Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 510: Khiêu chiến




- Nói cũng đúng, nhưng hắn là chiến đấu cuồng nhân, căn bản không quan tâm thắng thua.

Đánh bại Thác Bạt Khổ, La Sát Nữ càng đánh càng hăng, chẳng những đánh bại Lỗ Hồn mà còn đánh bại luôn Mạc Tường khiến cho vị trí thứ năm của nàng không thể dao động được nữa.

- Phù, rốt cuộc cũng tới thời khắc kích động nhất của Vũ đạo trà hội rồi, hai năm tu luyện không biết ai sẽ trở thành đệ nhất nhân trong thế hệ tuổi trẻ ở Nam Phương Vực Quần đây?

- Đúng vậy, lần trước Sở Trung Thiên tuy thua Diệp Trần nhưng lại bất phân thắng bại với Tĩnh công chúa. Tĩnh công chúa và Lý Tiếu Vân với Diệp Trần đồng thời cũng bất phân thắng bại a!

- Các ngươi đoán thử sẽ là ai?

- Ta coi trọng Diệp Trần và Sở Trung Thiên hơn, một người có chiến lực siêu cường, một người có thể chất nghịch thiên!

- Không nên xem nhẹ Lý Tiêu Vân và Tĩnh công chúa. Thể chất của Lý Tiêu Vân cũng rất đặc biệt, hai tay của hắn phân biệt phong ấn Phong lực lượng và Tinh lực lượng. Tĩnh công chúa thì tu luyện Lôi hệ chân nguyên cùng với lĩnh ngộ Lôi chi Áo nghĩa không ai bằng!

Theo chiến lực cấp hai phân ra thắng bại xong, mọi người đều cảm xúc dâng trào, bọn họ đều chờ mong muốn biết ai mới là Nam Phương Vực Quần đệ nhất thiên tài!

Lâm Kỳ một thân áo trắng ngồi tựa vào vách tường nhịn không được liếc nhìn Diệp Trần muốn xem vị kiếm khách trẻ tuổi, nhân vật truyền kỳ ở Nam Trác Vực này có biểu lộ như thế nào. Bất quá hắn phải thất vọng rồi, bởi vì Diệp Trần vẫn rất bình thản, vừa uống trà vừa bàn luận với Lý Đạo Hiên và Thác Bạt Khổ giống như việc luận bàn sắp tới đối với hắn không đáng nhắc tới vậy.

Trong toà tháp cách đó mười dặm, năm mươi người ở chỗ này cũng đồng dạng rất chờ mong chứng kiến thực lực chân chính của Diệp Trần, không biết Diệp Trần sẽ biểu hiện rung động tới mức nào?

Uống xong chén trà, Diệp Trần ngẩng đầu lên, thanh âm dưới chân nguyên tăng phúc vang vọng ra xa:

- Ba vị, chúng ta cũng nên bắt đầu luận bàn đi!

- Hảo!

Lý Tiêu Vân là người đáp ứng nhanh nhất.

- Ừm!

Tĩnh Ngạo Huyên rất bình tĩnh.

Chỉ có Sở Trung Thiên là không hề trả lời, bất quá trong trà lâu của Kim Sa Vực khí thế của hắn lại đột nhiên tăng vọt, liên tục bành trướng ra ngoài.

- Diệp Trần, lần trước chưa luận bàn với ngươi, nên lần này chúng ta mở đầu đi!

Tĩnh Ngạo Huyên đứng thẳng dậy, trong không khí lập loè từng đốm lôi điện nho nhỏ.

Diệp Trần cười nhạt một tiếng, định đứng lên thì:

- Ồ, có người tới?

Diệp Trần đưa ánh mắt về phía bắc.

Cùng lúc đó, Lý Tiêu Vân, Tĩnh Ngạo Huyên và Sở Trung Thiên cũng đều nhận thấy sự khác thường ở phía bắc. Nơi đó vân hải đang liên tục quay cuồng, lôi đình nổ ra, bốn cổ khí tức kinh người đang nhanh chóng tiến tới. Khí thế của bốn người này cùng chống lại khí thế của bốn người Diệp Trần khiến khí lưu phụ cận trang viên lập tức gia tốc từ nhu hoà trở nên cuồng bạo.

- Là ai?

Trận thế lớn như vậy thì những người khác không có khả năng không phát hiện được, mọi người vừa đứng lên nhìn về phía bắc thì ánh mắt đều ngưng trọng.

- Là thần thánh phương nào?

Là người chủ trì Vũ đạo trà hội lần này, Diệp Trần tất nhiên phải giữ gìn hình tượng của Vũ đạo trà hội, nếu để đối phương đè ép thì không chỉ làm mất mặt Nam Phương Vực Quần mà cả mặt mũi của hắn cũng không còn. Cho nên hắn là người đầu tiên phản ứng bước ra một bước, mi tâm phồng lên, khí thế kinh người từ trên người bắn bốc lến khiến cho bầu trời cũng phải biến sắc, cuồng phong nổi lên bốn phía, một cổ vô hình kiếm khí phủ kín không trung trang viên chỉ về phía bắc.

Tất cả mọi người đều bị khí thế của Diệp Trần làm cho kinh sợ. Chỉ khẽ động một cái mà khí thế đã có thể đạt tới tình trạng như vậy, bọn họ thậm chí có thể cảm giác được mỗi một tấc không gian trong trang viên đều bị kiếm khí vô hình của Diệp Trần xâm chiếm.

Diệp Trần dùng thực lực một người đối kháng bốn đạo khí thế ở phương bắc.

Lý Tiêu Vân lắc đầu cười khổ, hắn không thể không thừa nhận Diệp Trần lúc này đã rất đáng sợ, đáng sợ đến tình trạng hứn nảy sinh ý niệm không thể chống lại trong đầu. Đây là việc trước giờ chưa từng xảy ra, cường giả trước khi quyết đấu mà e sợ là điều cấm kỵ nhất, cũng là dấu hiệu ngươi đã thua cuộc.

- Ta đoán chừng không phải là đối thủ của hắn rồi!

Lý Tiêu Vân thở ra một hơi rồi ngồi xuống.

U Tâm cũng theo hắn ngồi xuống một bên.

Tĩnh Ngạo Huyên nhìn thật sâu về phía Diệp Trần rồi cũng ngồi xuống. Có Diệp Trần ở đây thì không cần nàng phải ra mặt nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Người kinh hãi nhất chính là Sở Trung Thiên, từ ba động chân nguyên xem ra thì Diệp Trần vẫn như trước không bằng hắn nhưng trên khí thế thì hắn đã hoàn toàn bị Diệp Trần đè bẹp. Khí tức màu đỏ sậm của hắn không tự chủ được phải co rút lại, tựa hồ như rất e sợ kiếm khí của Diệp Trần vậy.

- Ha ha ha... xem ra Nam Phương Vực Quần cũng có được vài cái gọi là thiên tài, thật là bất ngờ a!

Vân hải mở ra, bốn đạo nhân ảnh cực tốc lướt tới.

"Vụt! Vụt! Vụt! Vụt!"

Trong nháy mắt, trên luận võ đài đã nhiều thêm bốn người. Bốn người này ai cũng có khí thế rất cường đại. Vừa rồi chỉ là bọn họ thăm dò mà thôi, hiện giờ khí thế bọn họ phát ra thập phần khủng bố khiến cho thiên địa như tối sầm lại!

- Huyết Thủ Đường Kiệt, Vô Ảnh Tiên Thôi Anh Đào, Nhất Đao Lăng Lạc Hàng còn có Đông Ma Tạ Chi Thu, trời ạ! Bọn hắn sao lại tới đây? Hơn nữa đồng thời bốn người cùng tới?

Trong đám người tham gia Vũ đạo trà hội cũng có cường giả trẻ tuổi từ bên ngoài Nam Phương Vực Quần tới. Người vừa lên tiếng là Tuyết Thiết Vực đệ nhất nhân Cao Hoa, mà Thiết Tuyết Vực là một tiểu Vực ở Đông Phương Vực Quần nhưng lại rất gần với Nam Phương Vực Quần.

Một cường giả trẻ tuổi khác của Thiết Tuyết Vực cười khổ nói:

- Xem ra có người đem tình huống lần Vũ đạo trà hội trước tung ra ngoài rồi khoa trương thêm một chút thực lực của bốn người Diệp Trần mới khiến cho đám cuồng nhân này chạy tới để đè ép khí thế của Nam Phương Vực Quần đây!

- Tuy chúng ta là người của Đông Phương Vực Quần nhưng so với sự khiêu chiến trần trụi của Đông Phương Vực Quần thì Vũ đạo trà hội của Nam Phương Vực Quần thích hợp với chúng ta hơn. Nên nhắc nhở Diệp Trần một chút về bốn người kia để cho hắn chuẩn một chút. Bốn tên kia đều là thân kinh bách chiến từ trong huyết vũ xông ra a!

Nói tới đây, Cao Hoa liền dùng chân nguyên truyền âm cho bốn người Diệp Trần.

- Bọn họ là người Đông Phương Vực Quần?

Thanh âm truyền âm của Diệp Trần truyền lại.

- Đúng vậy, người mặt quần áo màu đỏ như máu kia là Huyết Thủ Đường Kiêt tìm hiểu là Huyết chi Áo nghĩa năng lực thực chiến cực mạnh, am hiểu cận công, dễ dàng phá vỡ hộ thể chân nguyên của đồng cấp cao thủ. Nghe nói nếu bị một chưởng của hắn đánh trúng toàn thân huyết dịch sẽ bị khô kiệt, nếu không có thượng phẩm bổ huyết linh dược thì trong vòng ba tới năm năm đều không thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhẹ thì trọng thương, nặng thì hấp hối, thập phần ác độc.

- Người quấn roi trên lưng gọi là Vô Ảnh Tien Thôi Anh Hào, thân pháp và ngoại hiệu của hắn đồng dạng đều là vô ảnh vô hình. Người bị công kích thậm chí còn không nhìn thấy được quỹ tích tiên ảnh của hắn. Càng kinh khủng hơn là hắn còn được mệnh danh là thiên tài sát thủ của Đông Phương Vực Quần, ám sát Linh Hải Cảnh đại năng giả bình thường như ăn cơm uống nước, rất nhẹ nhàng.

- Người lưng đeo chiến đao gọi là Nhất Đao Lăng Lạc Hàn, mỗi lần giao thủ hắn chỉ xuất một đao, một đao vừa hết hắn sẽ cho đao vào vỏ chờ đợi lần công kích tiếp theo cho nên mới được xưng là Nhất Đao. Do mỗi lần chỉ xuất một đao cho nên hắn đối với đao pháp của bản thân cực kỳ hà khắc, cố gắng đạt tới một đao trí mạng. Hắn là một tên gia hoả cực kỳ đáng sợ, cũng là đối thủ mà rất nhiều người không muốn gặp phải!

- Còn người cuối cùng kia nếu gặp phải hắn tốt nhất cứ nên nhận thua!

- Hữm? Hắn có cái gì lợi hại lắm sao?

Thanh âm của Lý Tiêu Vân truyền tới.

Cao Hoa hít sâu một hơi, nói:

- Hắn là Tạ Tri Thu, ngoại hiệu là Đông Ma, là một trong hai vị thiên tài của Đông Phương Vực Quần xâm nhập vào trong Thiên Vũ Vực, hơn nữa ở Thiên Vũ Vực danh khí của hắn cũng không kém cũng được nhiều thế lực chú ý. Ngoại hiệu của hắn có một chữ Ma là bởi vì hắn tu luyện theo đường Ma Đạo, lĩnh ngộ là ma đạo ý chí, số mệnh trên ma đạo của hắn cực kỳ đáng sợ, kế thừa y bác của hai vị Ma Đạo Vương Giả, bản thân cũng có ma tính thập phần tà môn. Nhà người ta tiểu hài tử vừa ra đời đều khóc oa oa mà hắn vừa sinh ra lại cười ha hả doạ cha mẹ và tộc nhân của hắn sợ hãi không thôi. Sau khi sinh ra được ba tuổi hắn đã giết một tên nô tài ngay tại chỗ. Gặp phải hắn ngàn vạn lần nên nhận thua, nếu không thì không chết cũng tàn phế, đối thủ của hắn hầu như không ai còn nguyên vẹn, sót lại không được bao nhiêu thứ!

Thanh âm của Cao Hoa tới lúc này hơi có chút run run sợ hãi, hiển nhiên Tạ Tri Thu đã cho hắn áp lực cực kỳ khủng bố.

- Hừ, Đông Ma?

Sở Trung Thiên khinh thường cười lạnh một tiếng, khí tức quỷ dị trên người hắn tuỳ lúc đều cương mãnh.

- Đa tạ ngươi nhắc nhở, bọn ta hiểu rõ rồi!

Thanh âm của Diệp Trần vẫn rất bình thản, nghe không hề có chút ba động nào.

Cao Hoa thầm than một tiếng, hắn biết những thiên tài đỉnh cấp đều không chịu thua ai, ngươi nói đối phương càng đáng sợ thì bọn họ càng không lùi bước, nhưng mà bốn người kia quả thực không phải đáng sợ bình thường a bởi vì ở Đông Phương Vực Quần không hề có dạng như Vũ đạo trà hội mà chỉ có khiêu chiến, trần trụi khiêu chiến.

- Sao thế? Không có ai dám lên tiếng sao?

Huyết Thủ Đường Kiệt nhếch miệng cười nói.

Diệp Trần đi với trước cửa sổ trà lâu, nói:

- Các ngươi tự tiện xông vào Nam Phương Vực Quần Vũ đạo trà hội của chúng ta, không cần biết các ngươi có việc gì, nếu như không có chuyện quan trọng thì đừng trách ta đuổi các ngươi ra ngoài!

- A, ngươi thử xem?

Vô Ảnh Tiên Thôi Anh Hào nhếch miệng cười lạnh, khí tức trên người hắn phát ra khiến cho không khí nhất thời âm trầm hẳn xuống.

- Thật đáng sợ!

Tất cả cường giả trẻ tuổi có mặt ở đây đều hít một hơi lãnh khí, tên Vô Ảnh Tiên Thôi ANh Hào này thật giống như một đầu độc xà, bị hắn nhìn trúng liền nổi hết cả gai ốc.