Kiều Nương Y Kinh

Quyển 3 - Chương 12: Quả nhiên




Gà gáy ba lần, trời dần sáng, một dịch tốt lăn lông lốc đứng lên, thấy mình ngủ ở góc tường, dưới thân đè nặng rơm rạ, bên cạnh là lửa trại đã tắt, trong nháy mắt có chút mê mang.

Hắn nhớ nửa đêm hôm qua hình như đến đây nhiều người, không còn phòng ở, còn vô cùng - náo nhiệt nhìn màn cắt thịt chữa bệnh. . .

Dịch tốt tỉnh táo dần, đánh giá bốn phía, im lặng, ngẫu nhiên có tiếng la ngựa hắt xì, gõ móng xuống nền đất, cũng không tiếng người ồn ào, càng miễn bàn đến đám người ầm ĩ.

Bình minh quỷ bỏ đi rồi. . .

Quả nhiên là. . . Gặp tà sao. . .

"Đại ca, đại ca, thuốc sắc xong rồi. . ."

Bên trong trạm dịch truyền ra giọng nam nhân.

Dịch tốt vội quay đầu nhìn lại, thấy bên nhà bếp chạy ra một nam nhân bưng một chén đến một gian phòng ở.

Cửa phòng ở có một nam nhân đang đứng.

"Nhanh, đút lão Tam uống." Hắn nói.

"Còn chưa tỉnh? Sao uống?"

"Tiểu thư này nói dùng cái phễu . . ."

Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào.

Không phải là mơ, cũng không phải gặp tà, dịch tốt thở phào, tối hôm qua đúng là trị bệnh cứu người rồi.

Nhưng, có thể cứu sống sao? Có thể dùng dao găm cứu người sao.

Mặt trời lên cao thì người mang nghi vấn này đều tụ tập ở trong sân, một mặt trao đổi chuyện tối ngày hôm qua, một mặt nhìn mấy quân hán ở trong phòng, xe cũng quên chạy đi.

"Có thể cứu sống sao?"

"Chính là, gây sức ép như vậ , không bệnh cũng mất đi nửa cái mạng. . . ."

Trong viện nghị luận sôi nổi.

Trong phòng Trần Tứ lão gia cả đêm không ngủ, chỉ nằm trên, nghe được tiếng động bên ngoài, vội ngồi dậy.

"Sao? Đã chết rồi sao?" Hắn hỏi.

Gian ngoài, gã sai vặt thăm dò một khắc.

"Chưa thấy nói gì, mới vừa rót thuốc rồi."Hắn nói.

Trần Tứ lão gia nhíu mày, lại bật cười.

"Cái đó giống như thuốc?" Hắn nói.

Mấy loại cây cỏ linh tinh. Cái gì nhọ nồi. . .

"Lão gia, chúng ta lên đường sao? Trời đã sáng." Gã sai vặt hỏi.

Như trước kia, giờ này bọn họ đã ở trên đường rồi.

Trần Tứ lão gia trầm ngâm một khắc, lắc lắc đầu.

"Đợi lát nữa đi." Hắn nói.

Chờ cái gì? Gã sai vặt có chút khó hiểu.

Sao lúc này không vội rồi?

Thời gian dường như trôi qua rất chậm, người trong viện trở nên nôn nóng. Người trong phòng cũng đi qua đi lại đứng ngồi không yên.

"Đại ca, Tam đệ hắn, hắn thật có thể khỏe không?" Có người hỏi.

Nam nhân cầm đầu ngồi dưới đất. Nhìn nam nhân nằm như ngủ dưới chăn, không nói gì.

"Mấy thứ này thật có thể chữa bệnh?" Khác có người nói, nhịn không được qua ngồi, đưa tay nhấc chăn lên.

Y phục trên người nam nhân đã bị cắt không thành hình dạng gì, còn sót lại vài miếng che giấu, miệng vết thương lộ ra bên ngoài màu xanh biếc, nhìn qua phá lệ dọa người.

"Ôi. . Lạnh. . ."

Có người thì thào nói.

"Lạnh cái gì mà lậnh. Đây là lúc nào. . . ." nam nhân đang nhấc chăn tức giận ngẩng đầu trừng mắt quát. Nói một nửa lại giật mình.

"Làm sao vậy?" Những người khác thấy hắn khác thường. Vội hỏi.

"Lạnh. . Lạnh. . ." Nam nhân lắp bắp nói.

"Ngươi làm loạn cái gì!" người bên cạnh đứng nhân tức giận gỗ vào đầu hắntmột cái.

"Không phải ta nói lạnh." Nam nhân ôm đầu hô, chăn bông trong tay cũng buông lỏng ra, "Là lão Tam, là Tam đệ nói lạnh!"

Trong phòng im lặng một khắc.

Nam nhân cầm đầu đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn người đang nằm.

"Lão Tam, ngươi có cảm giác sao?" Hắn run giọng hỏi.

Những người khác đều ngừng thở. Con mắt nhìn chằm chằm nam kia nhân, dường như qua cả đời.

"Phải. . Khát rồi. ."

Trầm thấp, âm thanh yếu ớt khàn khàn vang lên.

Trong phòng phát ra tiếng hô rung trời, cửa sổ đều rung lên, người bên ngoài sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Sau đó chợt nghe ầm một tiếng, mấy nam nhân lao ra, nửa cánh cửa bị đụng rơi xuống dưới, loảng xoảng rơi trên mặt đất, lại làm cho người trong viện hoảng sợ.

"Ai, ai, tiểu tử, làm hỏng cửa sổ, phải bồi thường tiền!" Dịch tốt đang ngồi ở trong sân vung tay hét lên.

Trạm dịch này không lớn, trước sau hai cái sân, phía trước hét lên phía sau đồng thời cũng nghe thấy được.

Trần Tứ lão gia xoay người một cái vội đứng lên.

Sống hay chết?

"Lão gia, mấy hán tử kia quỳ gối trước phòng tiểu thư cảm ơn rồi." Gã sai vặt cho tới bây giờ thăm dò được hô, vẻ mặt vui mừng, "Người đã tỉnh."

Quả nhiên? Quả nhiên?

Trần Tứ lão gia bước nhanh đi tới, thấy ba cái hán tử đang dập đầu ở cửa phòng Trình Kiều Nương.

"Đừng làm ồn." Tỳ nữ mở cửa mang theo hờn giận, thấp giọng nói, "Tiểu thư đang ngủ."

Mấy hán tử lập tức nín thở ngừng lên tiếng.

Trần Tứ lão gia đi vào phía trước thì người đứng trước cửa phòng nam nhân bị bệnh đều chật ních rồi, một đám tranh nhau nhìn bên trong.

"Tránh ra tránh ra, nhanh tránh ra."

Từ sau viện chạy tới mấy nam nhân hung thần ác sát quát, xua tan đám người, dẫn Trần Tứ lão gia vào trong phòng.

Trên giường, nam nhân vẫn không nhúc nhích, hai nam nhân đang vụng về rót nước.

Trần Tứ lão gia tiến lên xem xét, thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, thở dồn dập.

Đây là. . . Sống?

Dường như nhận thấy được tâm tư của hắn, nam nhân chợt mở mắt ra.

Trần Tứ lão gia không khỏi một chút giật mình.

Ánh mắt này, có chút tinh quang.

Chỉ bằng một đôi mắt này có thể thấy , hoàn toàn không có tử khí .

Trần Tứ lão gia gật gật đầu, chuyển tầm mắt, người kia vừa lại nhắm nghiền.

Quay lại bên này, bước chân Trần Tứ lão gia thoải mái, sắc mặt vui mừng, ngẩng đầu thấy dưới hành lang Trình Kiều Nương đã khoác áo choàng đứng ra.

"Tiểu thư, ngủ ngon giấc không?" Hắn bước lên phía trước mỉm cười nói.

Dưới áo choàng, khuôn mặt Trình Kiều Nương chỉ nhìn thấy một nửa, khóe miệng dường như nhếch lên.

"Có thể lên đường rồi?" Nàng hỏi.

Một câu tưởng như không đầu không đuôi, Trần Tứ lão gia lại hơi hơi sợ run, không khỏi thở dài trong lòng.

"Tiểu thư nghỉ tốt rồi? Vậy thì liền lên đường đi." Hắn nói.

Lúc mặt trời lên cao, trong viện náo nhiệt đã tản đi, tuy rằng không thể tận mắt thấy nam nhân kia đã thế nào, nhưng nhìn mặt mấy nam nhân khác vui mừng, mọi người cũng hiểu được thật sự là cứu sống rồi.

Chuyện kỳ diệu này, làm đề tài câu chuyện cũng đủ, mọi người thoả mãn đều tự đi làm việc của mình.

Bên trong trạm dịch cũng nghênh đón khách nhân mới, chuyện ồn ào hôm qua đã qua.

Trình Kiều Nương đi đến trước xe ngựa liền bị hán tử theo tới kêu lại.

Vốn là dập đầu cảm ơn, lúc ngẩng đầu, mang theo vài phần xấu hổ.

"Chúng ta không tiền, tiền trị bệnh chỉ có thể nợ, xin hỏi tiểu thư đến chỗ nào, ngày sau nhất định xin trả." Hắn nói.

Trình Kiều Nương ừ một tiếng.

"Không tiền?" Nàng hỏi.

Giọng tiểu thư này đờ đẫn, nghe truyền vào tai hình như có chút châm chọc, ba nam nhân cúi đầu càng thấp.

"Ngày sau chúng ta sẽ kiếm." Một người trong đó nhịn không được gân cổ nói, mặt đỏ lên, vừa xấu hổ lại vừa tức giận.

Trình Kiều Nương nghiêng đầu nhìn hắn.

"Không tiền, cũng không phải chuyện hay ho gì, ngươi, còn nói như hợp lý hợp tình như thế , làm gì." Nàng nói.