Kiếm Vương Triều

Quyển 4 - Chương 1: Tùy tùng thân cận




Dịch giả: KìNgộ
Biên: trongkimtrn

Một trận mưa bất chợt rơi xuống một con phố không biết tên thuộc hẻm Tôn thị ở Trường Lăng.

Trận mưa chỉ bao phủ con phố rộng khoảng trăm trượng này. Nếu tiến vào sâu bên trong hẻm thì sẽ thấy bầu trời vô cùng thoáng đãng, mặt đường hoàn toàn khô ráo, ngay cả những cây cỏ dại sống được trên mái nhà có thể chịu hạn cũng đột nhiên bị hút mất nước, màu xanh lục từ từ biến mất rồi thân cây trở nên khô héo.

Nhưng những hộ dân cư trú ở nơi này lại không hề phát hiện ra chuyện dị thường gì đang diễn ra, thậm chí ngay cả tiếng mưa rơi cũng không nghe thấy.

Bởi vì trước khi trận mưa này rơi xuống thì có một làn khói trắng theo một cơn gió thổi tới bao phủ nơi đây. Những thứ khói trắng này mang theo mùi thơm dịu ngọt nhưng lại khiến cho người ta vốn đã đi vào giấc ngủ càng thêm ngủ say sưa.

Cơn mưa kia đã cọ rữa sạch sẽ những bụi bặm bám trên mái nhà và trong những kẽ đá nằm trên mặt đất, nhưng nó lại không thể nào xoá đi được nỗi lo lắng hiện lên giữa đôi chân mày của Bạch Sơn Thủy.

Từ lúc giọt nước óng ánh đầu tiên rơi xuống cho đến lúc trời mưa to như trút nước, chỉ diễn ra trong thời gian mười hơi thở, nhưng nàng đã cảm thấy mỏi mệt.

Sau trận đại chiến trên sông Vị Hà, tu vi của nàng vẫn chưa khôi phục như thời kỳ đỉnh phong, hơn nữa lúc này trong ngõ phố có ba mươi thanh phi kiếm đang vòng quanh nàng. Một số thanh đang bay múa, số khác vẫn ẩn nấp trong mưa gió hoặc là ẩn nấp trên mái nhà, trong những vũng nước đục, thậm chí còn có thanh lẫn vào trong đám cỏ khô đang bay theo gió và có cả trong những mương nước có sóng gợn dập dờn. Chúng từ từ chậm rãi tiến gần về phía nàng.

Bất kỳ ai sử dụng phi kiếm trong đám người đang bao vây nơi này đều không phải là đối thủ của nàng. Đại đa số chủ nhân của những thanh phi kiếm này đều có thực lực kém nàng rất xa, không thể nào là đối thủ xứng tầm với nàng, nhưng vấn đề ở đây là số lượng phi kiếm quá nhiều.

Chỉ riêng việc nàng luôn phải bảo trì cảnh giác với những thanh phi kiếm này cũng đã đủ làm cho nàng hao tổn quá nhiều tâm lực rồi. Thêm nữa, chỗ mấu chốt chính là, số lượng người đang điều khiển những thanh phi kiếm kia nếu so sánh với một chi quân đội của Đại Tần, chẳng qua cũng chỉ là những binh sĩ tiên phong với mục đích làm tiêu hao lực lượng của nàng mà thôi (tức là làm pháo hôi). Nàng biết rõ, giờ đây ẩn trong bầu trời đêm kia, vẫn còn những kiếm tu khác còn mạnh mẽ hơn chưa xuất hiện, cho nên nàng phải dùng toàn bộ tinh thần để cảnh giác những kẻ chưa xuất hiện đó.

Có hai thanh phi kiếm đã bị đập méo và rơi xuống đất ở bên cạnh nàng, chúng như cánh chuồn chuồn bị giẫm phải một cước, trông thực là thê thảm. Nhưng mới chỉ bỏ đi hai thanh phi kiếm mà đã có thể cầm chân nàng tại cái ngõ hẻm này trong thời gian mười hơi thở. Điều này cho thấy người tổ chức trận phục kích này rất giỏi trong việc bài binh bố trận.

Nhìn những thanh phi kiếm kia không vội vàng mà từ từ tiến lại gần, tựa như căn bản chúng không phải phi kiếm mà như một đội tuần tra đang đi tuần vậy. Bạch Sơn Thủy đã biết rằng thời khắc này mình không thể lưu lực được nữa rồi.

Đôi môi đỏ tươi nhấp lại thành một đường thẳng, đầu lưỡi hơi cuốn lên. Một viên đan dược màu vàng vẫn luôn nằm dưới lưỡi lặng lẽ trồi lên, đi vào giữa hai hàm răng rồi vỡ ra.

Viên đan dược lập tức vỡ vụn trong miệng nàng, nước thuốc màu vàng chảy xuống cổ họng đi vào trong bụng nàng.

Đôi hàng lông mày nhỏ nhắn của nàng cau lại, không biết là vì đau lòng hay vì sự đau đớn mà viên thuốc mang lại.

Tiếp đó nàng nâng bàn tay trái lên, ngón trỏ và ngón giữa nhập lại làm kiếm rồi lập tức đâm về phía bên trái mái hiên.

Một âm thanh trầm thấp chói tai vang lên.

Một thân ảnh màu xám từ trên mái ngói trồi lên, mang theo cột máu mà văng ra phía sau.

Ngay lúc đó, không trung phía trên đầu Bạch Sơn Thủy một lần nữa xuất hiện một giọt nước óng ánh hoàn toàn khác biệt với những giọt mưa khác.

Sở dĩ khác biệt như vậy, là bởi vì bên trong giọt nước này không hề chứa một loại tạp chất gì, nó bài xích tất cả bụi bẩn trong không khí và cả không khí ẩm ướt xung quanh.

Giọt nước này giống như từ trên trời rơi xuống, là vật không thuộc trần thế. Khi nó đang cấp tốc rơi xuống, giọt dịch thể* óng ánh này bắt đầu chấn động tạo ra vô số gợn sóng nhỏ, rất là tự nhiên (va chạm với không khí tạo ra gợn sóng).

*có hình dạng như nước

Lúc này, lông mày Bạch Sơn Thủy giãn ra.

Tốc độ rơi xuống của giọt nước óng ánh kia càng ngày càng nhanh, càng ngày càng óng ánh sáng ngời.

Toàn bộ bầu trời phía trên đỉnh đầu của nàng cũng bắt đầu chấn động.

Thân thể nàng giống như cây cỏ hồi sinh khi mùa xuân về, một số lượng thiên địa nguyên khí kinh người từ xung quanh bắt đầu hội tụ về phía nàng.

Bốn phương tám hướng xôn sao.

Ngay cả những dòng nước đang thuận theo địa hình trên mặt đất mà chảy về phía thấp hơn, đột nhiên chúng bắt đầu chấn động rồi chảy xuôi về phía nàng.

Trong bóng tối, rất nhiều người tu hành khiếp sợ ngước nhìn về giọt nước óng ánh đang rơi xuống kia. Bọn hắn có cảm giác như có một ngọn núi từ không trung rơi xuống trên đầu họ.

Một đường kiếm quang đậm màu xanh lục hình thành trong tay của Bạch Sơn Thủy.

Lực lượng ẩn chứa trong giọt nước óng ánh kia càng thêm khủng bố.

Xùy...Một thanh âm vang lên.

Trên bầu trời, một vòng sóng khí nổ bung lan ra, tất cả những hạt mưa đang rơi xuống đều nổ tung thành sương mù.

Giọt nước óng ánh xuyên qua mưa bụi rơi xuống, cái mái nhà trong ngõ phố này trong nháy mắt lập tức bị phá hủy.

Trường kiếm trên tay Bạch Sơn Thủy như một bích đầm* đón nhận dịch thể óng ánh như giọt nước đó.

* Hồ nước màu xanh

Giọt dịch thể mang theo uy áp của một ngọn núi lớn nhưng lại không rót vào thanh kiếm, mà nương theo ánh mắt nhíu lại đồng thời hàn mang trong mắt nàng hiện ra, giọt dịch thể này bị lực lượng thanh kiếm trong tay nàng chấn vỡ.

Do đó rất nhiều giọt nước nổ tung bắn ra từ giọt dịch thể này.

Tương tự như một toà núi bị một kiếm chấn vỡ.

Mỗi một giọt nước thật nhỏ kia lại giống như một tảng đá lớn bị ném bay ra bốn phía.

Có thể nói rằng, trong mảng không gian này, vô số tảng đá lớn đang bay lượn.

Đương đương đương đương. . .

Những tiến động trầm đục do va chạm liên tục vang lên.

Tất cả những thanh phi kiếm đang bay lượn ờ trên không tức thì toàn bộ đều bị đánh trúng khiến cho hào quang trên thân kiếm đều ảm đạm rồi rơi hết xuống đất.

Trong bóng tối, từng ngụm máu tươi không ngừng phun ra.

Chỉ là một giọt nước óng ánh rơi xuống thôi mà đã tạo ra tràng cảnh làm người khác rét lạnh như thế.

Tuy vậy, sắc măt Bạch Sơn Thủy không tốt hơn bao nhiêu, vì nàng biết chuyện này chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Một tiếng quát chói tai đầy khí tức bá đạo từ trong miệng của nàng vang lên.

Ngay lúc đó, nàng nhún nhảy lên băng qua tầng tầng phi kiếm.

Khi cách đình viện còn một khoảng, trước mặt nàng bỗng xuất hiện một đường kiếm quang to lớn màu vàng, nó có uy lực vô cùng cuồng bạo chém về thân thể đang ở trên không trung của nàng.

Phịch... Một tiếng nổ lớn vang lên.

Dây cột tóc của nàng đứt đoạn, mái tóc đen mềm mại như thác nước xổ xuống vai nàng. Nàng cứng rắn chống đỡ đạo kiếm quang kia nên bị đẩy lui mấy trượng.

Bị một kiếm bức lui, theo thời gian trôi qua, nàng vẫn như trước không thể ra khỏi ngõ phố này. Miệng nàng nở một nụ cười khổ.

Nàng biết rõ rằng, trong đêm nay phần lớn những cường giả Trường Lăng có khả năng uy hiếp đến tính mạng của mình đều ở Mân Sơn, hoặc là cách Mân Sơn Kiếm Tông không xa. Vả lại, vì Lương Liên muốn lấy công chuộc tội nên hắn sẽ không để công lao này rơi vào tay người khác. Cho nên ở đây dù xuất hiện kiếm tu có thực lực ngang bằng nàng thì cũng cự kỳ ít.

Cho dù người kiếm tu vừa rồi đã bức lui nàng, nhưng nàng cũng có đủ tự tin bản thân có thể ứng phó được, vấn đề ở đây là nàng thiếu một người tuỳ tùng thân cận để kề vai tác chiến với mình.

Nàng không thể đồng thời vừa ứng phó với công kích của người kia vừa phân tâm đối phó với thanh phi kiếm phóng tới, hơn nữa lúc này không chỉ là một thanh phi kiếm.

Hơn nữa, Lương Liên còn chưa xuất thủ.

Nếu sư huynh của nàng ở nơi đây, ít nhất y có thể xé ra một lỗ hổng, nhưng mà y đã chết mất rồi.

Dường như có người nghe được tiếng kêu gọi của nàng, Giữa bức tường trắng ngói đen đột nhiên vang lên một tiếng kiếm minh thê lương.

Phốc phốc phốc phốc. .

Có hơn mười tiếng huyết nhục bị cắt phá vang lên. Một đường kiếm quang mang theo mùi máu tươi như lưu tinh phóng tới bên cạnh nàng.

Thanh phi kiếm này đã giết hơn mười kiếm tu, sau đó nó lao tới giống như có ý tứ thủ hộ cho nàng, Kiếm ý nó mang theo cũng hướng đến địch nhân phía trước nàng. Trong hoàn cảnh bây giờ, sự tình này mang lại cho người ta cái cảm giác là nó có thể cùng mình kề vai tác chiến.

Bạch Sơn Thủy cũng đang mong muốn điều này.

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên cảm thấy không đúng, khuôn mặt chợt lạnh đi, trường kiếm như bích đầm trong tay nàng chém về phía thanh phi kiếm đang phóng tới kia.

Đường kiếm quang như lưu tinh kia mang khí tức cuồng bạo, trong khoảnh khắc nó kịch liệt tăng tốc. Khi bị một kiếm của Bạch Sơn Thủy chém trúng, trong nháy mắt toàn bộ thân kiếm lập tức uốn cong, nó vẫn bộc phát ra một loại khí tức khát máu điên cuồng rồi xoay tròn xung quanh thân thể Bạch Sơn Thủy.

Vùng áo bào bên eo nơi thắt lưng của nàng bị cắt ra một đường, máu tươi chợt chảy ra.

Dồng tử của nàng hienj ra sự phẫn nộ đến cực điểm.

Binh bất yếm trá, đây là một thủ đoạn cao minh trong lúc chiến đấu, nhưng nàng lại không thích bị lừa gạt.

Chỉ trong tích tắc này, nàng thậm chí không cảm giác được có một thanh đại kiếm theo sau thanh phi kiếm âm hiểm vừa rồi, thanh đại kiếm này giả làm cỏ khô trôi nổi chảy xuôi theo dòng nước, nó đang chậm rãi tiến về phía nàng. Bởi vì nàng dùng toàn lực cảnh giác với Lương Liên vì y vẫn còn đang ẩn dấu khí tức.

Mặc dù biết rằng điều này không có ý nghĩa, nhưng nàng cũng muốn một sự sảng khoái sau cùng.

Nếu Lương liên đã muốn lưu nàng, mà nàng lại không có cách thoát khỏi nơi này, như vậy cứ giết chết Lương liên trước đã.

Nhưng cũng trong tích tắc này, đột nhiên có một ít mãnh ngói vỡ từ mái hiên rớt xuống.

Mấy mảnh ngói vỡ đó lập tức rơi trúng thanh phi kiếm đang nguỵ trang thành cỏ khô trong dòng nước chảy làm tung tóe lên những mảnh bọt nước.

Có một mảnh bọt nước ở dưới thanh phi kiếm bắn lên phái trên dòng nước đục trông thật cực kỳ quỷ dị, nhưng không một ai chú ý đến nó.

Cái mảnh bọt nước này tung tóe bắn lên cao. Thời điểm khi mà nó bắn lên cao quá mức thì người kiếm tu đã chém lui Bạch Sơn Thủy bỗng nhiêm cảm giác được điều bất thường.

Nhưng sự tập trung chú ý của hắn lại không ở nơi đó.

Vì hắn nghĩ ở nơi đó cũng có một đồng bạn của gã, đó là một người kiếm tu cường đại cũng có phi kiếm nguỵ trang thành cỏ khô.

Cho nên thời điểm gã làm ra phản ứng, muốn dùng phi kiếm để phòng ngự thì mảnh bọt nước đang bắn lên không trung đã rơi xuống cổ của hắn.

Chỉ là một cái chạm nhẹ thôi thế nhưng đầu của gã đã lìa khỏi cổ.

"Thủ hộ cho ta!"

Một tiến nói quen thuộc vang lên.

Ngay thời điểm thanh âm này vang lên, Bạch Sơn Thủy hít một hơi thật sâu, thân ảnh lập tức bay vút lên giống như một cơn sóng lao tới chỗ người nọ nơi sân nhỏ.

Xuy xuy xuy xùy. . .

Trong không khí vang lên một hồi âm thanh dữ dội

Có rất nhiều phi kiếm cùng vũ khí mang theo hàn mang chém về người mới xuất hiện này. Chuyện này nằm ngoài kế hoạch đã định sẵn.

Bạch Sơn Thủy xuất kiếm.

Kiếm quang như một con sóng xanh biếc quét hết tất cả những hàn mang đang bao phủ người vừa xuất hiện kia.

Nàng đáp xuống sân, đứng bên cạnh người nọ.

Thân thể của nàng không ngừng rung động lắc lư, nhưng cánh tay cầm kiếm của nàng vẫn vững vàng như trước.

Lúc nãy nàng cần một gã tuỳ tùng, thế mà lúc này, nàng lại trở thành một ngời tùy tùng thân cận.
...