Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 136: Vòng đấu cuối cùng chọn mười thứ hạng đầu




Dịch: †Ares†

Lâm Tùy Tâm an bài tuy thật sự rất tùy ý, nhưng trong toàn bộ quá trình, kể cả lúc hắn trả lời chất vấn của thí sinh, đại đa số tu hành sư trưởng vẫn phát hiện ra quy luật, hoặc nói chính xác là quy củ.

Thời điểm trước khi bắt đầu Mân Sơn Kiếm Hội, Mân Sơn Kiếm Tông hiển nhiên đều đã điều tra kỹ càng mỗi thí sinh, không chỉ ở tu vi cùng thiên phú mà còn ở phẩm hạnh trong quá khứ.

Mấy cửa ải trước, biểu hiện của tất cả thí sinh đã cho Lâm Tùy Tâm một đánh giá tổng hợp.

Thí sinh có thiên phú cùng tu vi yếu, phẩm hạnh trong quá khứ có chút vấn đề thường thường sẽ bị an bài thêm một trận đấu trong giai đoạn kiếm thí cuối cùng.

Cái này nhìn như bất công, nhưng lại là Mân Sơn Kiếm Hội cho bọn họ cơ hội cuối cùng.

Chỉ cần có thể có thể thắng trận này, tiến vào mười thứ hạng đầu, sẽ vẫn có cơ hội tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông tu hành.

Mâm Sơn Kiếm Hội này cũng không phải là cuộc tỷ thí để xác lập hư danh, mà là cuộc tỷ thí để Mân Sơn Kiếm Tông chọn lựa ra đệ tử nhập môn.

Dựa theo quy củ mà Lâm Tùy Tâm thể hiện ra, hiện tại đại bộ phận tu hành sư trưởng đã nhìn ra ngoại trừ đám Đinh Ninh, Trương Nghi, Dịch Tâm đã tiến vào mười thứ hạng đầu, đám Diệp Hạo Nhiên, Cố Tích Xuân, tính cả Quỷ Thuyền Sơn Môn Mộ Nguy Thành vị trí thứ tám trên bảng tài tuấn cũng đã không cần đánh nữa, trận tỷ cuối cùng thuộc về Hà Triêu Tịch cùng một thí sinh xuất thân từ Triêu Lộ Kiếm Viện tên là Lộc Khí Ca.

Lúc này tuy rằng Hà Triêu Tịch mỏi mệt không chịu nổi, thể lực cùng chân nguyên đều hao tổn kịch liệt, nhưng tình trạng của Lộc Khí Ca lại càng tệ. Thiếu niên bài danh không dưới bốn mươi tại Tuấn Tài Sách này đã gãy cánh tay trái, trên người không dưới mười vết thương đang rỉ máu, bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên cực kỳ suy yếu.

Trong mắt tất cả mọi người, người thắng trận cuối cùng này hẳn là Hà Triêu Tịch.

Chẳng qua tính cả Hà Triêu Tịch, trong mười thứ hạng đầu vẫn thiếu một thí sinh.

Chẳng lẽ là sự kiên trì của Lộc Khí Ca cũng được Lâm Tùy Tâm tán thưởng, tiếp đó hắn và Hà Triêu Tịch không cần chiến nữa, trực tiếp tiến vào vị trí cuối cùng trong mười thứ hạng đầu?

Nhưng mà đúng lúc này, Lâm Tùy Tâm đã phủ định giả thiết kia.

Bởi vì Lâm Tùy Tâm đã lên tiếng với Hà Triêu Tịch đang quay người đi trở về.

- Ngươi không cần trở về, bởi vì ngươi còn phải đánh một trận cuối cùng.

Mặt lão không hề có cảm xúc nhìn Hà Triêu Tịch đã toàn thân ướt đẫm mồ hôi mà nói một câu này, sau đó lại nói tiếp:

- Hà Triêu Tịch, đấu với Lộc Khí Ca.

- Cẩn thận chút.

Cùng lúc Hà Triêu Tịch dừng bước, Trương Nghi hướng về phía hắn nhẹ giọng hô một câu.

Bạch Dương Động quy về Thanh Đằng Kiếm Viện, Trương Nghi, Đinh Ninh cùng Hà Triêu Tịch, Nam Cung Thải Thục đều xem như đồng môn, vả lại từ đầu đến cuối đều kề vai sát cánh mà chiến, cho nên việc Trương Nghi cổ vũ nhắc nhở một câu như vậy người khác sẽ coi là bình thường, có điều với người trầm lặng như Trương Nghi thì lên tiếng công khai như thế đã rất không tầm thường.

Lúc này, tâm tình Trương Nghi thập phần phấn khởi và vui sướng.

Bởi vì y biết rõ, nếu như Tiết Vong Hư còn sống, nhìn thấy cả y và Đinh Ninh, còn có Hà Triêu Tịch đều có thể đi vào mười thứ hạng đầu nhất định sẽ rất vui vẻ, nhất định sẽ cảm thấy phong quang (*).

(*) Phong quang: nở mày nở mặt.

***

Hà Triêu Tịch gật nhẹ đầu, chậm rãi xoay người, cố gắng điều hoà hô hấp, đi về hướng sân đấu vừa mới chiến.

Ở một bên khác, một thiếu niên áo tím phải dùng băng vải cố định cánh tay trái lên thân thể, tóc cũng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm cũng đang tập tễnh đi về phía Hà Triêu Tịch.

Mỗi bước đi của thiếu niên tên Lộc Khí Ca đến từ Triêu Lộ Kiếm Viện này tựa hồ đều phải tốn sức rất lớn. Nhìn tư thế đi đường của hắn, nhiều người thậm chí nhịn không được cảm thấy gã không phải đang đi trên đất bằng kiên cố mà là đang bước trên một bàn chông.

Thắng bại tựa hồ nhìn tư thái của gã đã có thể kết luận, nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Một đạo khí tức hư lãnh từ thân thể của Lộc Khí Ca phát ra, sau đó nhanh chóng phóng thích ra khắp không gian chung quanh.

Sở dĩ nói là hư lãnh, vì cỗ khí tức này làm cho người ta có cảm giác vốn phải rất rét lạnh, thế nhưng cái rét lạnh lại bị thân thể này tựa hồ đã biến thành hư không(*) của thiếu niên này hút sạch trở lại.

(*) Hư không: trống rỗng.

Loại cảm giác quỷ dị này đối với tất cả tu hành giả ở đây giống như là đang đứng trước một khối băng giữa mùa hè, ai cũng nghĩ mình sẽ được mát mẻ, thế nhưng mãi vẫn không thấy khí lạnh phát ra mà lại co rút lại vào bên trong khối băng.

Từ khi phóng ra khí tức hư lãnh này, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi của Lộc Khí Ca đã khô lại rồi tùy ý tung bay, làm lộ rõ bộ mặt trắng bệch không huyết sắc của gã.

Ngay sau đó, gương mặt của gã lõm xuống, tựa như đang cấp tốc gầy đi.

Không khí quanh người gã phát ra tiếng xì xì, có thật nhiều tia thiên địa nguyên khí không nhìn thấy bằng mắt thường từ bốn phương tám hướng vọt tới, dũng mãnh chui vào thân thể của gã.

Tựa như hồ nước khô cạn lập tức bị đổ đầy, người khác có cảm giác như thân thể của Lộc Khí Ca bắt đầu phình lên.

Khuôn mặt trắng bệch của gã bị bịt kín của một màu xanh thẫm sáng loáng, đôi má hóp lại khôi phục như lúc ban đầu.

Tất cả mọi người cảm giác được giống như suy yếu đã chạy ra khỏi thân thể của hắn.

Gã lại trở nên cường đại.

- Tại sao có thể như vậy?

- Đây là công pháp gì?

Trương Nghi vừa mới đánh bạo nhắc nhở Hà Triêu Tịch giờ vô cùng khiếp sợ quay đầu nhìn Đinh Ninh, nhịn không được liên tục lên tiếng.

Đương trường, tất cả mọi người đều rất khiếp sợ.

Ngay cả Đinh Ninh cũng nhíu mày thật chặt, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.

Hắn biết rõ đây là công pháp gì, chẳng qua cũng chỉ là biết rõ chứ chưa từng thấy tận mắt.

Loại công pháp này rất huyền diệu, hơn nữa rất hữu dụng.

Cho nên lúc này hắn chăm chú mà nhìn, muốn rõ ràng hết thảy biến hóa của thiên địa nguyên khí chung quanh, kể cả hết thảy biến hóa trong thân thể của Lộc Khí Ca, thậm chí không có chú ý tới câu hỏi của Trương Nghi.

***

Khí tức hư lãnh trên người Lộc Khí Ca bắt đầu biến mất.

Ngay khi nó biến mất hoàn toàn, thân thể của gã bắt đầu phát ra cảm giác rét lạnh chân chính, mắt thường có thể thấy được từng làn sương trắng lạnh giá đang được tạo ra quanh thân thể gã rồi bắn ra ngoài, tựa như từng làn sóng băng chồm lên rồi ập xuống.

Lẫn trong đó còn có một dải nguyên khí màu đỏ nhạt, tựa như một vạch máu dài hẹp.

- Trách không được nhất định muốn kiên trì.

Tịnh Lưu Ly nhìn dị tượng như vậy, nhíu mắt lại, lạnh lùng mỉa mai:

- Kiếm hội lần này thật sự là không đơn giản, cả loại công pháp như Huyết Sát Ma Công cũng xuất hiện.

- Huyết Sát Ma Công!

Nàng lên tiếng, qua thời gian mấy hơi thở sau mới có tu hành sư trưởng hét lên một tiếng kinh hãi.

- Lại là Huyết Sát Ma Công!

Một tiếng kinh hô này lập tức đưa tới hàng loạt tiếng kinh sợ.

- Đây rốt cuộc là loại công pháp gì?

Trương Nghi không thấy Đinh Ninh trả lời liền quay đầu nhìn về phía đám Độc Cô Bạch xin giúp đỡ, lúc này sự lo lắng của y cho Hà Triêu Tịch đã vượt qua cả tò mò.

- Là một môn công pháp tà môn tiền triều.

Độc Cô Bạch hít sâu một hơi, ngưng trọng nói:

- Dưới tình huống mất một lượng lớn máu, có thể đem mạch máu sắp trống rỗng của mình trở thành phù văn dẫn dắt thiên địa nguyên khí, chẳng qua là lợi dụng loại công pháp này sẽ hút về thiên địa nguyên khí quá mức âm hàn, mặc dù có thể trong thời gian ngắn tăng lên chiến lực, nhưng lại bất lợi với tu hành sau này.

Mặc dù Độc Cô Bạch nói như thế, nhưng Trương Nghi vẫn minh bạch chỗ cường đại của môn công pháp này.

Cho dù loại công pháp này có thể bị cho rằng là công pháp tà môn kích thích lực sinh mệnh nhất thời, nhưng ít nhất khiến tu hành giả sau khi đã chiến đấu sắp tàn lực trên chiến trường còn có thể trong thời gian ngắn tăng lên chiến lực, thậm chí trở nên càng cường đại hơn so với trước lúc bị thương.

Ở tình huống sống còn, tu hành giả cũng không suy tính được vấn đề tu hành sau này mà phải ưu tiên việc sinh tồn.

- Tất cả mọi người cảm thấy máu của ta sẽ nhanh chóng chảy khô, cảm thấy ta phải thua không cần nghi ngờ.

Vào lúc này, Lộc Khí Ca đã đi đến đối diện Hà Triêu Tịch rồi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Hà Triêu Tịch lên tiếng:

- Thế nhưng ta không muốn bại.

Ngữ khí của gã rất bình thản, nhưng mà tất cả mọi người có thể cảm giác được quyết tâm của gã.

Hà Triêu Tịch bình thường ít nói, lúc này nghe được Lộc Khí Ca nói như vậy, hắn khẽ ngẩng đầu, nói:

- Ta cũng không muốn.

- Ngươi còn có thể thắng sao?

Lộc Khí Ca trào phúng liếc nhìn Hà Triêu Tịch cùng đại kiếm đeo sau lưng gã, nở nụ cười lạnh.

Gã cũng không phải người đặc biệt cuồng ngạo, nhưng mà lúc này, so sánh tình trạng đối phương với sự cười đại của bản thân khiến gã bất giác có sự thay đối.

Cùng với bật ra tiếng cười lạnh, gã đạp mạnh lên mặt đất, xuất ra một kiếm ngang trời chém về phía Hà Triêu Tịch.

Gã thậm chí không có hoành kiếm thi lễ.

Nhưng hiện tại không ai để ý chi tiết nhỏ đó.

Trong tay gã nắm một thanh trường kiếm màu đồng đỏ, lúc này ẩn chứa lực lượng mà gã dùng một cái giá lớn đổi lấy, chỉ một thế kiếm đơn giản lại phát ra uy thế cực điểm, làm cho người ta cảm giác như một một ngọn núi từ trên trời đang đập thẳng xuống người Hà Triêu Tịch.

Còn Hà Triêu Tịch giống như là một cái cây nhỏ, chỉ có thể đợi bị nghiền thành bụi phấn.

“Keng” một tiếng.

Kiếm vẫn nằm trong tay Hà Triêu Tịch, nhưng mà thân thể của hắn bị bắn ra đằng sau.

Thân ảnh của Lộc Khí Ca xuất hiện tại nơi Hà Triêu Tịch vừa đứng.

Thân thể Hà Triêu Tịch mang theo đất bụi đập mạnh xuống đất, cách mép ngoài sân đấu chỉ có mấy xích.

(*) 1 xích = 33cm.

Từng vệt máu tươi theo tay hắn chảy xuôi xuống chuôi kiếm.

Khóe miệng của hắn cũng có máu chảy ra, nhưng mà mặt hắn vẫn bình tĩnh, ánh mắt hắn chiếu lên thanh trường kiếm có mặt lưỡi cực rộng của mình.