Kiến Quỷ

Chương 1




    Hôm nay La Kỳ lại thấy hắn.

            Nói “hắn” kỳ thật cũng không đúng, nhưng nếu dùng “nó”, La Kỳ lại cảm thấy không lễ phép cho lắm – La Kỳ luôn luôn có thói quen lễ phép, cho nên sau một hồi rối rắm, La Kỳ vẫn quyết định dùng “hắn” để chỉ cái “người” kia.

Đương nhiên, nói “người” cũng không đúng hoàn toàn, bởi vì cái tên mà La Kỳ nhìn thấy kia chính là quỷ.

Trước khi nhìn thấy hắn, La Kỳ cho tới bây giờ vẫn không tin trên đời này có cái gì gọi là quỷ thần, cho nên ngày đó khi đột nhiên tại sân ga 33 nhìn thấy tên kia, La Kỳ đã không cẩn thận đâm đầu vào trạm bài (tấm bảng hiệu báo dừng).

“Thật vô dụng.” Quỷ kia chứng kiến liền trở mình khinh thường La Kỳ một cái, lại phiêu phiêu đãng đãng ngồi xuống trên đỉnh trạm bài.

Là Kỳ nhìn hắn, khóe miệng co rút, cả nửa ngày cũng không phát ra một âm tiết nào.

Quỷ trên bảng hiệu thật ra lại trở nên hưng trí, tò mò bay đến trước mắt hắn, cơ hồ muốn dán cả vào mặt hắn mà hỏi: “Ngươi nhìn thấy ta sao?”

La Kỳ chớp chớp mắt, chấn động khi nãy do hung hăng đụng vào đầu giờ mới phát ra phản xạ, đau đến mức khiến hắn “ngao” một tiếng ôm lấy đầu.

“Thiết, nhìn không thấy a…” Quỷ có chút thất vọng, bĩu môi quay về trên trạm bài.

Phản ứng của La Kỳ so với người khác luôn chậm vài nhịp – đối với đau đớn cũng vậy, đối với chuyện xảy ra cũng vậy – nhưng lần này khó có được hắn phản ứng rất nhanh chóng: hắn ôm đầu chạy thoát, còn thực nhanh chóng, đường bình thường mất hai mươi phút hắn chỉ cần có năm phút là hoàn thành.

“Quản hắn là quỷ thật hay không, ngàn vạn lần đừng để bị hắn nhìn thấy a!”

Trở lại căn phòng ở mới thuê, La Kỳ lục tung lấy ra bức tượng Bồ Tát bà nội tặng đặt lên bàn cơm, đốt ba nén nhang kinh hồn táng đảm mà vái vài cái, cơm chiều cũng không có tâm trạng ăn, vái xong liền run run tìm phương pháp đuổi quỷ trên máy tính.

Ngày hôm sau, thời tiết tốt lắm, ánh nắng rực rỡ.

“Ban ngày quỷ sẽ không xuất hiện đi?” La Kỳ mang theo hai mắt cú mèo nổi bật âm thầm cầu nguyện trên sân ga chờ công cộng.

Sân ga cũng không ít người, nam có nữ có già có trẻ có, đứng có ngồi có – chỉ là không có bay.

La Kỳ an tâm, lấy ra bánh bao mua cho bữa sáng bắt đầu gặm.

Bánh bao thực rất khéo, vừa lớn da lại mỏng, một ngụm cắn xuống chính là nhân bánh nóng hầm hập. La Kỳ cả đêm không có thứ gì vào bụng, gặm cái bánh bao thứ nhất rốt cuộc cũng có cảm giác đói, vì thế vội vàng lấy ra cái thứ hai chuẩn bị gặm.

Hắn chính là đang ăn rất vui vẻ, thình lình bên cạnh có người hỏi: “Là nhân rau xanh nấm hương đi?”

La Kỳ chính là một ngụm bánh nghẹn ngay trong cuống họng, không phản ứng người nọ.

Người nọ thở dài, sâu kín nói: “Ta khi còn sống cũng thích ăn bánh bao rau xanh nấm hương…”

“Ách!”

La Kỳ nghẹn họng, đỏ đến mức chuyển thành màu tím, khí đã nhanh không thở nổi.

Ông cụ bên cạnh hoảng sợ, ném đi mấy cái ***g chim, giúp La Kỳ đấm mấy cái đem miếng bánh bao kia thoát ra.

“Người trẻ tuổi, ăn cái gì cũng nên từ từ chút, đừng nóng vội! Đừng nóng vội!” Lão nhân gia thân thể cường tráng, giọng cũng lớn, nắm tay cũng nặng.

La Kỳ bị mấy quyền kia thiếu chút nữa hộc máu cũng chỉ có thể vừa ho khụ khụ vừa hướng lão nhân gia nói lời cảm tạ: “Đại gia, cám ơn, khụ khụ, cám ơn ngài, khụ khụ khụ!”

“Ai…” Bên tai lại nghe một tiếng thở dài.

Thanh âm khi khiến cả người La Kỳ lạnh run, ngay cả gan nhìn một cái cũng không có. Hắn một bên ho, một bên dùng khóe mắt ngắm a ngắm, ngắm nửa ngày mới tìm ra được “người” phát ra âm thanh kia: quỷ đêm qua nhìn thấy hơn phân nửa thân mình đang ẩn trong trạm bài, chỉ lộ ra một cái đầu ai oán nhìn chằm chằm bánh bao trong tay La Kỳ.

La Kỳ trộm nuốt nước bọt, chân cứ một bước lại một bước đi ngược về hướng có tấm bảng hiệu.

Quỷ kia dường như không chú ý tới động tác của hắn, lưu luyến nhìn bánh bao một lát liền lùi về trong trạm bài.

La Kỳ nhẹ nhàng thở ra, hai bước liền chen chân vào nơi đông người.

Xe rất nhanh đã tới, “chi–––” một tiếng liền tạo ra hai vết dấu phanh, dừng lại.

“Nga–––” đám người mãnh liệt hướng về phía xe.

La Kỳ cất bánh bao còn dang dở, chân không chạm đất bị người phía sau kẹp lên xe, chờ đến khi khó khăn tìm được một khe hở để đứng vững, bánh bao của hắn cũng đã bị ép đến dẹp lép.

La Kỳ nhìn bánh bao bị ép đến tróc da thịt huyết nhục mơ hồ đã không còn hứng muốn ăn nữa, chỉ tiếc nuối nhìn nó, sau đó liền phạm vào chuyện không có đạo đức công cộng: hắn đem cái bánh bao hình dáng vô cùng thê thảm kia cùng cái túi plastic ném ra bên ngoài cửa kính xe.

Đương nhiên, bản thân La Kỳ cũng không cảm thấy được hành động của mình vi phạm đạo đức xã hội, bởi vì hắn hướng về phía thùng rác trong sân ga mà ném, hơn nữa bằng kinh nghiệm chính xác hắn có, túi đồ vật kia chỉ có thể rơi vào bên trong thùng rác.

Bất quá, thế sự luôn có chuyện ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn của La Kỳ chính là, túi bánh bao kia rơi cách nơi thùng rác nằm không quá năm ly.

La Kỳ xấu hổ sờ sờ đầu, còn nghĩ muốn xuống xe đem rác đến nơi cần đến, nhưng xe cũng không cho hắn cơ hội này, một giẫm lên chân ga, xe đã gào thét vội vàng lao đi.

“Rõ ràng có thể quăng vào a…” La Kỳ buồn khổ nhìn sân ga dần xa, trong lòng tràn đầy tội lỗi.

Bởi vì tội lỗi này, trước khi xe chuyển vào góc, La Kỳ lại một lần nữa nhìn ra sân ga phía xa.

Vì thế hắn nhìn thấy dưới ánh mặt trời có một thân ảnh nửa trong suốt, ôm đầu gối, ngồi xổm trước thùng rác, một cánh tay nhẹ nhàng đưa ra, phía dưới cánh tay kia chính là túi bánh bao bị vứt bỏ – cánh tay hắn cứ như vậy mà nâng giữa khoảng không, chậm chạp không chịu hạ xuống.