Kiêu Nữ Tu Tiên

Chương 45: Chật vật chạy trốn




Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam

Linh Hầu suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Như vậy đi, sáu người chúng ta giơ tay biểu quyết, đồng ý phóng hỏa thì giơ tay.”

Ở gần Bắc Hoang này khó có được ốc đảo, ở sâu trong lòng Linh Hầu vẫn lo lắng một lần đốt này là thiêu hủy luôn cả một vùng lớn, về sau nơi này sẽ không thích hợp cho con người ở, nhưng nếu tất cả đạo tặc đều ở nơi này thì phóng hỏa chính là phương pháp ít tổn thất nhất.

Tục ngữ nói người không vì mình, trời tru đất diệt. Huống chi đối thủ là người nên giết, đó là đạo tặc.

Mọi người suy nghĩ một lát, đều đồng ý phóng hỏa.

Lúc nữa đêm Linh Hầu rắc một mảng lớn bột phấn đốt cháy ở khu nhà ở, sau đó sáu người cùng nhau nhóm lửa đốt trấn, lửa nương theo gió thuận thế phất lớn lên, nhanh chóng lan ra xung quanh, không đến mấy tức thời gian, trước mắt đã là một biển lửa.

Đương nhiên bao nhiêu thời gian đó đã đủ cho nhóm người Linh Hầu quay lại, mọi người chạy vội tới chổ trước đó, xung quanh đã được Đỗ Kim Phát bố trí ảo trận, chính là đem phạm vi nhỏ biến ảo, làm cho đạo tặc không thấy đám người của mình. Bố trí trận pháp biến ảo có yêu cầu rất cao, bây giờ năng lực lớn nhất của Đỗ Kim Phát chỉ là bố trí ảo trận trong một thước vuông, có điều như vậy đối với đám người họ vẫn là dư dả.

Bầu trời đầy ánh lửa, nhưng ngoại trừ lúc đầu có người kinh hoảng mà kêu lớn ra thì rất nhanh tiếng la đã từ từ dừng lại, bị đốt nhà như vậy mà không có ai chạy đến, nhà nhà ban đêm vắng lặng giờ lại như pháo hoa sáng lạn rực rỡ.

Tình cảnh này, nếu còn không muốn đến bên này thì chắc chắn là có hang ổ bí mật khác, nếu không thì sống thật uổng phí. Nếu có đám cháy thì người bình thường khẳng định sẽ chạy đến bên ngoài phòng, chứ không phải như bây giờ trên mặt đất một người đều không thấy.

May mắn không có tùy tiện tấn công vào, lúc này sáu người đều âm thầm may mắn vì mình không có hành động thiếu suy nghĩ.

Chỉ là lúc này ánh lửa ngút trời, sáng như ban ngày, sáu người không có biện pháp lén quay về đại bản doanh, chỉ có thể ở trong sơn động chờ đợi.

Đột nhiên Linh Hầu kêu lên: “Nguy rồi, vừa rồi lại quên đi, chúng ta phải chạy nhanh lên, chậm khẳng định chạy không thoát.”

Đạo tặc nếu ở tại nơi bí mật kia, lúc đám người của mình đào hang động khẳng định sẽ bị đối phương phát hiện, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất thật sự bị đối phương nghe được âm thanh đào bới thì sáu người của mình tương đương với việc rửa sạch cổ, chuẩn bị sẵn tư thế chờ người ta đến cắt cổ.

Bất chấp có thể sẽ lọt vào tập kích, sáu người liều mạng chạy trốn, đương nhiên sáu người vừa thò đầu ra đã bị thám tử của đạo tặc phát hiện, nhanh chóng đuổi theo hướng đám người Linh Hầu vừa chạy.

Không chỉ có thám tử, phía sau còn có kẻ địch lấy tốc độ cực nhanh chạy lại, xem ra không thể tránh một trận ác chiến.

Nhưng là chiến đấu ở nơi nào, chiến đấu như thế nào, đây mới là mấu chốt quyết định thắng bại, chỉ là khoảng cách hai bên ngày càng gần, sự lựa chọn cho đám người Linh Hầu ngày càng ít.

Bất đắc dĩ, mọi người lựa chọn một lùm cây, cho đạo tặc đi trước một kích trí mạng, sau đó sáu người lại chạy nhanh về phía trước, giờ này phút này, thời gian chính là sinh mệnh, tất cả mọi người liều lĩnh chạy về phía trước, mọi người đều rõ ràng chuyện sắp phải gặp là gì.

Lúc này tuyệt đối không thể ham chiến, mà là dùng hết mọi khả năng đem đạo tặc vào trận pháp, có điều ý nghĩ thì tốt đẹp mà sự thật lúc nào cũng tàn khốc.

Đạo tặc đuổi theo rất nhanh, ngăn cản đường đi phía trước của mọi người, tránh cũng không thể tránh, chiến đấu nháy mắt bùng nổ.

Linh Hầu và năm người thể hiện năng lực hợp tác, xung quanh mỗi người phụ trách một phương hướng, ở giữa một người phụ trách tập kích từ không trung. Còn Đỗ Kim Phát một người chạy nhanh về phía trước, tới chổ lý tưởng để bày trận pháp thì ngừng lại, bắt đầu điên cuồng bố trí trận pháp cấp sáu Lưu tinh trận pháp.