Kiếp Này Đã Định Rồi

Chương 7-2




Chúc lão nhị suy nghĩ một chút, còn thật tự nhiên chỉ ra chỗ sai đối với sự tức giận của lão nhân gia:

“ Cha, nhà chúng ta không làm việc nuôi ngựa nha! Chúc gia ta cũng không có sản nghiệp ở Ngoại vực. Tuy rằng ta đúng là đã từng đi qua rất nhiều quốc gia, nhưng còn chưa nghe qua cái tên Thổ Phiên này… “

“ Ngươi, ngươi còn nói thêm một chữ nữa, thì sẽ có ngay lập tức! Không chỉ gọi ngươi đi nuôi ngựa, còn muốn cho phụ trách tìm một nơi gọi là quốc gia Thổ Phiên, không tìm được thì đừng hòng mà về! “ Thẹn quá hóa giận rống lớn lên.

Ba huynh đệ đều còn rất nhiều lời muốn nói, dù sao thì bọn họ chịu đựng lâu lắm rồi! Cho tới nay căn bản không có cơ hội để cùng cha nói tới việc này, mà hôm nay lại như vậy…

Bọn họ thật sự không hiểu, phụ thân vì sao lại đối xử với Tắc Nghiêu như vậy? Rõ ràng trước đây còn thương yêu như mạng sống mà!

Cứ thế bóp chết đi một thanh niên rõ ràng có tương lai, thật là một chuyện không có đạo lý nha!

“ Còn không đi? “ Thằng con chết tiệt! Một đám thằng con chết tiệt!

“ Được rồi được rồi, lão đại lão nhị lão tam, cửa ở phía sau các con, mau đi ra mau đi ra! Đừng làm cho cha già các ngươi phải thật sự tức giận, đến lúc đó sẽ không thể sửa chữa mất thôi. “ Chúc phu nhân ra mặt hòa giải, đều một mực đuổi các con ra ngoài.

“ Nương… “ Ba huynh đệ không dám chống cự, ngoan ngoãn bị đẩy ra ngoài, lo lắng khẽ gọi.

Chúc phu nhân quay người lại khinh thường.

“ Yên tâm, có lão nương các ngươi ở đây, sẽ không có việc gì đâu. “

Ba huynh đệ tuy bị đẩy ra ngoài nhưng vẫn mè nheo không chịu rời đi. Chúc phu nhân thấy lão gia sắp phun lửa, liền đem cánh cửa trong phòng đóng lại, liền đem lại sự yên tĩnh.

“ Thúc phụ, người nói tiểu chất là người vô tích sự, làm cho người cảm thấy hổ thẹn, nhưng tiểu chất cũng không muốn nói đối với người. Sự kiện ma quái gần nhất của Điềm Tĩnh cư, thật không phải do tiểu chất gây nên. “ Trong phòng rốt cuộc im lặng, Chúc Tắc Nghiêu mới có cơ hội giải thích với trưởng bối.

“ Không phải ngươi thì còn ai vào đây? “ Chúc lão gia hừ một tiếng, có là do mới vừa rồi rống to làm bớt đi lửa giận của hắn, cho nên hiện tại mặc dù là vẻ mặt không hờn giận, cũng không còn nâng lên giọng nói khi nói chuyện.

“ Tiểu chất không biết, vẫn đang điều tra. “

“ Người cho rằng có người đang giả thần giả quỷ? “

“ Cũng có thể, nhưng tiểu chất lại nghĩ không ra ai lại làm như vậy. “

Mắt hổ của Chúc lão gia ngưng trọng…

“ Chẳng lẽ ngươi thực nghĩ sẽ xuất hiện cái thứ quỷ quái gì hay sao?! “

Chúc Tắc Nghiêu không đáp lời, cũng không kịp đáp lời, Chúc lão gia liền nghiêm khắc nói:

“ Ngươi chết tâm đi! Người chết thì đã chết rồi, âm dương cách biệt, cho dù có linh hồn thì cũng sẽ không gặp được, chạm vào thì càng không! Nhiều năm như vậy, người còn mơ tưởng những thứ gì nữa?! Hả! “

“ Thúc phụ, ta cũng không dám mơ tưởng những thứ này… “

“ Ta cũng không muốn nói đến mấy cái thứ quái quỷ này nha! Ngươi cũng không phải không biết ta thống hận Điềm Tĩnh cư như thế nào sao, nếu không phải đã tuân thủ điều kiện với ngươi, thì cũng làm gì có vụ mười năm chứ? Ta sớm đã phóng hỏa nó rồi! “ Chúc lão gia lại kích động lên, “ Năm năm trước ta mua cũng chính là muốn làm như vậy! Cũng nên làm như vậy! Dù sao thì bản thân ngươi còn kiếm tiền mua còn không được thì tại sao lại bắt ta chờ ngươi mười làm cái gì?! “

Chúc Tắc Nghiêu ngẩng đầu nhìn thúc phụ, muốn mở miệng, thế nhưng Chúc phu nhân đứng ở bên cạnh hắn khẽ kéo lấy khuỷa tay hắn, mở miệng trước:

“ Lão gia, ngươi hôm nay gặp chuyện gì ở bên ngoài nha? “

Chúc lão gia oán hận vung ống tay áo.

“ Huyện thái gia triệu ta đến, nói đến chuyện ồn ào huyên áo đang truyền ra này, lòng lo âu, cho ta hai lựa chọn… một là hủy đi Điềm Tĩnh cư, hai là tìm một đạo sĩ hòa thượng đạo hạnh cao thâm đến đuổi quỷ. Lải nhải niệm một chút mất khoảng nửa canh giờ, còn cúng một trăm lượng rồi mới được đi. “

“ Thúc phụ… “ Chúc Tắc Nghiêu sốt ruột nhìn thúc phụ, không hy vọng sẽ phải lựa chọn thực hiện một trong hai cái này.

“ Ngươi câm miệng! “ Chúc lão gia nói.

Chúc phu nhân giữ chặt tay điệt nhi ngăn hắn mở miệng, nói:

“ Lão gia, vậy chỉ còn cách tìm người đến đuổi quỷ, để chặn lại miệng của bọn họ thôi. “

“ Chỉ có thể như vậy. Huyện thái gia còn nói, lần sau còn truyền ra có thể, liền thế nào cũng phải hủy đi! Tắc Nghiêu, ngươi nghe rõ điều này rồi chứ? “

Chúc Tắc Nghiêu không nói gì nghiêm mặt rủ xuống.

“ Ngày mai ta sẽ mời đạo trưởng của “ Pháp Hoa Quan “ đến để đuổi quỷ. “ Chúc lão gia trừng mắt nhìn hắn, “ Ngươi về sau hãy tiết chế một chút, có một số việc đừng làm lại lần nữa. Nếu cho tới khi thực sự nhận được lệnh cưỡng chế phải hủy đi, thì ta tin tưởng đó cũng không phải là kết quả mà ngươi nguyện ý nhìn thấy. Thu lại chút thông minh của ngươi đi! Thông minh của ngươi không nên lãng phí vào thứ này. “

Làm như phát biểu, lại giống như tận tình khuyên bảo, sau khi nói xong không hiểu sao lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, khụ hai tiếng, khoát tay, sau đó xoay đầu rời đi.

Chúc phu nhân thấy Chúc Tắc Nghiêu vẫn đứng ngây ngốc bất động, kéo hắn ngồi ở ghế trên, vỗ vỗ bả vai hắn nói:

“ Hài tử ngốc, ngươi đừng nghĩ đến những lý do chấp nhất nữa. Chuyện đuổi quỷ này, cũng không nghiêm trọng như vậy. Quan trọng nhất là chúng ta vẫn còn có thể bảo vệ được Điềm Tĩnh cư thôi. “

“ Nhất định phải đuổi quỷ sao? Thím, nếu việc kia thật sự… “

“ Tắc Nghiêu, cho dù có vị đạo sĩ lợi hại đến đây đuổi quỷ thì sẽ thế nào chứ? Hắn sẽ đuổi đi được cái gì sao? Ngươi là một đứa nhỏ thông minh, trong lòng hiểu được mấy thứ ma quỷ đó là những thứ không thể tin được. Thím biết ngươi đang mong chờ cái gì, nên mới có thể nguyện ý che đi thần trí thanh minh, bị truyền thuyết đó làm cho mình bị dao động. “

“ Có lẽ, Điềm Tĩnh cư thực sự có chút chuyện tình mà chúng ta không thể giải thích được… “ Giọng điệu của Chúc Tắc Nghiêu cũng không thể xác định, nhưng tại đáy lòng lại có hy vọng…

“ Không có khả năng. “ Chúc phu nhân lắc đầu.

“ Vì sao? “

“ Đứa nhỏ, ta tin tưởng “ nàng “ sẽ không ở nơi đây đâu. “

“ Có thể chứ, ta thậm chí nhặt được… “

“ Nàng sẽ không ở nơi không có phụ thân ngươi, cho dù chết, cũng không trói chặt được nàng… nếu trong thế gian thật sự có linh hồn. “

Lời nói thật khi phách, làm cho thân mình Chúc Tắc Nghiêu khó có thể phản biện suy sụp ở ghế thái sư, con ngươi đen sáng ngời mất đi ánh sáng, trống rỗng nhìn đến phương xa không rõ tên, không nói gì nữa.

Thím nói một phen liền thành công đánh nát đi suy nghĩ viễn vong của hắn, làm cho hắn rốt cuộc cũng vô lực cãi lại.

Chúc phu nhân khẽ thở dài lại nói:

“ Việc quan trọng nhất hiện tại chính là, ngươi hãy quên đi tâm nguyện khiến cho người khác thất bại trong việc mua Điềm Tĩnh cư đi. Ngươi đừng đi trông nom đến chuyện ai làm phép bắt quỷ nữa, ngươi một tháng thu được mười hai lượng bạc, sợ rằng thúc phụ sẽ làm chuyện khó dễ với ngươi, không bằng cứ thế này, thím bên này có chút tiền… “

“ Thim! “ Chúc Tắc Nghiêu vội vàng nghiêng thân từ chối: “ Điệt nhi đã hứa với thúc phụ là sẽ dùng chính thực lực của mình để mua được Điềm Tĩnh cư! Đã hứa hẹn, đương nhiên sẽ không vi phạm, điệt nhi có thể làm được. “

“ Tắc Nghiêu nha… “ Chúc phu nhân lắc đầu, nhất thời không nói gì.

“ Xin tha thứ cho tiểu chất vô lễ. “ Hắn khom người xin lỗi, ý chí kiên định.

“ Ngươi a… thật giống “ hắn “ a!” Thở dài thật sâu, cũng không nói nữa.

Chúc Tắc Nghiêu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn thím một cái, không ngờ lại nhìn thấy

biểu tình tràn đầy sương mù của thím, lại nhìn thấy một cô nương ửng hồng xấu hổ…

“Nhớ năm đó ta gả đến đây, cũng chỉ là có ý đồ muốn nhìn thấy “hắn” mỗi ngày, hắn đã không nguyện ý lấy vợ, như vậy thì làm em dâu “hắn” cũng tốt, có thể nhìn thấy hắn vẫn là quan trọng nhất thôi. Nữ nhân toàn thành đều thích hắn… Hắn a, không màng danh lợi, phong độ nhanh nhẹn, hết lòng hết dạ tuân thủ, võ công lại cao cường như vậy! Người thúc phụ giống như gấu lớn của người kia cùng hắn một chút cũng không giống. A! Nhớ năm đó…”

Chúc phu nhân một mực nhớ lại năm đó, bản thân dù thực sầu bi nhưng lại rất vui vẻ, cũng đã quên đi sự tồn tại của Chúc Tắc Nghiêu…

Chúc Tắc Nghiêu lẳng lặng khom mình hành lễ với nàng, lui xuống.

Kỳ thực nam năm này hắn để dành được không ít ngân lượng.

Chẳng qua cái “không ít” này, vẫn tưởng có thể mua lấy tòa nhà này, nhưng vẫn không đủ. Nhưng hắn tin tưởng nếu như mình cố gắng thêm năm năm nữa thì hắn tất nhiên có thể để dành được đến năm ngàn lượng…

Chúc Tắc Nghiêu giục ngựa đi tới đầu phố Đông Lâm, thì lại lơ đãng nhìn thấy một xe ngựa quen mắt đang đi qua chợ.

Lâu Điềm? Nàng thế nào lại ở trong này?