Kiều Kiều Sư Nương

Chương 18: Tiêu dao Ngự Nữ tâm kinh




Không biết trải qua bao lâu, Lăng Phong từ từ "tỉnh" lại.
Mở mắt ra, Lăng Phong cảm giác thế giới thực không giống. Hết thảy đều rất minh bạch, sắc thái rõ ràng, sinh động mỹ lệ. Bên tai còn nghe rõ tiếng nước chảy bên ngoài, tiếng con cá nhỏ bơi lượn, tiếng côn trùng phát ra từ lòng đất. Mình cư nhiên lại có thể nghe được những thanh âm nhỏ và xa như vậy, chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
Tất cả những việc này, nếu là trước kia Lăng Phong chưa bao giờ cảm thụ được, chỉ là bây giờ lại cảm nhận vô cùng chân thực. Đây nhất định là cảnh giới thiên tiên mang đến, thật không biết nên hay không tin tưởng. Lăng Phong một đêm đã đạt được mong ước của vạn người bước vào cảnh giới tối cao, hắn không còn là một đệ tử Hoa sơn yếu đuối như trước kia nữa, bây giờ hắn đã mang trong mình võ công tuyệt thế. Tất cả đều phát sinh rất bất ngờ, tựa như ảo mộng.
Lăng Phong thả lỏng tâm tình, xem kỹ lại cơ thể một lượt, tuyệt không có gì bất thường. Chỉ là da dẻ trắng ra rất nhiều, giống như là hài nhi vậy. Y phục cũng đã nhỏ đi một ít, xem ra bản thân mình lại cao hơn lúc trước. "Sư phụ, thật là thần kỳ…" Lăng Phong mừng rỡ hướng về Tiêu Dao vương nói.
Nhìn thấy Tiêu Dao vương Lăng Phong không khỏi giật mình cả kinh, chỉ qua một đêm mà trông lão tiều tụy như già đi vài chục tuổi, trên khuôn mặt vốn sung mãn lúc này chằng chịt những nếp nhăn, mái tóc cũng rụng gần hết, ý nghĩ đầu tiên của Lăng Phong chính là:
- Mình hôn mê đã bao nhiêu năm? Ba mươi năm? Năm mươi năm? Làm sao mà người này đột nhiên lại già đi như thế?" Tiêu Dao vương trước mặt quả thật không thể tưởng tượng, không có một trăm hai mươi, cũng phải có một trăm tuổi.
Tiêu Dao vương híp hai mắt, có khí mà không có lực nói:
- Đại công cáo thành! Đồ nhi ngoan, ngươi phúc trạch vững chắc, thật vượt xa kỳ vọng của ta, ngươi hướng vách gỗ này đánh ra một chưởng xem."
Lăng Phong có chút không rõ, y lời Tiêu Dao vương đánh ra một chưởng, chỉ nghe rắc rắc một tiếng vang lên, bức tường gỗ vững chắc lập tức đổ sụp.
Lăng Phong ngây người cả kinh, mình căn bản không có dụng lực, nếu mà dụng lực, chẳng phải đã phá nát cả cái động này rồi sao. Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Sao có thể như thế?"
Tiêu Dao vương vẻ mặt tươi cười, hết sức vui mừng, nói:
- Đây là kết tinh nội công tinh hoa của mười sáu đại chưởng môn Tiêu Dao phái."
- Mười sáu đại chưởng môn?" Lăng Phong kinh hãi.
Tiêu Dao vương mỉm cười, nói:
- Chẳng lẽ ngươi đến giờ còn không rõ? Còn không nghĩ ra sao?"
Lăng Phong cảm giác được biến hóa trên người mình, trong lòng đột nhiên minh bạch, là Tiêu Dao vương đem nội lực bản thân toàn bộ truyền cho mình, xem chừng thời gian của lão cũng không còn nhiều. "Sư phụ, người, người cần gì phải làm như vậy?"
Tiêu Dao vương mỉm cười, nói:
- Mỗi đệ tử Tiêu Dao khi dầu cạn đèn khô, đều phải làm như vậy, đời thứ nhất truyền cho đời thứ hai, đời thứ hai truyền cho đời thứ ba…truyền tới ta đã là đời thứ mười sáu, tới ngươi là mười bảy. Tại sao đệ tử Tiêu Dao phái chúng ta càng ngày càng mạnh, tại vì mỗi người ngoài tự mình tu luyện, còn tiếp nhận nội công tinh hoa của đời trước , cứ như thế tích lũy càng ngày càng nhiều, trên người ngươi lúc này tập hợp nội kình của mười sáu đời chưởng môn, mỗi chưởng môn đã là rất lợi hại rồi, huống chi đây lại là mười sáu người, nếu tính cả tu vi sau này của ngươi, ngươi chính là võ lâm đệ nhất nhân không thể nghi ngờ." Kỳ thật, dựa theo trên người Lăng Phong tập hợp nội lực của mười sáu vị đại chưởng môn, không cần tu vi của hắn, cũng đã là thiên hạ đệ nhất nhân rồi.
- Sư phụ…đệ tử thật hổ thẹn!" Lăng Phong liên tiếp dập đầu.
Tiêu Dao vương mỉm cười nói:
- Đồ nhi, ta bị lão tặc Bạch Thanh Tùng giam tại chỗ này gần hai mươi năm, thật ra kinh mạch đã đứt hết, ta sở dĩ kiên cường chống đỡ tới tận bây giờ, chính là để đợi một người tới, sau đó đem toàn bộ võ công truyền thụ cho hắn, thật may, ông trời rốt cục cũng không bạc, cho thầy trò ta có duyên gặp gỡ."
Thì ra, Tiêu Dao vương nguyên là đệ tử đích truyền đời thứ mười sáu của Tiêu Dao phái, tên là Lý Tiêu, xưng là Tiêu Dao Tử. Tiêu Dao môn mặc dù là một môn phái, nhưng thực ra đệ tử rất ít, bọn họ cơ bản chính là môn phái một người. Bởi vì đệ tử Tiêu Dao môn đều là Thái hoa dâm tặc nổi tiếng giang hồ, cho nên luôn bị võ lâm chánh phái khinh ghét, thế nhưng bọn họ làm việc quang minh lỗi lạc, cho tới bây giờ không hề có hãm hiếp phụ nữ, bọn họ là dâm tặc, nhưng chỉ trộm nghĩ trong lòng, bọn họ hành tẩu giang hồ luôn độc lai độc vãng, thấy chuyện bất bình chẳng tha, cho nên tà phái đối với Tiêu Dao Tử cũng là hận thấu xương. Nói lại Tiêu Dao môn cũng được coi là chánh phái, chỉ là họ không được chánh phái chào đón, lại không thể cùng tà phái câu kết, bị kẹp ở giữa, vừa chánh vừa tà.
Tiêu Dao môn vì không muốn liên lụy người vô tội, cho nên trước nay môn phái chỉ có một người, như vậy cũng sẽ không liên lụy đệ tử, người khác muốn tìm bọn họ cũng rất khó, một người cho dù là hành tẩu giang hồ hay trốn chạy, đều là cực kỳ thuận tiện. Cái này gọi là một người ăn no, cả nhà không đói, đạo lý chính là như vậy.
Mỗi đời đệ tử Tiêu Dao môn vì để kế thừa võ công bổn môn, tới khi năm mươi tuổi sẽ nhận một đệ tử, đem tất cả võ công truyền lại cho hắn.
Lý Tiêu là đệ tử thứ mười sáu, bởi vì mười sáu năm trước cùng thánh nữ ma giáo yêu thương nhau, kết quả là bị hai phái chánh tà truy giết. Cuối cùng bị chưởng môn Hoa sơn phái đời trước Bạch Thanh Tùng, khi ấy là võ lâm minh chủ, cũng chính là cha của sư nương Bạch Quân Nghi, cùng với tinh anh bát đại phái vây giết tại Hoa sơn. Lý Tiêu một mình chống lại hơn trăm cao thủ bát đại môn phái, rốt cục cũng không địch lại, bị bọn họ bắt được. Bởi vì Bạch Thanh Tùng thèm muốn võ công tuyệt học phái Tiêu Dao, cho nên đã dùng người đánh tráo, chặt đầu tên Lý Tiêu giả kia. Còn Lý Tiêu thật thì đem nhốt tại mật thất dưới đáy hồ, bắt Lý Tiêu phải đem võ công tuyệt học giao nộp cho lão.
Lý Tiêu vì giữ mạng sống, đã đem Tiêu Dao tâm pháp cố ý đảo lộn, khiến cho Bạch Thanh Tùng tẩu hỏa nhập ma, cuối cùng chết ở trong mật thất. Lý Tiêu bởi vì kinh mạch đứt đoạn, hơn nữa lại bị hàn thiết Thiên sơn ngàn năm chế trụ, căn bản không cách nào chạy thoát, chỉ có thể mỗi ngày vận khí hút lấy cá ở trong ao mà duy trì tính mạng, chẳng qua chỉ là đợi một người tới truyền thụ võ công, tránh cho Tiêu Dao phái phải chịu họa diệt môn. Thế nhưng lão cũng chưa từng nghĩ đến, người tới gặp lão lại là kỳ tài võ học ngàn năm có một, cũng chính là Lăng Phong.
Vừa rồi Lý Tiêu một bên bảo Lăng Phong tu luyện Tiêu dao tâm pháp, một bên lại đem nội lực của mình truyền cho hắn, cho nên lúc này Lăng Phong mới phát sinh biến đổi to lớn như thế. Chỉ là Lăng Phong không biết, bằng vào nội kình của hắn bây giờ, tuyệt đối đã là thiên hạ đệ nhất nhân.
Lăng Phong nghe xong chuyện của Tiêu Dao vương, trong lòng kinh ngạc không thôi, chẳng ngờ Hoa sơn chưởng môn lại ti bỉ như thế, càng không ngờ bộ xương khô kia lại chính là cha của sư nương.
Tiêu Dao vương kể xong, lại đem toàn bộ võ công tâm pháp Tiêu Dao phái nhất nhất truyền dạy, cuối cùng mới đến trấn phái chi bảo Ngự Nữ tâm kinh.
Tiêu Dao Vương nói:
- Đồ nhi, ta đã dốc hết sở học của mình truyền thụ, ngày sau ngươi tu luyện thế nào, chỉ có thể tự mình cố gắng. Việc vi sư có thể làm, chỉ có thể tới đó. Bên ngoài mật thất còn có một số bí tịch võ công các môn phái, đây đều là do Tiêu Dao phái chúng ta thu thập được, Bạch Thanh Tùng bức ta giao ra, ngươi có thể lấy xem qua một chút, nhưng cũng không cần phải luyện, bởi vì võ công Tiêu Dao phái chúng ta còn lợi lại hơn rất nhiều. Đồ nhi, vi sư muốn ngươi thay ta làm một chuyện, ngươi có đáp ứng không?"

- Lệnh của sư phụ, đệ tử dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không dám từ nan." Lăng Phong lập tức nói.
Tiêu Dao vương lộ ra thần sắc vui mừng, nói:
- Thật ra cũng không phải chuyện gì khó khăn, năm đó ta tới Hoa sơn phó ước, đã cùng sư nương ngươi ước định, nếu ta còn mệnh, nhất định sẽ trở về Tô Châu gặp nàng. Đời này ta không thể đi, tính ra, ta bị nhốt ở đây cũng có mười lăm năm rồi. Ta hy vọng ngươi có thể tới Tô Châu gặp nàng, sau đó thay ta chiếu cố sư nương cùng sư muội của ngươi."
- Sư muội?!" Lăng Phong sửng sốt hỏi.
Tiêu Dao vương mỉm cười giải thích:
- Năm đó sư nương ngươi sở dĩ không cùng ta lên Hoa sơn, là bởi nàng vừa mới sinh cho ta một nữ nhi. Sau đó lại bị Ma giáo đưa về Tổng đàn, ta trước khi đi đã cùng sư nương ngươi ước hẹn, tám năm sau sẽ gặp lại ở Tô Châu…đồ nhi, ngươi hiểu chưa?"
Lăng Phong gật đầu nói:
- Sư phụ, con nhất định sẽ tìm được sư nương."
Tiêu Dao vương thở dài nói:
- Ngươi phải chiếu cố mẹ con nàng cho tốt, ngươi hiểu ý của ta chứ?"
- A!" Lăng Phong cả kinh, là một nam nhân, đối với từ "chiếu cố" này, hắn còn có thể giải thích, từ ánh mắt thỉnh cầu của Tiêu Dao vương, hắn hoàn toàn hiểu được. Thế nhưng mình cả đời đâu có gặp qua chuyện hoang đường như vậy, bây giờ sư phụ lại bảo mình chiếu cố sư nương, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng. Bất quá nói lại, đây mới chính là bản sắc của đệ tử Tiêu Dao phái, quả nhiên là đủ tiêu dao đủ tà phái. Lại nghĩ, sư phụ đã ngoài sáu mươi, vậy sư nương chẳng phải cũng đã già rồi sao? Chiếu cố nữ nhi của bọn họ còn có thể, chứ sư nương liệu có thể miễn không? Lăng Phong trong lòng thầm nghĩ, nhất thời không biết nói gì cho tốt.
Tiêu Dao vương tựa như nhìn thấu tâm tư Lăng Phong, tiếp tục nói:
- Thật ra năm đó vi sư hành tẩu giang hồ, phong lưu thành tính, vô số giang hồ hiệp nữ, yêu nữ đều vì ta mà điên cuồng, nữ nhân có danh phận tương hảo với ta, cũng là sư nương ngươi không dưới hai chục người. Nhưng khi ta gặp được thánh nữ Ma giáo, rốt cục đều từ bỏ hết các nàng. Năm đó sư nương ngươi mới có mười sáu tuổi, vì nàng, ta không ngại đắc tội với cả võ lâm, sư nương ngươi cũng phản bội Ma giáo, chúng ta ngày ngày sống trong sự truy sát của hai phái chánh tà. Khi sư nương ngươi sinh tiểu hài tử mới có mười tám tuổi, lúc ấy võ lâm chính phái phát hiện ra hành tung của chúng ta, không còn chỗ ẩn náu, ta đành phải để sư nương ngươi cùng nữ nhi trở về Ma giáo, còn ta một mình khiêu chiến nhân sĩ chính phái, ước hẹn khi trước tính ra đã mười tám năm rồi.
Lăng Phong trong lòng sửng sốt, nói như vậy, sư nương năm nay chẳng phải mới chỉ có ba mươi mốt tuổi sao? Khó trách sư phụ lại muốn mình chiếu cố nàng, nữ nhân ba mươi như lang như hổ, sư nương vì sư phụ mà thủ giá lâu như vậy, chắc là trong lòng cũng rất khó chịu. Bất quá Lăng Phong không khỏi khâm phục sư phụ, chuyện như vậy, nếu đổi lại là hắn, thì vạn vạn lần không có khả năng làm được.
Ma giáo thánh nữ, mỹ nữ vang danh võ lâm năm đó, theo như lời Tiêu Dao vương, thì sắc đẹp tuyệt không dưới sư nương Bạch Quân Nghi, nếu đúng như thế, thì dù mình có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng phải tận lực vâng mệnh vi sư, chết cũng không từ.