngọn lửa cháy mạnh hơn.

Diệp Trần ngồi khoanh chân, bắt đầu khổ tu.

Thái Huyền Công trùng thứ nhất trùng thứ hai là cơ bản của cơ bản, chỉ có nền móng vững chắc, mới có thể tu luyện trùng thứ ba, trùng thứ ba lấy ngưng luyện chân khí làm chủ, chất lượng chân khí không hề thua kém chân khí tu luyện từ nhân cấp cao giai công pháp, đến trùng thứ tư, chất lượng chân khí cao hơn một tầng, trùng thứ năm, chất lượng chân khí vượt qua Thuần Quân Chân Khí, màu sắc dần chuyển sang màu lam nhạt.

Sau khi chân khí hoàn thành những vòng tuần hoàn lớn, Thuần Quân Chân Khí trong cơ thể không còn lại bao nhiêu, Thái Huyền chân khí chiếm trên chín phần trong vòng xoắn chân khí, địa vị không thể dao động.

Thuần Quân Chân Khí còn lại toàn bộ chuyển hoá thành Thái Huyền Chân Khí, thiếu chút nữa đem Thái Huyền Công luyện đến cảnh giới trùng thứ sáu, lúc đó chất lượng và tổng lượng chân khí đều vượt qua Thuần Quân Chân Khí vốn có, khiến tổng hợp thực lực của mình tiến thêm một bước.

Suy nghĩ đó loé lên trong đầu, Diệp Trần tăng nhanh tốc độ vận chuyển chân khí.

Vù vù vù vù...

Cuồng phong gào thét, thổi rạp những ngọn cỏ trên thảo nguyên làm cho chúng không sao đứng dậy nổi.

Có tiếng bước chân như ẩn như hiện vang lên trong gió, hai điểm hồng mang từ xa dần dần tiếp cận, áp sát vị trí Diệp Trần

Nhờ có ánh trăng ảm đạm, sẽ phát hiện hai điểm quang mang đó là mắt yêu thú, đó là một con cự lang to bằng một con trâu nước nhỏ, hoả diễm thanh sắc trên người nhảy nhót trong gió, đôi mắt huyết hồng không có một chút cảm tình nào, chăm chú nhìn vào ngọn lửa đằng sau cự thạch.

Yêu thú cấp bốn, Thanh Hoả Lang!

Một trăm mét!

Sáu mươi mét!

Ba mươi mét!

Lúc này, Thanh Hoả Lang đã nhìn thấy Diệp Trần, thấy đối phương đang ngồi tu luyện, mắt ánh lên quang mang tàn nhẫn.

Sưu!

Thanh Hoả Lang cúi thấp thân thể, nhảy phốc một cái.