Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 86: Thế nhân đệ tam hồn kỹ




Đối mặt tiểu tổ mạnh mẽ như vậy, Vân Chính Thiên tiểu tổ lại thể hiện ra sự ưu tú của chính mình. Đó là lâm trận không loạn, giữ vững trận cước. Cho dù đối thủ có mạnh đến như thế nào, chỉ cần cố gắng hết sức là được.

Vân Chính Thiên hai mắt khóa chặt mục tiêu, hắn đối thủ chính là vị nữ binh sĩ sở hữu Băng Phiến võ hồn kia. Hắc Kiếm lóe lên một vệt hắc quang, sau đó chạy như điên về phía nàng.

Bạch Từ Linh trên mặt hơi nhoẻn miệng cười, nàng đối Vân Chính Thiên cũng có tìm hiểu nhất định, đệ nhất hồn hoàn mang tới cho hắn khả năng chưởng khống băng nguyên tố, Nhưng Bạch Từ Linh trong lòng tràn ngập niềm tin, băng nguyên tố của nàng có phẩm chất cao hơn so với hắn.

Bạch Từ Linh ở sau lưng đệ nhất hồn hoàn lóe sáng, một cây Băng Phiến to lớn xuất hiện trên tay, ngay sau đó nàng tay áo phất lên, tức thì hai đạo phong bạo mang theo sắc bén băng lãnh khí tức bắn tới ba người Vân Chính Thiên.

Dây dưa với băng nguyên tố hồn sư không phải là cách hay, Can Hữu Long cùng Lương Thế Nhân lập tức né tránh, chỉ có Vân Chính Thiên lại xông lên đối mặt. Trầm thấp thanh âm vang lên, Hắc Kiếm trong một tia sát na chuyển hóa thành Băng Đế Kiếm, ngay sau đó cảnh tượng cứ như Băng Thần hàn lâm, đem hai đạo phong bạo băng lãnh kia hoàn toàn đóng băng lại.

Trước con mắt kinh ngạc của Bạch Từ Linh, Vân Chính Thiên hữu chưởng đưa lên đánh thẳng vào hai đạo phong bạo này. “Ầm” một cái lập tức vỡ nát thành vô số mảnh băng vụn.

Bất quá ngay lúc Vân Chính Thiên còn chưa kịp thu chiêu, một đạo hắc ảnh không biết từ đâu xông tới. Đao quang lóe lên một cái rồi vụt qua, trên người Vân Chính Thiên đã có một vết thương tích lưu lại, từ bên trong máu tươi đang nhiễu xuống.

Người vừa ra tay chính là Hoàng Tôn Vọng, hắn tốc độ cực nhanh đến mức Vân Chính Thiên hoàn toàn không biết mình vừa trúng đòn. Chỉ đến khi một bên hông đau nhói hắn mới nhận ra.

Ở phía sau Lương Thế Nhân lập tức xông lên hỗ trợ, Lôi Ảnh Quang Minh Kích xé gió mà đâm tới, Hoàng Tôn Vọng cũng không có dừng lại quá lâu, hắn một lần nữa thi triển thân thủ xông tới Lương Thế Nhân vị trí.

“KENG”

Thanh âm kim loại va chạm vang lên, hai người lướt qua nhau, trong tích tắc khó phân thắng bại, chỉ thấy Hoàng Tôn Vọng trên mặt xuất hiện một tia kiêng kỵ dáng vẻ, bởi vì đối thủ trước mặt của hắn cũng sở hữu tốc độ không thua kém gì mình.

Lương Thế Nhân hai mắt trừng trừng nhìn đầu báo đen bên kia, trên người Lôi thuộc tính không ngừng lan tỏa. Bản thân Lương Thế Nhân tốc độ vốn dĩ không so được với mẫn công hệ, nhưng dưới sự tăng phúc của Lôi thuộc tính, trong thời gian ngắn vẫn có thể theo kịp được tốc độ của đối thủ a.

Can Hữu Long lại gầm lên một tiếng, đệ nhất hồn hoàn lóe lên, cả cơ thể hắn bành trướng thêm mấy phần. Long hệ võ hồn có một đặc điểm, đó chính là sự áp chế huyết mạch đối với đại đa số hồn thú khác. Tuy Can Hữu Long chỉ có hai hoàn Đại Hồn Sư, nhưng so với Hồn Tôn cũng không kém là bao.

Thiên Long Hộ Thể xong, Can Hữu Long lập tức xông lên, đối thủ của hắn không ai khác chính là Viễn Dương Thuần bên kia. Đối mặt với Viễn Dương Thuần chắc chắn vô cùng khó khăn, nhưng Can Hữu Long vẫn cam tâm tình nguyện vì đồng đội mình kéo dài một chút thời gian.

Viễn Dương Thuần chăm chú nhìn Can Hữu Long, trong đầu hắn thoáng liên tưởng tới con thiêu thân đang đâm đầu vào chỗ chết, hắn gầm nhẹ một tiếng sau đó cả người cong lại rồi bắn thẳng lên không trung.

Đối với hành động này của Viễn Dương Thuần, cả ba người Vân Chính Thiên đều đặc biệt chú ý, bởi vì người này là người duy nhất trong sáu người đã tiếp cận Hồn Tông cấp bậc. Thực lực bậc này, so với cường giả Hồn Tông như Diệp Phong vẫn mạnh hơn nhiều lắm, bởi vì Ảnh Hổ võ hồn phẩm chất không hề tầm thường.

Mà ngay lúc Viễn Dương Thuần ở trên không trung ngưng tụ hồn lực, bên dưới Hoàng Tôn Vọng cũng thoắt cái biến ra xa. Bạch Từ Linh đồng dạng đem một mảnh băng phong thành lập lá chắn bảo hộ.

Mắt thấy có chuyện không ổn, Vân Chính Thiên lập tức hét lớn.

“Mọi người cẩn thận”

Vừa dứt câu không lâu, thân ảnh Viễn Dương Thuần như một viên đạn pháo thẳng xuống võ đài mà oanh tạc. Một đôi hổ trảo nhắm thẳng vào Vân Chính Thiên vị trí hung hăng chụp xuống, sau lưng hắn đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn đồng thời sáng lên.

Ảnh Hổ Gia Tốc Biến, Ảnh Hổ Cự Trảo Phá.

Hai đại hồn kỹ tăng phúc cho tốc độ cùng lực tấn công đồng thời triển khai, mục tiêu của hắn chính là Vân Chính Thiên đội trưởng. Chỉ cần đánh bại được Vân Chính Thiên, hai người còn lại tuyệt không đáng lo, đây cũng là chiến lược mà Hoàng Tam bày ra để đối phó với Hoàng Thập Nhất lần này.

Vân Chính Thiên cảm nhận uy áp từ Viễn Dương Thuần mang lại, trong lòng vô cùng cảm thán, thực lực mạnh mẽ như thế này, A Long thua cũng không có gì để nói.

Nhưng... để đánh bại Vân Chính Thiên hắn vẫn có chút không đủ a.

Hai mắt Vân Chính Thiên đột nhiên sáng bừng lên, theo đó một vệt hàn quang tỏa ra bên ngoài. Hắn siết chặt Băng Đế Kiếm, băng nguyên tố ba động không ngừng, tâm tình dần dần rơi vào trạng thái thả lỏng, cảm thụ biến hóa của cơ thể một chút, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Viễn Dương Thuần đôi mắt.

Mà Viễn Dương Thuần trong lúc phát động thế công, bị Vân Chính Thiên nhìn một cái, trên người đột nhiên lông tơ nhảy dựng lên. Tiểu tử này mang đến cho hắn một cảm giác chết chóc khó mà tả được.

“Hừm giả thần giả quỉ hù dọa ta”

Viễn Dương Thuần hừ lạnh một tiếng, hắn càng gia tăng hồn lực cho một đòn này.

Vân Chính Thiên một cước đạp xuống đem cả người phóng lên, vừa vặn đối mặt với hổ trảo của đối phương, Băng Đế Kiếm lập tức triển khai hồn kỹ.

Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

“ẦM! ẦM! ẦM!”

Ba tiếng nổ to lớn luân phiên diễn ra, va chạm kịch liệt đến nỗi mọi người xung quanh mơ hồ nhìn thấy có vô số đạo phong bạo bắn ra bên ngoài. Cảnh tượng vô cùng kinh diễm hiếm có.

Cả hai va chạm sau đó lập tức lui ra xa, nhất thời không phân thắng bại, lợi dụng sư chênh lệch tu vi, Viễn Dương Thuần hổ trảo lần nữa xông tới. Vân Chính Thiên cũng không do dự tiếp tục nghênh chiến, cả hai hiện tại sử dụng là đơn thuần kỹ xảo chiến đấu, không có sử dụng bất kỳ hồn kỹ nào.

Hai tên đội trưởng giao chiến ác liệt nhất thời khó phân ra thắng thua, bốn người còn lại cũng không có rảnh rỗi. Lương Thế Nhân phản xạ rất mau lẹ, Lôi Ảnh Quang Minh Kích trong chớp mắt đã đâm tới Bạch Từ Linh.

Lương Thế Nhân muốn so đấu tốc độ, tuyệt không thể hơn được so với Hoàng Tôn Vọng, cho nên đối thủ mà hắn nhắm tới chính là Bạch Từ Linh, nếu để nàng tự do thi triển hồn kỹ khống chế, tuyệt đối không có lợi, chỉ còn một cách cường công ép nàng bận rộn một chút.

Mà Lương Thế Nhân tốc độ cũng quá nhanh đi. Bạch Từ Linh chỉ vừa giải trừ băng phong lá chắn, ngay lập tức đã đối mặt với Lương Thế Nhân thế công dồn dập, sắc mặt hắn không chút nào có ý định nương tay với nhi nữ, trong lòng có một chút lúng túng.

Bất quá Lương Thế Nhân cũng không có như trong tưởng tượng không hề thương hoa tiếc ngọc, hắn căn bản không đâm vào thân thể của nàng mà chỉ dừng lại ở cách đó một chút. Lôi điện từ bốn phương tám hướng bắn ra, sau đó một giây toàn bộ ngưng tụ trên cơ thể của nàng.

“Á” Bạch Từ Linh bị điện giật tê người không nhịn được rên lên một tiếng đau đớn. Đệ tam hồn hoàn không tự chủ sáng lên. Tức thì cả người nàng đột nhiên bao trùm bởi một tầng lam sắc ánh sáng.

Lam sắc ánh áng này chớp tắt chớp tắt, sau đó không hẹn trước mà nổ tung lên một cái. Lương Thế Nhân đứng quá gần nàng, trong giây phút này hoàn toàn không có khả năng trở lui được nữa. Hắn hai mắt nhắm lại chuẩn bị đón nhận đau đớn, cũng vì quá chủ quan xem thường vị Băng Phiến cô nương này.

Bạch Từ Linh đệ tam hồn kỹ, Băng Bạo Tạc.

Đây là một loại hồn kỹ có khả năng đem mọi thứ chu vi khoảng hai mét xung quanh hồn sư toàn bộ chấn nát. Uy lực kinh khủng không thể tin được, cho dù Lương Thế Nhân phòng ngự có như thế nào, trực diện trúng một đòn này chắc chắn bị trọng thương.

Đột nhiên ngay lúc này có một thân ảnh không biết từ chỗ nào xẹt qua, đem thân thể Lương Thế Nhân che ở phía sau, hắn dùng cơ thể to lớn hứng lấy toàn bộ xung lực từ vụ nổ băng nguyên tố.

“ẦM ——”

Nổ lớn khiến cả hai người văng ngược ra phía sau, đến khi Lương Thế Nhân hoàn hồn lại thì phát hiện trước mặt hắn làm một thân ảnh quen thuộc.

“A LONG!!! “

Lương Thế Nhân gương mặt hoảng sợ, phát hiện người đứng trước mặt chính là Can Hữu Long, không nhịn được la lên một tiếng, lôi điện lần nữa kích phát chấn lui Bạch Từ Linh đang muốn tiếp tục tấn công ra xa. Hắn ngay lập tức quì xuống đỡ lấy đồng đội của mình.

Can Hữu Long sắc mặt trắng bệch, hứng chịu vụ nổ vừa rồi đã chân chính phá tan tầng tầng lớp lớp phòng ngự vững chắc của Thiên Nguyên Long võ hồn. Trực tiếp trọng thương, có vẻ không còn khả năng chiến đấu được nữa.

Can Hữu Long miệng run run mở ra nói

“Ta cũng không có vô dụng chứ? Hắc hắc”

Dứt lời hắn trực tiếp hôn mê. Lương Thế Nhân hai mắt đỏ ngầu liếc nhìn Bạch Từ Linh một cái, hắn hận lúc nãy đã nương tay cho nàng, vô tình làm nàng có cơ hội phản kích, gián tiếp trọng thương A Long.

Can Hữu Long tuy bề ngoài hay nói nhưng nội tâm hắn cũng chịu nhiều áp lực, không ít hơn so với Mộng Hồng Nhan một chút nào. Ngoại trừ Mộng Hồng Nhan đã rời đi ra, hắn chính là thành viên duy nhất trong đội chưa có đột phá ba hoàn Hồn Tôn. Biểu hiện vừa rồi cũng chứng minh cho đồng đội thấy mình hoàn toàn không có vô dụng.

“Ngươi có bao giờ vô dụng!”

Trong lòng tràn ngập dằn vặt cùng thống khổ, Lương Thế Nhân hai mắt tràn ngập sát khí. Sau lưng hắn đệ tam hồn hoàn lóe lên. Ngay sau đó ở trên cầu vai của hắn có một đạo bạch hổ nhỏ nhắn ngưng tụ.

Đầu bạch hổ này có màu lông song sắc hắc bạch, từ khi nó xuất hiện, Hoàng Tôn Vọng bên kia tốc độ đột nhiên chậm lại, nguyên bản hắn dự định âm thầm tấn công Lương Thế Nhân, mà bây giờ trong cơ thể hồn lực có chút tán loạn tình huống, tim đập loạn xạ lên, hoàn toàn không thể tập trung phát động hồn kỹ nữa.

Đây là cái gì tình huống?

Ngay cả Viễn Dương Thuần đang giao chiến với Vân Chính Thiên cũng thập phần hỗn loạn, hắn trong thể nội hồn lực vốn cuồng bạo đột nhiên bị ép xuống. Một cảm giác khó chịu dâng lên cả cơ thể.

“ẦM”

Trong lúc bị phân tâm, Vân Chính Thiên đã thừa hư mà nhập, một kiếm mạnh mẽ đem thân thể Viễn Dương Thuần quật xuống dưới mặt đất, gương mặt nhăn nhó đau đớn.

U Minh Bạch Hổ chễm chệ ngồi ở trên đầu vai Lương Thế Nhân, nó phát ra một tiếng gầm nhẹ, trong thiên địa phản phất có một chút biến động. Mà lúc này Lương Thế Nhân cũng bắt đầu động.

Mục tiêu của hắn chính là Hoàng Tôn Vọng đang chật vật ở bên kia, Lôi Ảnh Quang Minh Kích cấp tốc xoay vòng, ngay sau đó một kích lăng lệ đâm thẳng tới đối phương. Lần này trong mắt hắn hoàn toàn không còn ý tứ hạ thủ lưu tình.

Hoàng Tôn Vọng mắt thấy nguy hiểm ập tới, trên người đệ tam hồn hoàn lập tức sáng lên, Hắc Báo trong chớp mắt hóa thành ba cái, sau đó cấp tốc chia nhau ra chạy tán loạn.

Lương Thế Nhân nhất thời không thể phân biệt được đâu là bản thể, đâu là phân thân, vạn nhất lựa chọn không đúng sẽ để lại hậu quả khôn lường.

Hắn lạnh rên một tiếng, ngay sau đó U Minh Bạch Hổ tự nhiên phóng lên cao, một tiếng hổ gầm thâm thúy lần nữa vang lên.

Bạch Hổ Lôi Tinh Vũ, đệ tam hồn kỹ của Lương Thế Nhân lần đầu tiên sử dụng.

Từ trên trời cao đột nhiên xuất hiện không dưới mười đạo Lôi Tinh to như một tảng đá lớn bao bọc bởi lôi vân, nhắm thẳng vào chu vi phạm vi vị trí ba đầu Hắc Báo mà đánh xuống.

“ẦM! ẦM...”

Bạch Hổ Lôi Tinh Vũ không hổ là hồn kỹ do thần thú U Minh Bạch Hổ mang tới, uy lực này có thể so sánh với một số hồn kỹ vạn năm. Mà ngay lúc U Minh Bạch Hổ gầm vang, ba đầu Hắc Báo tốc độ chậm lại rõ rệt, cuối cùng hoàn toàn rơi vào phạm vi đòn đánh của Lương Thế Nhân.

“ẶC”

Hoàng Tôn Vọng bản thể bị đánh trúng, cả ba nhanh chóng nhập lại thành một, hắn một mặt đầy máu nằm trên mặt đất, cũng đã tiếp cận thoát lực trạng thái.

Vân Chính Thiên một bên nhìn thấy uy lực của Lương Thế Nhân, trong lòng không khỏi thầm khen ngợi, Tiểu Mã ngày nào bây giờ đã có thực lực mạnh mẽ, hắn làm sao không cao hứng cho được.

Quay mắt nhìn lại Viễn Dương Thuần với gương mặt khó coi, Vân Chính Thiên mỉm cười nói

“Ngươi còn dám ở trước mặt bọn ta thể hiện vẻ mặt kiêu ngạo như vừa rồi, ta sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, cực kỳ khó coi nha”

................