Kiêu Ngạo Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 40: Người đồng đội thứ hai




Sở Thiên Biến giơ Pháp trượng lên, ánh mắt hờ hững, giọng điệu lạnh lùng, tư thể từ cao nhìn xuống của hắn làm cho Thiêu Đốt Thiển Lam cứng lại.

-Rõ ràng là con gà...

Thiêu Đốt Thiển Lam thì thào tự nói, thế nhưng khi nghĩ tới giai đoạn là gà con của mình, hắn cảm thấy sự thuyết phục của lời nói có chút không đủ.

Kiến Tập Kỵ Binh lập tức đem thứ này vứt ra sau đầu, khôi phục bình tĩnh hắn bắt đầu chống lại Sương Lang, Kỵ Sĩ trường thương kịch liệt rung động, Một đòn Toàn Thương Chấn Động xuất hiện, tùy ý ngăn cản đòn tấn công.

Đồng thời, quả cầu xanh biết của thuật Phẫn Nộ xuất hiện, thời gian đọc chú ngữ ngắn ngủi của nó xuất hiện trong đầu Thiêu Đốt làm cho hắn rất kinh ngạc:

-2. 4 giây! Thời gian đọc chú ngữ thuật Phẫn Nộ chỉ có 2,4 giây? Nếu như thay bộ trang bị Khải Đạt Nhĩ- Sâm Lâm sáo trang, người nầy phát ra chẳng phải là... ! Đáng tiếc, vẫn là gà con, không ngờ lại lựa chọn Bình Hành Druid.

Chiến đấu rất nhanh đã kết thúc, 18 cấp Sương Lang chỉ có 4200 HP, dưới sự tấn công mãnh liệt của 2 người, Sương Lang thậm chí kiêng trì không được 40 giây đã ngã xuống.

Thiêu Đốt Thiển Lam ném trang bị rơi xuống vào ba lô, sau đó đứng trước mặt Sở Thiên Biến, hắn nghiêm mặt không nói lời nào, hắn bình tỉnh chờ tên cáo già trước mặt nói điều kiện.

Sở Thiên Biến cũng im lặng không nói gì, hắn cúi đầu cẩn thận uy nghĩ, sau đó hắn đưa những giả thuyết của mìh ném sang một bên, nói:

-Chúng ta trực tiếp nói rõ đi. Đầu tiên, Thiểm Lam huynh vì cái gì muốn tôi cắt đoạn video đi tôi không biết, tôi cũng không muốn biết, cũng lười biết, anh cùng bọn họ có ân oán gì, tôi cũng không có hứng thú biết. Rất hiển nhiên, những xích mích này đều là có từ trước Dạ Tước, đúng không? Chuyện quá khứ không cần nhắc tới, chẳng ai có hứng thú với quá khứ cả?

Thiêu Đốt Thiển Lam nghe vậy liền chấn động, hắn dùng khuôn mặt giống như gặp quỷ nhìn Sở Thiên Biến, thầm nghĩ:

-Người nầy đáng lẽ cái gì cũng không biết mới đúng, hắn mười phần là gà con không biết chuyện đời. Như vậy tất cả những thứ này đều là hắn đoán! Người nầy...

Đối với ánh mắt của Thiêu Đốt, Sở Thiên Biến cứ xem như là không nhìn thấy, hắn tiếp tục nói:

-Tiếp theo, Thiển Lam huynh hẳn là hiểu được đoạn video này tôi chắc chắn sẽ không xóa đi.

Thiêu Đốt Thiển Lam hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng mắng:

-Cá mè một lứa!

Sở Thiên Biến mỉm cười, gật đầu xem như cam chịu, nói:

-Mỗi người khi tiến vào trò chơi đều có mục đích của riêng mình, có người vì thể nghiệm sự vui vẻ của trò chơi, có người vì việc làm ăn, cũng có người vì nguyên nhân nào đó. Thiển Lam huynh như thế, tôi cũng như vậy, cho nên, rốt cuộc là nguyên nhân gì, ai cần để ý chứ?

-Nói ra của yêu cầu của cậu đi, đừng vòng vèo.

Thiêu Đốt Thiển Lam chán ghét nhìn Sở Thiên Biến, sau đó nói.

-Tôi cần một đồng đội, Thiển Lam huynh khẳng định là đối tượng tốt.

Sở Thiên Biến đi thẳng vào vấn đề.

-Cáp! Đồng đội!

Thiêu Đốt Thiển Lam cười rộ lên, nhìn Sở Thiên Biến, hắn nói:

-Tôi thấy cậu không phải tìm đồng đội mà là đang tìm bảo mẫu ?

-Bảo mẫu cũng tốt, đồng đội cũng tốt, hiện tại quyển chủ động đang nằm trên tay tôi, anh nói đúng không?

Sở Thiên Biến vẫn tươi cười, hắn bình tĩnh nhìn Thiêu Đốt, nói:

-Tôi không muốn biết mục đích khi tiến vào Dạ Tước của anh, nhưng anh tình nguyện thỏa hiệp chứ không muốn giết tôi về 1 cấp, tôi nghĩ là do anh có việc quan trọng hơn cần làm, nếu có yêu cầu, vậy khẳng định là vì trang bị. Tuy rằng tôi không biết nhiều về trò chơi, nhưng cũng biết nơi có trang bị tốt đều là trong Phụ Bản, Thiển Lam huynh cho dù có giỏi hơn nữa thì cũng không thể nào một mình vượt qua Phụ Bản, đúng không? So với việc ẩn giấu thực lực, gia nhập một đội ngũ xa lạ, không bằng cứ gia nhập với tôi, ít nhất thì cũng không bị tay chân lóng ngóng.

Mỗi câu của Sở Thiên Biến đều đánh trúng tim của Thiêu Đốt, làm cho sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, đôi mắt khi nhìn Sở Thiên Biến vẫn căm thù như cũ, nhưng trong đó đã không còn sự kháng cự.

-Trong đội ngũ, anh sẽ được tôn trọng, tôi cũng không muốn hạn chế việc anh làm, tôi và anh đều có mục đích giống nhau, cấp bậc, trang bị, tất nhiên, tôi cũng muốn anh dạy tôi kỹ thuật, đây chỉ là hi vọng, tôi không ép buộc.

Sở Thiên Biến không sao cả nhún vai, cười nói:

-Thế nào? Những lời này đủ để anh gia nhập rồi chứ?

-Tôi có thể tin tưởng cậu sao?

Thiêu Đốt nhìn Sở Thiên Biến, trong ánh mắt tràn ngập đề phòng, càng ở chung với tên Đức Lỗ Y này càng lâu, hắn càng cảm thấy mình không thể xoay người rời khỏi, người nam trước mặt này tạo cho hắn một cảm giác rất đáng sợ.

-Anh không cần tin tôi.

Sở Thiên Biến nhìn Thiêu Đốt Thiển Lam, nói:

-Tôi cần là một đồng đội chứ không phải là chiến hữu tin cậy có thể giao lưng cho họ, mà anh thì cũng chỉ cần một đồng đội mà thôi. Hai từ chiến hữu, với tôi hay với anh đều là quá sức. Nếu quá sức, vậy sao không lùi lại một bước? Một đồng đội hợp tác, có thể giúp nhau phát huy ra 100% sức mạnh không phải rất tốt sao, tôi tin anh hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí này. Về phần tôi, tôi tin tưởng không lâu sao tôi cũng sẽ làm được. Lý do như vậy đã đủ chưa?

Chăm chú nhìn Sở Thiên Biến thật lâu, Thiêu Đốt Thiển Lam thở dài, nói:

-Được, tôi gia nhập. Như vậy, giới thiệu đồng đội khác đi.

-Đồng đội khác?

Sở Thiên Biến nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cười khổ nói:

-Chỉ có anh và một người khác...

"Bịch bịch bịch...", trong rừng cây truyền đến một đợt tiếng bước chân, một nữ Thợ Săn tay cầm đại kiếm lưng mang trường cung, trên khuôn mặt là nụ cười tươi sáng từ trong rừng bước ra, đi tới chỗ Sở Thiên Biến.

-Thiên Hồi ca ca, Thiên Hồi ca ca, em lột được 100 tấm da.

Mễ Lạp Nhi tươi cười, dùng sức quơ quơ tay, nói:

-100 tấm đó! ! !

Nụ cười trên mặt cô bé rất sáng, rất tươi, dưới ánh trăng nhè nhẹ, Thiêu Đốt Thiển Lam nhìn cô bé liền nhịn không được nở nụ cười nhu hòa, trên người cô bé dường như có một khí chất kỳ lạ, nó có thể làm cho mọi người gần nhau hơn.

Sở Thiên Biến vỗ vỗ vai Mễ Lạp Nhi, nhìn Thiêu Đốt, hắn cười nói:

-Cô bé gọi là Mễ Lạp Nhi. Mễ Lạp Nhi, đây là chú Thiêu Đốt Thiển Lam.

Mễ Lạp Nhi mở to mắt to, cô bé có chút sợ hãi, nói:

-Chào buổi tối, chú Thiển Lam!

-Chú ~! ! !

Thiêu Đốt Thiển Lam bị đã kích, hắn trừng to mắt nhìn Sở Thiên Biến, nói:

-Tôi mới 24 tuổi!

Bên cạnh có người xa lạ, Mễ Lạp Nhi cảm thấy không được tự nhiên, cô bé nhìn xung quanh, đột nhiên, cô bé mở ta mắt nhìn ra phía sau Thiêu Đốt.

-Chú Thiển Lam, những quái vật kia là chú đánh sao?

Mễ Lạp Nhi kích động tới đỏ mặt.

Nhìn đôi mắt mong chờ của cô bé, Thiêu Đốt Thiển Lam quay đầu lại nhìn đống quái vật, hắn kiêu ngạo nói:

-Không sai, đều là Thiển Lam ca ca đánh chết.

Sở Thiên Biến lại vỗ vỗ đầu Mễ Lạp Nhi, nói:

-Mễ Lạp Nhi, những quái vật vừa rồi cũng là hắn giết đó!

"Oa!"

Mễ Lạp Nhi như một trận gió chạy tới bên cạnh đống thi thể quái vật, cô bé nhăn mày lại nhìn Thiêu Đốt Thiển Lam:

-Chú Thiển Lam, cháu muốn lột da...

Kiến Tập Kỵ Binh đứng ngu một hồi, rốt cục vẫn bị đôi mắt ngây thơ kia đánh bại, hắn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh thi thể nhặt lên vật phẩm rơi xuống.

"Rẹt rẹt...", trong rừng cây lập tức vang lên tiếng lột da.

Thiêu Đốt Thiển Lam nhìn cô bé, khóe miệng không khỏi nổi lên tươi cười, trong giây lát hắn nhớ tới cái gì, quay đầu trừng mắt nhìn Sở Thiên Biến, hắn mở lênh mật ngữ, nhỏ giọng hỏi:

-Đồng đội còn lại không phải..

-Đúng vậy!

Sở Thiên Biến liếc nhìn hắn một cái, nói:

-Nếu như anh không vừa lòng, tôi có thể...

-Cậu là tên đê tiện hỗn đản!

Thiêu Đốt Thiển Lam tức giận mắng.

Sở Thiên Biến bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ:

-Tôi đâu có nói là đá cô bé ra khỏi đội ngũ! Tôi chỉ nói để cho cô bé lột da không cho cô bé làm thịt thuẫn nữa. Dù sao, đội ngũ hiện tại đã có 3 người.

Thiêu Đốt Thiển Lam trầm ngâm một hôi, trầm giọng nói:

-Thêm tôi vào đội đi

-Đinh... , người chơi Thiêu Đốt Thiển Lam gia nhập tiểu đội Tuyệt Thiên Hồi.

"A!"

Mễ Lạp Nhi nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, vừa lúc cũng đã lột da xong, cô bé ngẩn đầu lên, tò mò nhìn Thiêu Đốt:

-Về sao chú Thiển Lam cũng là đồng đội sao?

-Đúng vậy, Thiển Lam sau này cũng là một thành viên của đoàn đội.

Sở Thiên Biến cười gật đầu, hắn tiếp theo bổ sung:

-Thiển Lam huynh là một cao thủ rất giỏi.

-Rất giỏi?

Mễ Lạp Nhi hỏi:

-Lợi hại giống như ca ca sao?

Nghe vậy, Thiêu Đốt cảm thấy mình rất nghẹn khuất, hắn trừng mắt nhìn Sở Thiên Biến, kiêu ngạo gật đầu:

-Ân! Thiển Lam ca ca rất lợi hại.

-Giống Mễ Lạp Nhi, cũng là Khế Ước Thuê, có tiền lương?

-Cái gì? Khế Ước.

Thiêu Đốt Thiển Lam chấn động, ánh mắt hắn nhìn Sở Thiên Biến có chút không đúng.

-Khế ước, nó là đồ tốt!

Sở Thiên Biến thì thào tự nói.

Thiêu Đốt nhìn Sở Thiên Biến, lại nhìn Mễ Lạp Nhi, giờ phút này trước mắt hắn chỉ toàn màu đen, hắn nhịn không được rên rĩ trong lòng...