Kiếp Này Em Từng Có Anh

Chương 14




“Cô rất thích châm biếm người khác.”

“Đó là sở trường của tôi.” Tôi đắc ý nói.

Trần Định Lương lái xe Jeep đưa tôi về nhà.

“Cuốn sách thứ hai của Vũ Vô Quá lúc nào xuất bản thế? Tôi từng hứa sẽ thiết kế bìa cho anh ta.” Trần Định Lương hỏi.

“Anh ta sang Mỹ theo học một khóa sáng tác ngắn hạn. Giữa anh ta và Từ Ngọc có một chút vấn đề, nhưng giờ chắc mọi chuyện ổn rồi.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Mọi đôi nam nữ đều có vấn đề riêng mà.”

“Nói cũng phải.” Anh ta cười nói.

“Lái xe Jeep có thích không?” Tôi nhìn điệu bộ lái xe rất thoải mái của anh ta.

“Cô có bằng lái xe không?” Anh ta hỏi ngược lại.

“Có, thi từ năm năm trước, nhưng chưa bao giờ lái.”

“Cô có muốn thử lái chiếc xe này không?”

“Không, tôi không lái được đâu, tôi đã quên mất cách khởi động xe rồi.

“Có bằng lái xe rồi thì không sợ mà!” Trần Định Lương dừng xe bên đường.

“Nào, xe để cô lái đấy.”

“Không! Không! Không!” Tôi lắc đầu quầy quậy.

“Nào! Nào! Nào! Không phải sợ, tôi ngồi ngay bên cạnh cô thôi mà.” Trần Định Lương liên tục khuyến khích tôi. Tôi đành liều lĩnh bò sang chỗ ghế lái.

“Cô nhớ cách khởi động xe thế nào chưa?” Anh ta hỏi tôi.

Tôi gật đầu.

“Tốt rồi! Bắt đầu!”

Tôi khởi động rồi nhấn ga phóng xe đi, tất cả đều thuận lợi.

“Tuyệt của nó đấy!” Anh ta khen ngợi. “Có thể tăng tốc một chút đấy.”

Tôi tăng tốc, xe lăn bon bon trên đường cao tốc. Không hiểu sao bỗng nhiên cả xe bị lật, tôi và Trần Định Lương ngã văng xuống thùng xe.

“Làm sao bây giờ?” Tôi hỏi anh ta.

“Đương nhiên phải trèo ra thôi, liệu cô làm được không?”

Tôi gật gật đầu, hồi nhỏ tôi thường chơi trò trồng cây chuối, nên việc bị lật ngược trèo ra ngoài như thế cũng không mấy khó khăn. Điều khó xử nhất là tôi đang mặc váy. Nếu trèo ra trong tư thế trồng cây chuối thì váy sẽ lật xuống, hở hết chân, Trần Định Lương sẽ trông thấy. Thậm chí có lẽ anh ta còn trông thấy cả quần lót của tôi cũng nên. Trần Định Lương trèo ra ngoài xong rồi mới quay lại giúp tôi.

“Chúng ta không bị thương, tài thật đấy.” Trần Định Lương nói.

Tôi và anh ta cùng hì hục lật chiếc xe lại.

“Lần này để tôi lái xe.” Trần Định Lương nói.

“Thật kỳ lạ, chúng ta cùng lật xe trong một ngày.”

“Có gì mà kỳ lạ, cùng ngồi trên một chiếc xe thì cùng lật chứ sao?”

“Ý của tôi là chúng ta trùng ngày sinh tháng đẻ.”

“Cô trùng ngày tháng sinh với tôi sao?” Anh ta kinh ngạc.

“Đúng thế! Mùng ba tháng Mười một.”

“Không ngờ lại trùng hợp thế.” Anh ta vừa lái xe vừa nói.

Xe đã đến khu nhà của tôi.

“Đến rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về nhà, tôi sẽ thanh toán tiền sửa xe.” Tôi nói.

“Nếu nó vẫn còn lái được, tôi sẽ không mang đến tiệm sửa xe. Chiếc xe này vốn dĩ khắp mình mẩy đầy thương tích rồi, giống như tôi vậy.” Anh ta lại cười khổ sở.

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt, thật không muốn chia tay cô nhanh thế này.” Trần Định Lương nói câu đó rồi nhấn ga đi mất.

Tôi không có cơ hội để trông thấy vẻ mặt của anh ta, nhưng có lẽ anh ta cũng không hề muốn tôi thấy được biểu cảm ấy. Tôi thật sự vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy anh ta nói câu đó.

Về đến nhà, tôi soi mình trong gương, tối hôm nay tinh thần tôi đã rất thoải mái, hóa ra phụ nữ rất cần được ai đó ngưỡng mộ. Ôi, dây chuyền của tôi đâu mất rồi? Chiếc dây chuyền Văn Lâm tặng tôi vẫn đeo trên cổ, giờ biến đâu mất, chắc lúc lật xe đã bị rơi mất rồi.

Tôi vội vàng chạy xuống tầng, chiếc xe của Trần Định Lương đã không còn chút bóng dáng. Chiếc dây chuyền rốt cuộc rơi trên xe hay chỗ đất mà xe bị lật nhỉ? Tôi giờ mới phát hiện ra mình không có số máy nhắn tin của Trần Định Lương. Đang thất thểu trên phố, định quay trở về nhà thì bất ngờ thấy xe của anh ta quay trở lại.

“Có phải cô muốn tìm cái này?” Anh ta hạ kính cửa sổ xe, thò tay ra, trên tay là chiếc dây chuyền của tôi.

“Ồ! Cám ơn anh.” Tôi vui mừng hớn hở đưa tay đón lấy.

“Tôi thấy ở trong xe.”

“Tôi lại tưởng bị rơi ra ngoài đất chỗ xe bị lật cơ đấy. Cám ơn anh. Tạm biệt.”

“Tam biệt.”

Tôi quay vào khu nhà rồi, nhưng anh ta vẫn chưa nổ máy xe.

“Sao anh còn chưa nổ máy?” Tôi hỏi.

Lúc này anh ta mới như sực tỉnh vẫy tay chào tôi.

Trong tim tôi bỗng xuất hiện một vấn đề. “Làm sao đây?”

Tôi không định chấp nhận Trần Định Lương, nhưng vẫn chưa hiểu phải nên thế nào. Hóa ra để từ chối một ai đó cũng là một việc thật sự khó khăn. Có lẽ anh ta cũng không hẳn yêu tôi, mà chỉ là đêm đến cảm thấy cô đơn, muốn tìm hơi ấm ở một người phụ nữ, và vô tình lại gặp một người bán đồ lót như tôi, anh ta đã nhầm tưởng những người phụ nữ bán đồ lót rất phóng khoáng nên mới thử một chút xem tôi có lên giường với mình không.

Tôi gọi điện thoại cho Từ Ngọc, định kể chuyện này với cô ấy, nhưng Từ Ngọc đã cướp lời trước. “Vũ Vô Quá về rồi.”

“Vũ Vô Quá đang ở cạnh tớ đây, để tớ bảo anh ấy nói chuyện với cậu nhé.” Từ Ngọc đưa ống nghe cho anh ta.

“Châu Nhị, cô khỏe chứ?” Giọng của anh ta rất vui vẻ.

“Tôi khỏe, còn anh? Anh mới về đến nơi à?” Tôi hỏi.

“Tôi nhớ Từ Ngọc.” Anh ta thẳng thắn nói.

Từ Ngọc cướp điện thoại nói. “Anh ấy về mà chẳng nói cho tớ một tiếng, khiến tớ giật nảy mình. Chúng tớ đi ăn đêm đây, cậu đến đây không?”

“Thôi, không làm bóng đèn gây trở ngại đôi tình nhân lâu ngày mới được trùng phùng!”

“Cậu gọi tớ có việc gì vậy?” Từ Ngọc hỏi.

“Không có gì đâu, ngày mai gặp rồi tớ kể cho mà nghe.”

Tôi cúp máy, nỗi xót xa lại cuộn lên. Sao Từ Ngọc và Vũ Vô Quá lại có thể tự do bên nhau, mà tôi và Văn Lâm lại không thể? Tôi chỉ có thể đành tin tình yêu của tôi và Văn Lâm sâu đậm và khó tìm hơn Vũ Vô Quá và Từ Ngọc, thậm chí so với tất cả những mối tình khác trên thế gian này. Chỉ có thế tôi mới có thể chấp nhận nỗi thống khổ khi không thể kết hợp được với anh.

Tôi bỏ chiếc dây chuyền bọ cạp vào trong nước ấm rửa thật sạch. Giá như tôi là con bọ cạp thì tốt biết mấy, chỉ cần ác vừa đủ, chỉ cần độc vừa đủ thì tôi đã có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cướp Văn Lâm từ tay người đàn bà kia. Nhưng... tôi không thể làm nổi. Một người đàn bà có lương tâm, thật ra cũng không nên làm kẻ thứ ba.

Tối hôm sau, Từ Ngọc tìm tôi cùng đi ăn cơm. Cô ấy nói Vũ Vô Quá muốn cảm ơn vì tôi đã thay anh ta chăm sóc tốt cho Từ Ngọc. Chúng tôi cùng ngồi ăn ở một nhà hàng Hàn Quốc. So với hồi trước khi đi Mỹ, Vũ Vô Quá trông rắn rỏi hơn rất nhiều, đã trở về như ngày đầu tôi gặp anh ta.

Anh ta ăn mặc vẫn không có chút thay đổi nào cả, vẫn đi đôi giày thể thao, chỉ mỗi cái túi là khác. Anh ta không bị thần kinh, điều đó cũng coi như may mắn lắm rồi.

“Châu Nhị muốn biết vì sao chim ruồi lại có thể bay lùi.” Từ Ngọc nói với Vũ Vô Quá. Đó là thông tin trong lá thư tình mà anh ta đã gửi cho Từ Ngọc.

“Bởi đôi cánh của chim ruồi khá đặc biệt.” Vũ Vô Quá nói.

“Đặc biệt thế nào?” Tôi hỏi.

Vũ Vô Quá nói. “Trung bình mỗi giây đôi cánh của chim ruồi vỗ hơn năm mươi lần, vì tốc độ rất nhanh nên có thể bay tại chỗ, tiến lên hoặc lùi lại trong không trung. Dù bình thường cũng bay thẳng, nhưng đôi cánh chim ruồi cũng có thể mỗi giây vỗ hơn ba mươi lần, mỗi tiếng có thể bay khoảng 50 đến 65 kilomet. Chim khổng tước mỗi giờ chỉ có thể bay khoảng 20 đến 30 kilomet.”

“Hóa ra là thế.” Tôi gật gù.

“Thật ra bay lùi cũng chẳng có tác dụng gì đáng kể.” Vũ Vô Quá nói.

“Tại sao?” Từ Ngọc hỏi anh ta.

“Con người cũng không nhất thiết phải đi lùi. Nếu muốn quay trở lại điểm ban đầu, chỉ cần quay người lại rồi tiến bước về phía trước là được.” Vũ Vô Quá nói.

“Nhưng... con người không thể quay trở về điểm ban đầu được, tư tưởng có thể bay lùi, nhưng cơ thể thì không thể.” Tôi nói.

“Em tình nguyện không đi lùi.” Bàn tay Từ Ngọc đặt trên đùi anh ta nói. “Nếu Vũ Vô Quá lại giống như hồi trước khi đi Mỹ thì có phải đáng sợ lắm không?”

“Thời gian đó trông anh thật đáng sợ.” Tôi cũng đế thêm vào.

Anh ta cười khì khì.

“Hồng Kông hình như không có chim ruồi.” Tôi hỏi.

“Chim ruồi đa số phân bố ở vùng Nam Mỹ và Bắc Mỹ, có khoảng hơn ba trăm loài.” Vũ Vô Quá trả lời tôi.

“Có thể tìm thấy mẫu của chim ruồi không?” Tôi hỏi anh ta.

“Cô muốn sao?

“Sao cậu lại có hứng thú với chim ruồi thế?” Từ Ngọc tò mò hỏi.

“Bởi trên đời này không có loài nào như thế.”

“Lúc ở Mỹ tôi có quen một người bạn, anh ấy nghiên cứu nhiều về các loài chim, để tôi hỏi anh ta thử xem.” Vũ Vô Quá nói.

“Cám ơn anh. Có bao giờ anh nghĩ mình sẽ viết một cuốn sách về chim ruồi không?” Tôi nói với Vũ Vô Quá.

“Chuyện khoa học viễn tưởng á?”

“Một người đàn ông hóa thành con chim ruồi, cứ bay lùi mãi, bay về quá khứ gặp gỡ người con gái vốn dĩ không thể bên nhau...” Tôi mơ màng nói.