Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 148: Đan Hống Kiếm




Dịch giả: trongkimtrn

Một luồng nhiệt khí khô nóng xuất hiện trong sơn cốc, mặc dù nhiệt độ của nó so với không khí xung quanh rõ ràng không cao hơn bao nhiêu, nhưng khi màu đỏ thẫm trong hốc mắt Cố Tích Xuân rút hết đi, luồng không khí ẩm ướt trước người Đinh Ninh cũng đồng thời biến mất.

Từ lúc bắt đầu khiêu chiến Đoan Mộc Tịnh Tông, khuôn mặt Đinh Ninh luôn một mực bình tĩnh, đến mức mang lại cho người khác cảm giác hắn rất lạnh lùng bá đạo. Nhưng khi cảm thụ được luồng nhiệt khí mạnh mẽ quỷ dị này, lông mày Đinh Ninh lập tức chau lại, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lui về phía sau.

Đế giày của hắn vang lên thanh âm ma sát xoèn xoẹt như bị xé rách, thân ảnh nhanh chóng hướng phía sau lui lại, nhưng vẫn không bì kịp tốc độ màn sương mù đỏ thẫm phun ra từ tay trái Cố Tích Xuân!

Không có bất kỳ thanh âm nào, một luồng khí tức kinh khủng đã đến trước người của hắn.

Đôi môi Đinh Ninh mím lại thành một đường thẳng, Mạt Hoa Tàn Kiếm trong tay đột nhiên sáng lên, hắn tựa hồ không có bất kỳ động tác kịch liệt gì, nhưng mà trước ngực của hắn bỗng xuất hiện mấy kiếm quang màu xanh đen .

Oanh một tiếng, kiếm quang lập tức nổ tung, biến mất tại chỗ. Ngay tại đó, một đoàn lửa màu đỏ thẫm cũng bất ngờ xuất hiện và bạo liệt, nhìn từ xa tựa như hoa đào đang nở rộ.

Kiếm quang màu xanh trước thân thể Đinh Ninh liên tục chớp lên, nhưng cũng lại lập tức biến mất, so với sao băng ngẫu nhiên xẹt qua trong bầu trời đêm còn nhanh hơn. đồng dạng, những ngọn lửa màu đỏ thẫm cũng liên tục xuất hiện.

Đinh Ninh không ngừng lùi về phía sau, thân ảnh lay động quỷ dị, trước người hắn có từng đoàn từng đoàn khí diễm màu đỏ thẫm đang đánh đến, cùng với chúng là càng ngày càng có nhiều đóa hoa đào khai nở hơn.

Trong sơn cốc, hầu như mọi người đều nín thở quan sát, liền như Tịnh Lưu Ly, người kiêu ngạo nhất ở đây, khuôn mặt cũng trở nên rét lạnh, trong ánh mắt nàng thoáng hiện thần sắc khiếp sợ.

- Đây là kiếm gì?. Nàng hỏi Đàm Thai Quan Kiếm đứng ở bên cạnh.

Kiếm mà Cố Tích Xuân đang sử dụng nàng chưa từng thấy qua, thậm chí cũng chưa từng nghe nói tới. Đúng, là kiếm, mà không phải kiếm thức.

Trong cảm giác của nàng, màn sương mù đỏ thẫm từ tay trái Cố Tích Xuân tuôn ra là do vô số hạt bụi rất nhỏ tụ lại. Những hạt bụi này hoàn toàn bất đồng với Thiên Địa Nguyên Khí trong nội thể người tu hành. Nó cực kỳ nặng, hơn nữa dị thường khô nóng, nó khiến hơi nước trong không khí bị hấp thu không còn, rồi sau đó những hạt bụi này lại tiếp tục ngưng tụ thành hình dạng một đoàn đỏ thẫm. Tuy mờ mịt không rõ ràng, nhưng đó lại là một thanh kiếm, một thanh kiếm thực sự.

Thanh kiếm do vô số hạt bụi ngưng tụ lại ấy tựa như phi kiếm, từ trong tay Cố Tích Xuân hướng về trước người Đinh Ninh.

Kiếm này thoạt nhìn thì giống như Bản Mệnh kiếm cùng Phi kiếm của cường giả tu hành vậy, nhưng thật ra, vô luận nó được ngưng kết từ những hạt bụi mang khí tức cổ quái như thế nào đi chăng nữa, nó cùng với Bản Mệnh kiếm của người tu hành vẫn có sự khác biệt rất lớn. Vì Tu vi Cố Tích Xuân vừa mới bước vào Tứ cảnh, căn bản không có khả năng lĩnh ngộ bản mệnh lĩnh vực.

Lông mày Đàm Thai Quan Kiếm cũng nhăn tít lại.

Sắc mặt hắn nặng nề nhìn trước người Đinh Ninh từng tầng hoa đào màu đỏ không ngừng nở rộ, ngưng trọng nói:

- Đây là Đan Hống Kiếm

Khuôn mặt Tịnh Lưu Ly không chút biểu tình, nàng lập lại một câu:

- Đan Hống Kiếm?

- Đưa thủy ngân vào trong nội thể, dùng chân nguyên bản thân dung dưỡng thành kiếm hình, kiếm này nằm giữa ranh giới vật bản mệnh và không phải bản mệnh, có được thần thái của bản mệnh, nhưng nội năng bản mệnh còn chưa đủ. Đây là thủ đoạn tu hành mà người luyện đan của U triều vô tình lĩnh ngộ ra.

Đàm Thai Quan Kiếm không nhìn nàng, tiếp tục giải thích:

- Người luyện đan U triều đều tập trung ở trong hoàng cung, cho nên loại thủ đoạn tu hành này không truyền ra ngoài. Sau khi U triều bị diệt vong thì nó cũng bị thất truyền theo. Vả lại, nó cũng thuộc về thủ đoạn có hại tới thân thể người tu hành cho nên rất ít sách cổ có ghi chép lại

Tịnh Lưu Ly lập tức cười lạnh:

- Nguyên lai là thủ đoạn không phải Bản Mệnh mà bắt chước Bản Mệnh. Thủy ngân đưa vào trong cơ thể đối với người tu hành tổn thương rất lớn. Lại dung luyện nó thành dạng bột phấn mà đưa vào trong kinh mạnh, hợp với Chân Nguyên thì càng trở nên khô nóng ác liệt... Trách không được tính tình Cố Tích Xuân càng ngày càng nóng nảy .

Nghe lời nói của nàng mang hàm ý châm chọc cùng khinh thường, Đàm Thai Quan Kiếm lại lắc đầu và nói:

- Nhưng không thể phủ nhận, kiếm này thật sự rất nhanh.

Hắn là cao thủ xếp thứ nhất trong Mân Sơn Kiếm Tông, thậm chí là trong toàn thiên hạ nếu chỉ so vì về tốc độ, nên hắn có tư cách đánh giá tốc độ của kiếm nhất trong số những người ở đây.

Loại Đan Hống Kiếm này chưa phải là Bản Mệnh kiếm, cũng chẳng phải là phi kiếm, nhưng mà ít nhất nó có được thủ đoạn công kích gần bằng với phi kiếm Bản Mệnh, mặc dù giờ phút này, công kích bằng Đan Hống Kiếm chẳng qua là thủ đoạn tấn công sau cùng, nhưng mà đối với bất luận tu hành giả nào dưới Ngũ cảnh thì loại tốc độ công kích này đã là quá nhanh.

Trong thế giới của người tu hành, một điều được công nhận là tu hành giả Tứ cảnh không có khả năng ứng phó với tu hành giả Ngũ cảnh dùng phi kiếm, cho dù người nọ nắm giữ cách vận dụng phi kiếm thập phần vụng về.

Ý đến đâu, kiếm bay đến đó, loại tốc độ này so với chuyển động của cánh tay nhanh hơn rất nhiều, trừ phi có thêm mấy tu hành giả Tứ cảnh liên thủ mới có cơ hội chiến thắng. Chỉ thua ở một điểm, nhưng đó chính là sự khác biệt giữa tứ cảnh và ngũ cảnh, tựa như trời và đất, không thể so bì.

Lúc này tay phải Cố Tích Xuân đã triệt để buông xuống, mặc cho thanh kiếm đỏ tươi như máu rơi xuống trên mặt đất. Hai hàng lông mày Độc Cô Bạch cũng nhíu chặt lại, giọng nói mang theo một tia hàn ý:

- Trách không được hắn có thể bài danh trên ba thứ hạng đầu, bây giờ nghĩ lại, Địa Mạch Kiếm tuy rằng bất phàm, nhưng mà muốn xếp trên các thiên tài khác quả thật là có chút không đủ dùng.

Giờ phút này,trong sơn cốc, ngoại trừ Đàm Thai Quan Kiếm, tất cả những người tu hành còn lại đều không biết Cố Tích Xuân dùng Kiếm gì, nhưng mà tất cả mọi người nhìn ra được tình cảnh Đinh Ninh vô cùng nguy hiểm.

Vì phải đối phó lại từng đạo kiếm ảnh màu đỏ thẫm biến hóa lúc hư lúc thật không ngừng ở giữa không trung, Đinh Ninh đã sử dụng Cực Quang kiếm là kiếm thức truy cầu tốc độ, mà lúc này bộ dáng Cố Tích Xuân lại lộ ra vẻ cự kỳ tùy ý.

So với trận đấu giữa Đinh Ninh và Đoan Mộc Tịnh Tông thi đấu trước đó, thì tình huống lúc này giống như hoàn toàn đảo ngược. Đinh Ninh giống như biến thành Đoan Mộc Tịnh Tông, mà Cố Tích Xuân tức thì biến thành Đinh Ninh.

Giống như lúc này, Cố Tích Xuân thật sự nói một câu lúc trước Đinh Ninh đã nói với Đoan Mộc Tịnh Tông.

Cố Tích Xuân đùa cợt nhìn xem Đinh Ninh, nói ra:

- Ngươi còn có thể nhanh hơn nữa không?

Theo câu nói này vang lên, không khí chung quanh thân thể hắn càng thêm kịch liệt chấn động, khí tức Chân Nguyên trên người hắn phát ra mạnh hơn mấy phần!

Một tiếng thở gấp vang lên, kiếm quang màu đỏ thẫm vốn mịt mù hư nhược bỗng biến lớn gấp mấy lần, và đường kiếm thẳng tắp ban đầu đột nhiên trở nên lắc lư vặn vẹo.

Cảnh này rơi vào trong mắt tất cả mọi người, tựa như là hắn và Đinh Ninh ở giữa bóng đêm, đột nhiên có đầu cá chép màu đỏ không ngừng nhảy lên trên mặt nước.

Một con rồi lại 1 con, trước người Đinh Ninh, nhiều đóa ngọn lửa không ngừng phun ra, như nhiều hoa đào đua nhau nở rộ. Ở trong mắt mọi người, cảnh này nhìn như có thật nhiều cá chép màu đỏ không ngừng nhảy lên đớp về hướng những đóa hoa đào.

Nhưng trên thực tế, những bông hoa đào này được tạo thành sau khi cá chép đã va chạm với Cực Quang Kiếm trước đó

Chỉ là bởi vì cá lao đến cực nhanh. Nhanh đến mức liền trong mắt những tu hành giả đều ỏi xuất hiện ảo giác.

Tịnh Lưu Ly híp mắt, đồng tử của nàng cũng bị kiếm quang nhuộm đỏ.

Kỳ thật nàng nhìn ra được lúc này tốc độ phi hành của Đan Hống Kiếm cũng không thực sự quá nhanh, nhưng vì lực lượng mang theo quá lớn, tự nhiên sinh ra chấn động, làm cho Đan Hống Kiếm cũng tự nhiên trở nên phiêu hốt bất định.

Đường kiếm phiêu hốt bất định càng làm cho đối thủ khó có thể phán đoán, liền tương đương với nhanh hơn.

. . .

Một đường huyết tuyến từ khóe miệng Đinh Ninh chảy xuôi xuống.

Theo thân thể của hắn kịch liệt lui về phía sau, những huyết tuyến này bị gió thổi bay về phía trước.

Kế tiếp trong nháy mắt, luồng huyết tuyến vỡ tan thành những giọt huyết châu, nhưng chúng không rơi xuống hoặc bay lả tả chung quanh mà là bay về phía trước, bị bụi thủy ngân khô nóng bao lấy, trong nháy mắt bị hút khô.
Giờ phút này tay cầm kiếm của Đinh Ninh vẫn ổn định như trước, không có bất kỳ biến hóa, chi tiết nhỏ này rất nhiều người đều thấy được. Nhất là nững người quan tâm đến an nguy của hắn.

Trương Nghi cũng nhìn rõ điều này. Hắn biết rõ Đinh Ninh nhìn như không việc gì, nhưng khi đối phương liên tục không ngừng trùng kích thì thương thế trong nội phủ Đinh Ninh đã nặng thêm.

Mặt khác, từ lúc Đinh Ninh bắt đầu khiêu chiến từng đối thủ, tình trạng của hắn đã rất không tốt, lúc này môi của hắn không ngừng run lên. Nhưng điều khiến đám người ở chung quanh không ngờ chính là lúc này Trương Nghi lại lên tiếng nói:

- Đinh Ninh sư đệ nhất định sẽ thắng.

Giọng của hắn tuy rằng run rẩy, nhưng mà lại tràn đầy sự kiên định cùng tin tưởng.

Sự kiên định này khiến cho trực giác bọn người Độc Cô Bạch cùng Lệ Tây Tinh cảm thấy hắn nói là có căn cứ, mà không phải là an ủi lòng mình.

Độc Cô Bạch quay đầu, chẳng qua là hắn chưa kịp nói gì, thanh âm Cố Tích Xuân tràn ngập trào phúng cũng đã vang lên:

- Ngươi còn có thể nhanh hơn được sao?

- Mặc dù ngươi còn có thể nhanh hơn, Chân Nguyên của ngươi lại có thể giúp ngươi chống đỡ được bao lâu?

Ánh mắt Cố Tích Xuân tràn ngập khoái ý.

Khoái ý lúc này lại để cho hắn cảm thấy chỉ nói một câu trào phúng là không đủ. Ngón giữa tay phải hắn bắt đầu bắn ra Nguyên Khí màu đỏ thẫm khiến người khác kinh hãi.

Trên không trung, những con cá chép màu đỏ bắt đầu co rút lại, nhỏ đi.Chúng nó càng thêm ngưng tụ, nhỏ lại nghĩa là lực cản nhỏ đi nên chúng càng nhanh hơn.

Chỗ mấu chốt nhất là, Nguyên Khí màu đỏ thẫm từ lòng trong bàn tay phải hắn không rót vào Đan Hống Kiếm mà là đè lên thanh kiếm này, bám vào hai bên mũi kiếm.

Tựa như cá đỏ thêm vây.

Trong sơn cốc trở nên tuyệt đối tĩnh mịch, chỉ có thanh âm châm biếm của Cố Tích Xuân vọng lại.

Trong đầu rất nhiều người nghĩ đến kết cục, rằng một kích này lập tức rơi xuống trước người Đinh Ninh, trên thân thể Đinh Ninh sẽ xuất hiện vết thương cùng máu chảy.

Nhưng vào đúng lúc này, đầu Đinh Ninh hơi ngẩng lên.

Trong bóng đêm, Đinh Ninh lắc đầu.