Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 123: Sư đệ nhà ngươi, thật sự rất mạnh




Bách Nhãn Kiếm, Thiên Ma Ngâm Kiếm Kinh, tuyệt đại đa số tuyển sinh thậm chí đều chưa nghe qua những cái tên này, nhưng mà nhìn xem Chu Vong Niên thần sắc biến hóa, tất cả mọi người biết rõ những gì Đinh Ninh nói đều là sự thật.

Trong thế giới Tu Hành Giả, kiến thức cũng là một loại lực lượng.

Lúc này tất cả những tuyển sinh nơi đây cũng đã cảm nhận được lực lượng của Đinh Ninh. Cổ Tích Xuân trầm mặc nhìn xem Chu Vong Niên đối diện với Đinh Ninh, hốc mắt hơi lõm xuống lộ ra màu đỏ hồng khác thường, bàn tay đang nắm chuôi kiếm theo bản năng nắm chặt hơn.

Tuy rằng lúc trước có được lòng tin tuyệt đối, nhưng giờ phút này hắn không thể tránh khỏi cảm giác bị uy hiếp.

Cũng đúng lúc này, hai đồng tử ửng đỏ của hắn đột nhiên co rút lại. Trong sơn cốc không hề có một ngọn đèn dầu nào, nhưng rất nhiều trường kiếm trong tay Tu Hành Giả tản ra một vầng sáng, hắn và tất cả những tuyển sinh đứng bên ngoài đều thấy rõ ràng Đinh Ninh hơi xoay người lại, liếc nhìn trên mặt đất.

Hầu như tất cả những tuyển sinh đều hiện lên vẻ khiếp sợ trong đôi mắt. Chỗ đó có một con rắn màu đỏ sẫm nằm sấp.

Ngay từ khi bọn hắn bắt đầu tiến vào sơn cốc này, những con rắn này đã làm cả bọn khiếp sợ, nhưng mà khi kiếm hội bắt đầu, bọn hắn hầu như quên mất sự tồn tại của loài rắn này.

Nhưng một động tác nhỏ này của Đinh Ninh, gần như đã nhắc nhở tất cả bọn hắn.

Con rắn này vẫn đi theo sau lưng Đinh Ninh như trước.

Mặc dù hiện tại nó có vẻ co rúm lại, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi theo sau lưng Đinh Ninh.

Điều này đại biểu cho việc thần phục.

Hình ảnh như thế càng làm cho mọi người kinh sợ.

“Hắn đúng là cố ý đấy.”

Chứng kiến cử động nhỏ vừa rồi của Đinh Ninh, Tịnh Lưu Ly liền dùng một thanh âm chỉ có Đàm Thai Quan Kiếm mới có thể nghe rõ, chậm rãi nói ra.

Đàm Thai Quan Kiếm khẽ vuốt cằm, cách nhìn của hắn cũng đồng dạng như thế.

Tịnh Lưu Ly khẽ rũ mí mắt xuống, nói:” Nhưng ta cảm thấy hắn không chỉ đơn giản như thế.”

Sẽ không đơn giản như vậy?

Vậy kế tiếp hắn có thể làm gì nữa?

Đàm Thai Quan Kiếm khóe miệng hiện lên vẻ tự giễu, thế hệ thiên tài trẻ tuổi của Trường Lăng quả thật không đơn giản.

“Ngươi không có khả năng chiến thắng được ta.”

Nhưng vào đúng lúc này, Đinh Ninh lại bình tĩnh lên tiếng, hắn nhìn vào gương mặt biến sắc tái nhợt của Chu Vong Niên, lập lại những lời này một lần nữa, sau đó nghiêm nghị nói tiếp :” Ta đáp ứng Tiết động chủ sẽ lấy thủ danh (đứng thứ nhất ), cho nên khi ra tay ta tuyệt đối không lưu thủ.”

Hai tay Chu Vong Niên đều run rẩy, nghe những lời này của Đinh Ninh, hắn nhịn không được liền nghiêm nghị la lên:” Ngươi nói muốn lấy thủ danh là lấy được hay sao? Đinh Ninh, ngươi không cảm thấy quá mức buồn cười hay sao?”

Đinh Ninh nhìn Chu Vong Niên đã đại loạn tâm thần, không nói thêm gì nữa, chẳng qua là thần sắc an bình cầm lấy chuôi kiếm Mạt Hoa Tàn Kiếm. sau đó giơ ngang kiếm làm lễ.

“Biết rõ thì như thế nào? Những kẻ chết trên chiến trường phần lớn là loại nói như rồng leo, làm như mèo mửa!”

Chu Vong Niên lại không thể nào khống chế tâm tình của mình, quát lên chói tai, một tiếng boong vang lên, một đạo kiếm quang thoát ra khỏi vỏ kiếm.

Thanh kiếm trong tay hắn có chuôi màu đen, có rất nhiều tia phù văn màu bạc quấn quanh, trên thân kiếm lại có những phù văn hình bầu dục màu bạc che kín, nhìn qua giống như có hằng trăm con mắt.

Vừa thoát ly khỏi vỏ kiếm, Chân Nguyên trên thân kiếm đã chảy xuôi ra, gió trong sơn cốc thổi lướt nhẹ qua thân kiếm, trên thân kiếm những phù văn màu bạc này liền vang lên vô số thanh âm nức nở nghẹn ngào.

Thanh âm này, giống như là sau một trận đại chiến, trên tường thành phụ nữ và trẻ em cất tiếng nỉ non khóc than.

Chân Nguyên từ Chu Vong Niên trong bàn tay tuôn ra, lại cũng không giống như thủy ngân chảy giống như trôi chảy, trong đó có kỳ diệu ngừng ngắt, từng cỗ một Chân Nguyên giúp nhau đụng vào nhau, sửa sang chuôi kiếm tại kéo lê đồng thời chấn động đứng lên, trên thân kiếm phù văn trong phát ra thanh âm bỗng nhiên biến đổi.

Những tiếng khóc trên tường thành kia lập tức trở nên bén nhọn dị thường, giống như lá có vô số móng vuốt sắc bén cào sát lên mặt kiếng, âm thanh này làm cho rất nhiều tuyển sinh đang xem cuộc chiến nổi lên cảm giác sợ hãi, gai ốc nổi lên từng đợt, trong ngực dâng lên phiền muộn, muốn nôn mửa bất tận.

Nhưng mà cùng lúc đó, phía trên không trung lại vang lên thanh âm du dương, giống như có rất nhiều thân ảnh không nhìn thấy ghé qua.

Rất nhiều người trở nên hoảng hốt, kiếm quang mà Chu Vong Niên vừa chém ra, trong ánh mắt của bọn hắn cũng trở nên mông lung, không quá chân thật.

Tịnh Lưu Ly đôi mắt thanh tịnh như lưu ly, tất nhiên nàng không bị ảnh hưởng của Ma Âm, ánh mắt nàng rơi vào trên người Đinh Ninh.

Đúng vào lúc này Đinh Ninh xuất kiếm.

Tuy rằng nàng cũng như rất nhiều người trong lúc này không cách nào nhìn được vào đôi mắt Đinh Ninh, nhưng nhìn tư thái yên lặng của Đinh Ninh trong chớp nhoáng này, nàng cũng cảm giác được là Đinh Ninh căn bản cũng không bị ảnh hưởng gì.

Động tác của Đinh Ninh cũng không tính là nhanh.

Lúc thân thể của Chu Vong Niên phá không, kiếm quang màu đen xen lẫn màu bạc lóng lánh chỉ cách thân thể của Đinh Ninh mấy trượng, lòng bàn tay của Đinh Ninh mới bắt đầu thấm ra Chân Nguyên.

Chân Nguyên lưu động cũng không vội vàng, chẳng qua là lộ ra vẻ vững vàng.

Khi kiếm của Chu Vong Niên cách hắn khoảng một trượng, Chân Nguyên từ lòng bàn tay của hắn bắt đầu chảy đến đoạn thứ nhất của Mạt Hoa Tàn Kiếm.

Mạt Hoa Tàn Kiếm bắt đầu nở rộ những bông hoa trắng nõn tinh tế, sau đó đoạn thứ nhất trên thân kiếm xuất hiện một vết rách.

Đinh Ninh thoáng vung kiếm một phát.

Một chiêu nhu hòa mà tùy ý.

Tựa như ban đêm của mùa hè, một gã đứng trước đình nghỉ mát thấy một con đom đóm bay về phía mình, tùy ý lấy cây quạt ra vỗ vỗ.

Nhưng mà lần vung kiếm này, trong không khí xuất hiện rất nhiều Kiếm Khí có hình dáng như những sợi tơ mỏng.

Kỳ diệu hơn, những kiếm khí giống như sợi tơ mỏng sáng ngời này đang bay lượn trong không trung đột nhiên ngưng kết ra vô số điểm nhàn nhạt ánh huỳnh quang, tựa như vô số con đom đóm bay múa, xinh đẹp mà chân thật.

Những ánh huỳnh quang này đồng loạt hướng về Chu Vong Niên mà bay múa qua. Cánh tay Chu Vong Niên đột nhiên duỗi thẳng.

Theo cánh tay duỗi thẳng ra của hắn, thanh kiếm trong tay hắn cũng giống như đột nhiên kéo dài ra, nhìn thấy đã muốn đâm vào lồng ngực Đinh Ninh.

Nhưng đúng vào lúc này, trong miệng hắn bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu kỳ quái mang theo vẻ sợ hãi cùng không cam lòng.

Ma Âm đột nhiên ngưng bặt, thân hình hắn văng ra xa hơn mười trượng.

Từng sợi máu tươi, từ trên thân hình của hắn chậm rãi nhỏ xuống.

Nhìn xem Đinh Ninh đã thu kiếm, thần sắc trên mặt hắn hiện lên vẻ không thể tin được.

Tuyệt đại đa số tuyển sinh đang xem cuộc chiến nhìn xem thật nhiều suối máu chảy xuôi trên người Chu Vong Niên, trên mặt cũng hiện lên thần sắc không thể tin được.

Mặc dù lúc này Chu Vong Niên vẫn còn có thể đứng thẳng, nhưng mà bọn hắn dám khẳng định trong cơ thể của Chu Vong Niên rất nhiều huyết mạch đã bị đâm thủng, thậm chí nội phủ cũng chịu không ít tổn thương, căn bản là không thể nào chiến đấu được nữa.

Nói cách khác, Đinh Ninh chỉ cần …một nốt nhạc. Đinh Ninh chỉ cần một kiếm đã đánh bại Chu Vong Niên.

Suy nghĩ thấu đáo điều này, những tuyển sinh càng thêm khiếp sợ.

Một kiếm này của Đinh Ninh tinh diệu đến cực điểm, kiếm thức của Bạch Dương Động căn bản là không có khả năng đạt đến.

“Là kiếm thức ghi trên kiếm thai!”

Có người khiếp sợ kêu lên.

Phát ra thanh âm này là Thạch Quan Tử, xuất thân từ Hoành Vân Kiếm Quan, tại quyển sách nhân tài đứng hàng thứ 14.

Những người xung quanh đều hướng ánh mắt về phía hắn, Thạch Quan Tử thanh âm khẽ run, nói:” Là một kiếm thức trong kiếm kinh ghi trên kiếm thai.”

"Hàn Địa Lưu Huỳnh Kiếm Kinh trong Loạn Lưu Huỳnh Kiếm Thức." Tịnh Lưu Ly hơi nghiêng đầu nhìn Đàm Thai Quan Kiếm, hoặc như là nói cho Đàm Thai Quan Kiếm nghe, hoặc như là tự nhủ: "Hắn nguyên lai là muốn mang đến cảm giác sợ hãi càng lớn cho những người này, hiện tại những người này nghĩ đến càng minh bạch. . . Có hay không giống như là mình đang dọa chính mình đây?"

Lúc này bầu không khí đã thập phần trầm trọng, nhưng mà Đàm Thai Quan Kiếm lại không nhịn được cười.

Trận đấu lại rơi vào im lặng.

Một gã Mân Sơn Kiếm Tông Tu Hành Giả đã đến bên người Chu Vong Niên, nghĩ cách cầm máu cho Chu Vong Niên.

Nếu như Tu Hành Giả của Mân Sơn Kiếm Tông can dự vào, đại biểu cho trận quyết đấu này đã chấm dứt.

Đinh Ninh dĩ nhiên quay người.

Con rắn màu đỏ thẫm kia có chút co rúm lại, nhưng cũng lập tức bò sát theo bước chân của hắn.

Lúc này càng ngày càng có nhiều tuyển sinh đã nghĩ thông suốt.

Một kiếm này của Đinh Ninh lập tức đánh bại Chu Vong Niên, nguyên nhân trọng yếu nhất không phải hắn gặp may, cũng không phải năng lực cảm ngộ của Đinh Ninh quá mức khủng bố, chẳng qua là chỉ một thời gian ngắn ngủi, từ kiếm thai học được một chiêu kiếm thức cường đại mà tinh diệu.

Mà nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là thời cơ Đinh Ninh xuất thủ quá mức tinh chuẩn.

Mỗi một điểm huỳnh quang cũng sắc bén giống như phi nhận, hơn nữa bay múa khắp nơi, số lượng kinh người, nếu lấy thực lực của Chu Vong Niên dù có bận vẫn có thể ung dung tiếp được một kiếm, mặc dù không thể ngăn trở tất cả huỳnh quang cũng có thể sử dụng kiếm ngăn cản phần lớn, ít nhất đảm bảo những bộ vị trọng yếu trên thân thể không bị đâm trúng.

Nhưng mà dưới một kiếm này Chu Vong Niên lại hoàn toàn không có năng lực đánh trả.

Bởi vì thời điểm Đinh Ninh cho những huỳnh quang này bay lên, đúng lúc Chu Vong Niên biến chiêu, đột nhiên xuất ra sát chiêu.

Kiếm Ý của Chu Vong Niên đã thành, không kịp cải biến.

Xuất kiếm, tốc độ chảy của Chân Nguyên, Kiếm Khí nhảy lên không, hình thành Kiếm Phù, bay ra huỳnh quang hoàn thành một chiêu kiếm thức tinh diệu, Đinh Ninh đã nắm chắc từng điểm thời gian đến hoàn mỹ, không thể nào bắt bẻ.

Một tiếng vỗ tay rất lớn phá vỡ yên lặng.

Trương Nghi vui mừng đến cực điểm quay đầu qua, chỉ thấy Độc Cô Bạch đang dùng sức vỗ tay.

“Cho dù thay đổi kiếm thức khác, Đinh Ninh cũng có thể rất dễ dàng đánh bại Chu Vong Niên chỉ với một kiếm.”
Nhìn thấy Trương Nghi quay đầu lại, khuôn mặt của Độc Cô Bạch cũng đỏ hồng khác thường, hắn nghiêm túc nói:” Sư đệ nhà ngươi, thật sự rất mạnh.”

Bình thường Trương Nghi vốn khiêm tốn đến cực điểm, nhưng mà nghe được câu ca ngợi này của Độc Cô Bạch, hắn lại không giữ được khiêm tốn mà trả lời đầy kiêu ngạo:” Sư đệ của ta, vốn là rất mạnh.”

“Hắn đúng là cố ý dọa người, mới cố ý sử dụng chiêu số ghi trên kiếm thai.” Từ Liên Hoa khó khăn lắm mới nuốt xuống từng ngụm nước, nghiêm mặt nói:” Thế nhưng rõ ràng hắn cũng đem ta hù chết rồi.”