Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 175: Năng lực Cường giả Tinh Cực Cảnh




- Được rồi các vị, Hải Thú chuẩn bị khởi hành, hi vọng trên đường mọi người an phận chút, đừng thêm rắc rối cho ta.

Cửa thuyền mở ra, một người trung niên mang theo hai thủ hạ bước vào, lạnh giọng.

- Xem ngươi kìa, ai dám gây chuyện trên Hải Thú chứ.

- Không sai, Hải Thú là thuyền của Nam Phương thương hội cơ mà.

- Nam Phương thương hội là một trong hai thương hội lớn nhất Nam Trác Vực, cao thủ như mây, thực lực còn cường đại hơn thất phẩm tông môn.

Nghe mọi người nghị luận, Diệp Trần chỉ hơi nhíu mày, khí tức người trung niên này không yếu hơn tông chủ, rõ ràng là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong, hai tên thủ hạ bên cạnh hắn cũng là Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì, cộng thêm cao thủ trong thương hội, đủ để áp đảo những người trên thuyền, do vậy có thể tưởng tượng ra được sự cường đại của Nam Phương thương hội.

Lạp lạp!

Boong tàu truyền lên những tiếng đều đều, thuyền đã khởi hành.

...

Hoàng gia Hắc Nham Thành,

- Ngươi nói gì? Lộc gia bị người ta giết, vậy người giết hắn đâu!

Hai thanh niên từ trên cao nhìn xuống Hoàng gia gia chủ, bên trái là một người thân khoác hắc y, dung mạo âm hiểm, người còn lại khoác thanh y, thần tình lạnh lẽo bá đạo, sóng chân khí trên người họ còn mạnh hơn Diệp Trần, chi ít cũng là Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong võ giả.

Hoàng gia gia chủ lau mồ hôi,

- Ta không biết, ngày hôm sau thì hắn đã đi rồi, hay là các ngươi đi hỏi Lâm gia chủ, xem ra họ có quan hệ rất tốt với hắn.

Binh!

Một cước đá Hoàng gia chủ hộc máu, thanh y thanh niên cười lạnh nói:

- Muốn biến chúng ta thành quân sai vặt à? Ngươi không xứng.

Rời khỏi Hoàng gia, hắc y thanh niên nói:

- Người đó chỉ độ mười sáu mười bảy tuổi, đã có thực lực đánh bại Lộc lão đầu có cảnh giới Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, xem ra không thể coi thường.

Thanh y thanh niên cười lạnh,

- Hai người chúng ta đều nằm trong ngũ cường5 Tiềm long bảng, một Lão lộc giơ tay là có thể bóp chết hắn.

- Bây giờ tính sao?

- Yên tâm, tấm bản đồ ấy ta đã nhìn thấy ở quầy, ban đầu không mấy để ý, đợi đến lúc quay về thì đã bị Lộc lão mua mất, may mà vẫn còn nhớ vị trí đánh dấu, hình như là ở thượng lưu Lạc Nhạn Giang, phương vị cụ thể, đi rồi tính.

- Hắc hắc, như vậy cũng tốt, nếu không có gì bất ngờ, vị trí đánh dấu nhất định là một di tích, nếu có thể tìm được hai cuốn bí tịch cao cấp, cuộc thi Tiềm long bảng năm sau càng có hi vọng.

Thuyền Hải Thú có tốc độ cực nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng, chỉ một ngày một đêm, đã rời xa Lâm Giang Thành, xuất hiện cách đó vạn dặm, tốc độ này, gấp đôi bán yêu chi mã Quỷ nhãn sư tử, nhanh như điện xẹt.

Cũng chỉ có Lạc Nhạn Giang mới chứa được con thuyền cỡ lớn này, đổi thành con sông khác, sớm đã thuyền hỏng người chết.

Hoặc cũng có thể sợ tốc độ quá nhanh, kình phong dễ dàng thổi bay hành khách, Hải Thú chỉnh thể hình thoi, vị trí mũi thuyền nhô ra hai tấm gỗ hình vòng cung, hình thành góc nhọn bao phủ non nửa thuyền, kình phong sẽ thuận theo hai tấm gỗ hình vòng cung tan đi, không thể thổi lên boong thuyền.

Cọt kẹt!

Mở khoang nhỏ trên thuyền, Diệp Trần vừa hay nhìn thấy mũi thuyền sắc nhọn vừa cắt một đường phong long quyển, đi xuyên qua nó, cường độ đáng sợ khiến hắn không khỏi giật mình.

- Hải Thú không hổ là phát minh khôi lỗi, chỉ một con thuyền nhỏ mà có từng ấy điểm khó tin.

Bên cạnh, trung niên râu quai nón tu vi đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì dựa vào mạn thuyền, tán thưởng.

Diệp Trần mặt lộ nghi hoặc, hỏi:

- Con thuyền này cũng là phát minh khôi lỗi?

Hắn đã từng được xem qua không ít phát minh khôi lỗi, ví dụ mộc đầu nhân, quạ khôi lỗi, trình độ tinh diệu của chúng khiến một người có linh hồn xuyên việt như hắn cũng cảm thấy có chút cảm khái.

- Hoàng gia Hắc Long Đế Quốc từng phát hiện một di tích phân đà khôi lỗi, nắm được rất nhiều phát minh, Hải Thú chính là một trong số đó, nghe nói, Nam Phương thương hội tổng cộng đặt mua năm con thuyền của Hắc Long Đế Quốc hoàng gia, mỗi con thuyền giá trị đều trên năm triệu lạng vàng, ngoài ra Nam Phương thương hội mỗi năm đều phải nộp cho hoàng gia Hắc Long Đế Quốc vô số linh thạch, coi như trả tiền thuê.

Trung niên râu quai nón tướng mạo bình thường, khoác trên người một bộ y phục màu xám, tuổi độ bốn năm mươi.

Diệp Trần kinh ngạc,

- Trả năm triệu lạng vàng, mỗi năm còn phải nộp linh thạch, hà khắc quá!

Trung niên râu quai nón cười cười,

- Sau mười năm thì không phải nộp linh thạch nữa, hơn nữa ngươi nghĩ mà xem, Hải Thú chở một tốp khách, là đã có thể kiếm trăm vạn lạng vàng, một năm mười tốp, là ngàn vạn lạng vàng, đấy là chưa tính kĩ, huống hồ Hải Thú không chỉ dùng chở người, giúp thương hội vận chuyển hàng hoá mới là nhiệm vụ quan trọng nhất, nếu không một chuyến đi về mấy chục vạn dặm, đâu có con thuyền nào chịu nổi.

Diệp Trần nghĩ cũng thấy đúng, Nam Phương thương hội là đại thương hội, quan trọng đương nhiên vẫn là làm ăn, bây giờ có Hải Thú, công việc vận chuyển hàng thuận tiện hơn rất nhiều, tiết kiệm một lượng lớn nhân lực vật vừa thời gian.

Hai người mới gặp nhau một ngày, trò chuyện một lúc rồi lại im lặng.

Đứng sát lan can hai bên mạn thuyền, Diệp Trần có thể nhìn thấy cách đó ba thước có một lớp màng không khí, đó là vì tốc độ của thuyền quá nhanh, kình phong bị ép thành khí lưu thực chất, lúc đó nếu như có một võ giả Luyện Khí Cảnh bước lên trước một bước, chắc chắn sẽ bị lớp màng không khí bàng bạc này thổi bay. Ngưng Chân Cảnh cũng phải dồn toàn lực mới kháng cự lại được tầng khí lưu ngược hướng này.

Ánh mắt xuyên qua màng không khí, nước sông mênh mông vô tận.

Là một trong ba con sông lớn của Nam Trác Vực, Lạc Nhạn Giang dài sáu mươi lăm vạn dặm, nhánh chính xuyên qua Thiên Phong Quốc, Thiên Ti Quốc, Thương Huyền Quốc... tổng cộng mười lăm quốc gia, nhánh phụ nhiều vô số kể, trải rộng khắp mọi ngóc ngách mười lăm quốc gia.

Lạc Nhạn Giang đã đủ lớn, nhưng vẫn là con sông nhỏ nhất trong ba con sông lớn, con sông lớn nhất là Chu Tước Giang, Chu Tước Giang không chỉ xuyên qua phần lớn Nam Trác Vực, thậm chí còn kéo dài sang cả khu vực khác, như Vân Lam Vực, Phiêu Miểu Tuyết Vực các đại vực, đến Lạc Nhạn Giang cũng chỉ là phân lưu của nó, cho nên có thể tưởng tượng nhánh chính Chu Tước Giang lớn như thế nào, còn lớn hơn hải dương nơi Diệp Trần sống vô số lần.

- Đến một ngày, đợi ta có thể đi hết thiên sơn vạn thuỷ, bước lên võ giả đỉnh phong, thì sẽ biết toàn bộ cảnh tượng của tinh cầu này nó như thế nào.

Đối diện với Lạc Nhạn Giang bát ngát, Diệp Trần tâm sinh tráng trí, hai tay siết chặt.

- Các vị, mời vào trong thuyền, tới giờ ăn cơm tối rồi!

Khoang thuyền mở ra, một thành viên Nam Phương thương hội thông báo như những người trên boong.

- Được, bụng cũng đói rồi.

- Thức ăn trên thuyền Hải Thú cũng khá ổn, không biết bữa tối nay được thưởng thức món lạ gì đây?

Nghe chúng nhân nói chuyện, Diệp Trần chỉ cười cười, đi theo xuống khoang thuyền. Nguồn: http://truyenfull.vn

Sau bữa tối, trời tối dần.

Diệp Trần quay trở về phòng của mình.

Hải Thú tổng cộng có bốn tầng, tầng thấp nhất là tầng để hàng, tầng thứ hai là nơi cư trú cho các thành viên thương hội, tầng thứ ba có một số thương hội cao thủ và hành khách, phòng của Diệp Trần ở phòng năm tầng thứ tư, diện tích không nhỏ, có hai ba mươi mét vuông.

Khoanh chân ngồi trên giường, Diệp Trần bắt đầu tu luyện.

...

Không hay không biết, mười ngày thời gian trôi qua.

Hải Thú xuyên qua vô số quốc gia, vào trong cảnh nội trung đẳng quốc gia Triều Dương Quốc.

- Bắt đầu từ bây giờ, sẽ có cao thủ thường xuyên xuất hiện, các vị tốt nhất nên cẩn thận chút, đừng chọc giận họ.

Thuyền trưởng Hải Thú là một vị trung niên tu vi đạt đến Bão Nguyên Cảnh hậu kì bước lên boong thuyền, nhắc nhở mọi người.

Một thanh niên quý tốc khí chất cao quý, bên cạnh có bốn võ giả Bão Nguyên Cảnh bảo vệ cười nói:

- Từ thuyền trưởng, ngươi là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong, lại là một trong những cao thủ của Nam Phương thương hội, kiến thức khẳng định không tầm thường, hay là kể cho chúng ta nghe chuyện cường giả, dù sao mọi người cũng đều nhàn rỗi.

Trung niên lạnh lùng nhìn đối phương, người này là Tam hoàng tử Thiên Ti Quốc, tên gọi Triệu Khang, thích kết giao với anh hùng trong hiên hạ, quen biết không ít cao thủ, đương nhiên trong mắt Nam Phương thương hội, những cao thủ ấy chẳng là gì, cũng chỉ là có chút danh khí ở Thiên Ti Quốc mà thôi.

- Nếu Triệu hoàng tử có nhã hứng đó, vậy thì ta đây cũng xin mạn phép tự bêu xấu mình.

Hắn thường qua lại Thiên Ti Quốc, quan hệ với Triệu Khang không tính là quá thân thiết, dù sao có những việc không phải thực lực cường đại có thể dễ dàng giải quyết, nếu không những nơi có nhiều thế lực lớn cùng tồn tại sẽ rất phức tạp trong việc giải quyết những khúc mắc xảy ra.

Nghe vậy, những người khác quanh đó cũng tụ tập lại, mặt đầy vẻ hứng thú.

- Võ giả Bão Nguyên Cảnh không có gì để nói, chưa thể tính là cường giả, trên Bão Nguyên Cảnh, mới được gọi là một cường giả, mọi người đều biết, khi toàn bộ chân khí trên người võ giả Bão Nguyên Cảnh tinh luyện thành chân nguyên, được xem như là sơ bộ bước vào cảnh giới Tinh Cực Cảnh, vẫn có năng lực thượng thiên nhập địa, nhưng rất ít người biết điều này, Cường giả Tinh Cực Cảnh có những năng lực gì, bây giờ để ta nói cho các ngươi biết.

Hắng hắng giọng, trung niên lạnh lùng nói tiếp:

- Năng lực thứ nhất của Cường giả Tinh Cực Cảnh chính là năng lực chân nguyên hoá hình, nó khác chân khí hoá hình ở chỗ, chân nguyên hoá hình cường đại và kiên cố hơn, Cường giả Tinh Cực Cảnh dùng kiếm nếu như mất kiếm, có thể chế tạo ra một thanh chân nguyên chi kiếm, chân nguyên chi kiếm cường độ chỉ thua kém hạ phẩm bảo kiếm, vượt xa vũ khí bình thường, đương nhiên, cũng có thể biến thành những thứ khác, như đao, thương, côn, bất cứ thứ gì có thể mô phỏng, phần này ta không nói nhiều nữa, năng lực thứ hai của Cường giả Tinh Cực Cảnh là chân nguyên ma sát sinh chân nguyên chi hoả, luyện chế thành vũ khí, đừng coi thường năng lực này, phương pháp luyện chế bảo khí mặc dù rất ít người biết, nhưng một số kim loại hiếm sau khi chế tạo thành vũ khí, mức độ rắn chắc cực kì khả quan, rất khó phả huỷ, bản thân không cần nói, còn có thể tặng cho bằng hữu thân thích hoặc vãn bối, ngoài ra, tác dụng lớn nhất của chân nguyên chi hoả là đốt cháy chân nguyên, bạo phát ra một đòn mạnh nhất, chỉ là tác dụng phụ cũng rất lớn, có thể khiến cơ thể bị thương, phải điều dưỡng một thời gian dài, nếu đốt quá mạnh, nói không chừng bản thân cũng biến thành tro, tự thiêu mà chết.

- Đáng sợ vậy sao!

Có người hít ngược một hơi lãnh khí.

Diệp Trần cách trung niên lạnh lùng hơi xa, nhưng những gì đối phương nói hắn đều nghe rất rõ, thầm nghĩ: Thiêu đốt chân nguyên? Hình như có điểm giống với Liệt Hoả Xá Thân Quyết của Lưu Vân Tông, chỉ là Liệt Hoả Xá Thân Quyết thiêu đốt nội khí hoặc là chân khí, còn Chân Nguyên Chi Hoả thiêu đốt chân nguyên, khoảnh cách giữa hai bên là quá lớn, uy lực cũng một trời một vực, nói như vậy, Cường giả Tinh Cực Cảnh chiến đấu có lẽ càng đa biến, thực lực mạnh hơn chưa chắc đã thắng được thực lực yếu, nhưng nếu đối phương quyết liều lĩnh, điên cuồng thiêu đốt chân nguyên, nói không chừng kết quả sẽ là con số 0.

- Chẳng trách cảnh giới Tinh Cực Cảnh có thể gọi là cường giả, không chỉ thực lực đáng sợ, quan trọng hơn là thủ đoạn nâng cao thực lực quá nhiều, không có ưu thế áp đảo, tuyệt đối không được giao thủ, ví dụ Thiên Lôi Tán Nhân không sợ thái thượng trưởng lão Tử Dương Tông có thực lực mạnh hơn hắn.

Nghe đến đây, Diệp Trần cũng càng có hứng thú.

Trung niên lạnh lùng lại nói:

- Căn cứ vào từng loại chân nguyên, thiêu đốt chân nguyên cũng khác nhau, ví dụ cường giả tu luyện hoả hệ chân nguyên, thiêu đốt chân nguyên càng dễ, đắc tâm ứng thủ, tu luyện thuỷ hệ chân nguyên cường giả, thiêu đốt chân nguyên khó hơn một chút, nhưng tác dụng phụ giảm đi rất nhiều, hồi phục cũng nhanh, có thể nói là mỗi cái đều có ưu điểm nhược điểm của riêng mình...

Ý!

Trung niên lạnh lùng đột nhiên dừng nói chuyện, nhìn ra phía sau Hải Thú.

Những người khác thấy trung niên lạnh lùng thần tình khác lạ, cũng chuyển ánh mắt.

- Là Cường giả Tinh Cực Cảnh, trên lưng có cánh!

Người đầu tiên phát hiện kì thực là Diệp Trần, năng lực cảm tri của hắn còn hơn trung niên lạnh lùng.

Hải Thú tốc độ rất nhanh, chớp mắt đã đi được bảy tám mươi mét, cách đó hơn mười dặm, một đường nhân ảnh còn bay với tốc độ nhanh hơn, đi đến đâu, phong long quyển tan rã, hỗn khí lưu bị mở ra, bởi vì cao độ hơi thấp, sóng trên Lạc Nhạn Giang bị cắt ra một rãnh dài hơn trăm mét, nước sông rẽ sang hai bên.

Nhưng cảnh tượng đó không khiến người ta giật mình, giật mình là, trên lưng nhân ảnh có một đối cánh lớn màu đen, đôi cánh dài hai ba chục mét, che rợp bầu trời, bao phủ cả Hải Thú.

Ba!

Cách Hải Thú chưa đến một dặm, đôi cánh sau lưng nhân ảnh hơi rung, trong nháy mắt xuất hiện trên đầu thuyền, phong lực cự đại khiến cho Hải Thú không ngừng lắc lư, tựa hồ như muốn lật úp.

- Thì ra là Hắc Nha Đạo Nhân tiền bối, vãn vỗi Từ Xương Kiến, một trong những chấp sự của Nam Phương thương hội.

Trung niên lạnh lùng khom lưng ôm quyền, cung kính nói.