Kiều Nương Y Kinh

Quyển 1 - Chương 20: Chuyện tốt




"Tiểu thư, nô tỳ nhớ kỹ phải nói sao rồi, nhưng nếu các nàng lại đánh em thì làm sao bây giờ?" Bán Cần hỏi, ngồi chồm hỗm trên ghế không muốn đứng lên.

Trình Kiều Nương đang nhìn chữ trên bình phong, tay đang men theo miêu tả các chữ.

"Ngươi không phải là gia nhân của bọn họ." Nàng nói.

Bán Cần sửng sốt mãi mới vâng một tiếng rõ ràng.

"Đúng rồi, nô tỳ cũng không phải bọn họ mua tới, nô tỳ là Chu lão phu nhân mua tới cho tiểu thư." Nàng nói, lại hướng về phía Trình Kiều Nương cười hì hì, "Nô tỳ là người của tiểu thư!"

Thấy nàng sáng tỏ rồi, Trình Kiều Nương liền không nói nữa.

"Này, tiểu thư, lần này vẫn không nói là ngưòi chữa khỏi bệnh cho Tứ công tử sao?" Bán Cần lại hỏi.

Trình Kiều Nương ngừng tay, nhìn Bán Cần, giật giật môi.

Có đôi khi muốn nói nói không nên lời, thật là có chút thống khổ.

"Trước mắt mà nói, chúng ta chỉ cần có ít công, là rất tốt." Nàng có chút cố sức lấy từ ngữ đơn giản nhất nói ra ý của mình.

Bán Cần có chút mờ mịt.

"Bọn họ không tin." Trình Kiều Nương nói, "Tin ngươi so với tin ta dễ dàng hơn, trước tiên làm cho bọn họ tin ngươi, chuyện khác từ từ sẽ đến."

Bán Cần còn muốn hỏi cái gì, vú già chờ ngoài cửa đã không kiên nhẫn lại thúc giục rồi.

"Đi đi, ta mệt mỏi không muốn nói chuyện." Trình Kiều Nương nói, xua tay.

Thân mình Tiểu thư rốt cuộc là không tốt lắm, nói còn nói không ra, nếu thật sự Đại lão gia phu nhân tới hỏi, tiểu thư vất vả cũng nói không rõ, vậy thì để sau hãy nói, chờ tiểu thư hồi phục, hiện tại mình cứ lĩnh công trước, đợi nàng thân thể tốt hơn sẽ nói rõ.

Bán Cần lại giật mình, tiểu thư nói trước mắt có ít công mới tốt, chính là ý tứ này đi!

Đi theo tiểu thư, nàng càng ngày càng thông minh!

"Vâng, nô tỳ đã biết, tiểu thư, bây giờ nô tỳ đi." Nàng cao hứng thi lễ đứng dậy.

Trình Đại lão gia đã nghe Trình đại phu nhân thuật xong mọi chuyện, tuy nhiên đối với tâm tư cẩn thận của nữ nhân hắn không thể nào cảm thấy hứng thú.

Theo hắn, mặc kệ là nha đầu kia tự mình nghĩ ra được hay là những người khác nói cho nàng, quan trọng là kết quả như ý muốn mà thôi.

Cảm thấy Đại phu nhân có chút chuyện bé xé ra to, hoặc là thái độ này có chút không đúng.

Sao vừa mắng lại vừa dọa, đáng lẽ là ban thưởng mới phải.

"Loại sự tình này sao có thể ban thưởng? Chuyện này sao có thể nói là vì muốn tốt cho Tứ Lang?" Trình đại phu nhân trầm mặt nói, "Bị người mê hoặc dám làm việc như thế, lần này may mắn, nhưng lần sau nếu người ta nói ăn độc dược có thể khỏi, nàng liền có thể cầm độc dược đi cho Tứ Lang uống!"

Xuân Lan bị dọa hồn phi phách tán khóc dập đầu.

"Nô tì không dám, nô tì không dám." Nàng khóc ròng nói.

Lời này nghe như là để ý cái kia, nhưng lại cảm thấy không được đúng lắm.

Trình Đại lão gia cùng trình Nhị lão gia nhăn mặt nhíu mày.

Có lẽ đây gọi là lý lẽ của nữ nhân đi.

"Nàng ta sao dám làm như vậy, nàng suy nghĩ nhiều quá." Trình Đại lão gia nói.

Lúc này vú già bên ngoài nói Bán Cần tới, cắt ngang câu hỏi trong phòng.

"Đây là cái kia. . ." Trình Đại lão gia hỏi, hắn nhất thời không nhớ nổi ngốc tử kia gọi là gì, làm trưởng bối lại không thể trước mặt nhiều người như vậy trực tiếp xưng hô là ngốc tử, đành phải hàm hồ, " nha đầu?"

"Vâng, nô tì là nha đầu của Kiều Tiểu thư Bán Cần, ra mắt lão gia phu nhân." Bán Cần thi lễ nói.

Lễ nàng thi chính là ngồi lễ, mà không phải quỳ lễ, ngồi lễ xong rồi, quỳ ngồi xuống.

"Ngươi thật to gan!" Trình đại phu nhân dựng thẳng mi quát.

Ngay cả nàng cũng không biết là nói nha đầu kia thái độ quá lớn hay vẫn là làm việc quá to gan.

Nói xong những lời này nàng cũng hiểu được không biết tiếp theo nên nói sao.

Thật to gan hại Tứ công tử? Cũng không phải, ngược lại là cứu mệnh.

Nhưng mà việc cứu mạng này lại quá mức cho lén lút, làm nữ chủ nhân Trình gia, nàng thật sự không thể chịu đựng được.

"Nô tì không dám." Bán Cần nói.

Lần này khác trước, có lẽ là từ khi Trình Kiều Nương nhắc nhở, câu nói kia lưu ở trong lòng, nàng đột nhiên không sợ hãi Lão gia, phu nhân Trình gia.

"Là ngươi lén xui Xuân Lan dọa Tứ công tử?" Trình Đại lão gia lên tiếng nói.

“Vâng.” Bán Cần không chút do dự đáp, mắt nhìn Xuân Lan trên mặt đất khóc không thể đứng dậy , "Mọi người đừng trách nàng, đều là ta nói cho nàng."

"Còn không cần ngươi phải đến dạy chúng ta phải làm sao!" Trình đại phu nhân lạnh giọng quát, "Ai cho ngươi làm như vậy? ngươi có mục đích gì?"

Bán Cần vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trình phu nhân.

"Ta không có mục đích gì, ta là muốn cứu Tứ công tử." Nàng nói.

"Ngươi, ngươi, vì cái gì không đến nói với ta?" Trình đại phu nhân quát hỏi.

"Ta nói, phu nhân sẽ tin sao?" Bán Cần hỏi ngược lại, mang theo vài phần ủy khuất.

Đương nhiên sẽ không tin. .

Trình đại phu nhân nghẹn lời.

"Vậy ngươi liền lén xúi giục Xuân Lan? ngươi coi Tứ công tử là ai? Vạn nhất có chuyện gì.. ." Nàng cả giận.

"Sẽ không phu nhân." Bán Cần cười nói, một mặt xua tay, "bệnh Tứ công tử ta thấy nhiều rồi, lúc trước ở trong đạo quán, Các nữ đạo trưởng đều làm như thế này, rất đơn giản."

Trình đại phu nhân cắn răng không biết nói cái gì.

"Ta vốn muốn nói cho lão gia phu nhân, nhưng, nơi này không phải Tịnh Châu, ta nói rồi chỉ sợ không tin, Tứ công tử bệnh cũng không thể trì hoãn, nếu ở Tịnh Châu thì tốt rồi, ta vừa nói là Thanh Vân đạo quán, mọi người khẳng định tin." Bán Cần nói, ánh mắt kiên định, vẻ mặt tự tin.

Nàng nói tới đây lại nghĩ đến cái gì, nhìn trình Nhị lão gia.

"Nhị lão gia, ngài nhất định biết, Thanh Vân đạo quán ở Tịnh Châu đuổi quỷ trừ tà là lợi hại nhất." Nàng nói.

Trình Nhị lão gia bị hỏi có chút mặt đen.

Hắn hận không thể không nghe đến Thanh Vân đạo quán, làm sao còn có thể đặc biệt chú ý.

Vả lại cầu thần hỏi quỷ là việc phụ nhân mới có thể làm, một quan gia lão gia hắn sao sẽ quan tâm.

Hắn hừ một tiếng không nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt tiểu nha đầu này, lại nghe tiếng nàng thanh thúy như rang đậu, không khí trong phòng vốn nặng nề trở nên có chút vui.

Trình Đại lão gia thậm chí không tự giác lộ ra một tia mỉm cười.

"Lá gan ngươi vẫn thật là lớn, ngươi nói tử tế với chúng ta, chúng ta sao sẽ không tin?" Hắn mở miệng nói.

"Lão gia phu nhân, mọi người dù có tin, cũng kém hơn so với Xuân Lan tin." Bán Cần nói.

Dám so bọn họ với một nha đầu, lời này cũng có thể nói!

Trình Nhị lão gia cùng với Nhị phu nhân nhìn Bán Cần, vẻ mặt cổ quái.

Xuân Lan quỳ trên mặt đất hận không thể chết đi được.

Sớm biết rằng nha đầu ngốc tử không đáng tin cậy! nàng sao bị ma quỷ ám ảnh rồi!

"Ngươi. ." Trình đại phu nhân muốn phát tác.

Trình Đại lão gia lại giành trước tiếp nhận câu chuyện.

"Vì cái gì nói như vậy?" Hắn hỏi.

"Bởi vì các ngươi là đương gia lão gia phu nhân, phải quan tâm suy nghĩ nhiều chuyện lắm, Xuân Lan không giống vậy, trong mắt trong lòng nàng chỉ có chủ tử là Tứ công tử, chỉ cần có thể cứu Tứ công tử, đừng nói dọa một cái, ta nói là muốn dùng tim của nàng, nàng chắc chắn không do dự sẽ lấy ra đâu." Bán Cần còn thật thà nói.

Tiểu thư đã nói qua rồi, cái này cũng chính là vì lão gia phu nhân không dễ lừa, mà chỉ một lòng ràng buộc nha đầu Xuân Lan rất dễ lừa.

Xuân Lan không nghĩ tới Bán Cần vì chính mình nói như vậy, phục trên mặt đất vừa ủy khuất lại vừa vui sướng khóc lớn lên.

Trình đại phu nhân nhíu mày, trình Đại lão gia ha ha nở nụ cười.

"Nàng ta nói như vậy, nàng ta nói như vậy." Hắn cười nói, vẻ mặt không trách móc.

"Thật sự, lão gia, Bán Cần không nói sai, lúc trước ở đạo quán, các đạo trưởng chữa bệnh cho người ta, giấu diếm toàn gia, dùng rau hẹ vò nát bịt chặt miệng mũi người bệnh, nếu việc này nói trước với người nhà bệnh nhân, chắc chắn bọn họ không chịu tin làm như vậy có thể cứu mạng." Bán Cần nói.

Nói đến chuyện này mặt Bán Cần mang ý cười, chuyện này đương nhiên không phải các đạo trưởng làm, các đạo trưởng này chỉ biết rau hẹ để ăn, cũng không biết rau hẹ còn có thể chữa bệnh, biết rau hẹ có thể trị bệnh đương nhiên là tiểu thư.

Nếu người nhà đó biết lúc ấy trong phòng dùng rau hẹ bịt mũi miệng mũi chắc là tức chết, nhất định sẽ liều mạng.

"Các đạo trưởng nói, có một số việc làm tốt hơn là nói." Bán Cần nói.

"Nói cho cùng, nói cho cùng."

Ngoài cửa có người lớn tiếng khen ngợi.

"Chỉ xem kết quả, không cần biết cách làm, nhưng thật ra lại là y thuật cao siêu!" Liêu đại phu vỗ tay nói, "Hay, hay."

Liêu đại phu này đến đây lúc nào? Trình Đại lão gia cùng Trình Nhị lão gia vội đứng dậy, mới đứng lên lại sửng sốt ngồi xuống, phòng khách ngoại trừ Liêu đại phu còn đứng một vị thiếu niên.

Thiếu niên này mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo bào đen, da đen, ngũ quan thân thể cường tráng, đứng ở nơi đó vẻ mặt bình thản.

Tuổi còn trẻ lại mang theo khí thế áp bức , tay vịn ở bên hông, bày ra tư thế nắm đao, tuy rằng bên hông cũng không có đao.

Loại này tư thế tự nhiên mà tùy ý, có thể thấy được là thói quen.

Đây là, đệ tử Liêu đại phu?

Đệ tử của thầy thuốc không nên mang theo khí thế giết người a.

Đó là hộ vệ? Nếu là hộ vệ không nên mang theo quý khí a.

Đây là. . .

"Ngươi chính là nha đầu bà nội ta đưa cho Trình tiểu thư sao?" Thiếu niên mở miệng nói.

Hắn ánh mắt nhìn cũng chưa từng nhìn người Trình gia ở đây, mà là nhìn Bán Cần đang quỳ ngồi ở bên trong phòng .

Bán Cần lúc này mới quay đầu lại, chỉ liếc mắt một cái liền chói mắt, không khỏi ngây người, ngay cả nói đều đã quên.

Thiếu niên kia cũng không cần nàng trả lời.

"Được, ngươi làm tốt lắm." Hắn gật gật đầu, mang theo vài phần kiêu căng nhìn nàng nói.