Kiều Nương Y Kinh

Quyển 3 - Chương 49: Lo lắng




Nam tử dường như có chút không được tự nhiên, tay không tự giác đưa lên cằm sờ tới sờ lui.

Hai nàng đột nhiên im lặng cùng với ánh mắt nhìn chằm chằm, làm cho hắn cũng có chút không được tự nhiên.

"Tam Công tử?" Tỳ nữ lấy lại tinh thần hô, mang theo vài phần kinh ngạc.

Từ Mậu Tu ngẩng đầu nhìn tỳ nữ, lại vội cúi đầu nhìn xiêm y.

"Không hợp sao? Ta cảm thấy được mà." Hắn nói.

"Tam Công tử!" Tỳ nữ lần này cười cắt ngang lời hắn, "Ngươi cạo râu rồi, ta không nhận ra ngươi rồi!"

Cạo râu rồi, Từ Mậu Tu hiển nhiên cũng rất không quen, ngồi xuống luôn luôn bất an, ngẫu nhiên lại túm góc áo.

Tỳ nữ ở bên nhịn không được nở nụ cười.

"Ta thay bộ đồ mới, chờ qua năm mới, lại mặc." Từ Mậu Tu nói.

Tỳ nữ vội đứng dậy ra cửa.

"Tam Công tử, quần áo này rất vừa người."Nàng cười nói.

"Là ngươi chọn lựa thật là tốt." Từ Mậu Tu mỉm cười nói, đi ra cửa.

"Tiểu thư, các công tử thay y phục mới có phải đều biến thành bộ dáng khác hay không?" Tỳ nữ cười nói, vừa mang theo vài phần tò mò nhìn ngoài cửa.

Chẳng qua đáng tiếc chính là, những người tiếp theo mặc bộ đồ mới đến cho muội muội xem hoặc là không thay đổi, hoặc là trở nên càng buồn cười.

". . . Bộ này nhỏ. . . ."

". . . Ta đã đổi mấy bộ, đây là lớn nhất. . ."

". . Lục Công tử, nô tì nhớ kỹ, cái này để đổi. . ."

". . . Ta đi với ngươi, nếu không hỏng mất quần áo. . ."

Nhìn bên này nói cười cười, đã thay đổi bộ đồ cũ, cảm thấy được tự tại hơn Từ Mậu Tu quay đầu cười với Trình Kiều Nương.

"Hàng tết mà. Ngươi ngàn vạn lần không cần lo lắng."Hắn nói.

Lời còn chưa dứt, ngoài cửa Kim ca nhi chạy vào.

"Tiểu thư, nhà Trần đại nhân đưa lễ mừng năm mới đến đây."

Một tiếng kêu này làm cho người trong phòng ngạc nhiên, đều đứng lên.

"Trần đại nhân? Trần đại nhân là người nào?"

Nam nhân không hiểu. Từ Mậu Tu đương nhiên biết, có thể bị xưng hô là đại nhân cũng không phải là người bình thường.

"Muội muội, chúng ta tránh đi." Hắn vội nói.

Trình Kiều Nương lắc đầu.

"Ca ca nói sai rồi, các ngươi là ca ca, chẳng lẽ còn muốn muội muội này đón khách?" Nàng nói.

Các nam nhân trong phòng nhất thời cũng có chút hoang mang rối loạn.

Từ Mậu Tu nhìn Trình Kiều Nương hít sâu một hơi, mỉm cười gật gật đầu.

"Như thế, đại ca." Hắn nhìn về phía Phạm Giang Lâm, "Chúng ta đón khách."

Phạm Giang Lâm gật gật đầu, run lên rũ quần áo, bước nhanh ra trước.

". . . Ta. . . Ta cần thay bộ đồ mới không. . . ."

Nam nhân phía sau, cúi đầu nói nhỏ.

Trong viện quản sự Trần gia nhìn gã sai vặt dỡ hàng. Nghe tiếng bước chân vội sửa sang lại quần áo lại đây thi lễ. Lại ngẩng đầu thấy là mấy nam nhân xa lạ. Không khỏi hoảng sợ.

"Ta là Phạm Giang Lâm thay tiểu muội cảm tạ." Phạm Giang Lâm là lão Đại, chắp tay nói.

Quản sự Trần gia phản ứng nhạy bén, lập tức thi lễ.

Ngày đó Kim ca nhi bị hiểu lầm lừa gạt buôn bán đều truyền khắp rồi. Lúc này nhìn chăm chú nhìn lên, liền rõ ràng.

Hóa ra những người này không chỉ có quen biết Trình Tiểu thư, mà là huynh muội.

Quản sự Trần gia còn thật sự thi lễ, cũng không hỏi Trình Tiểu thư, liền đối đãi với đám người Phạm Giang Lâm như gia chủ, trình bái thiếp, danh mục quà tặng cũng dâng đầy đủ, không chút nào lạnh nhạt.

Phạm Giang Lâm tiếp lễ, Từ Mậu Tu phụ trách nói chuyện, tuy rằng mới lạ. Nhưng cũng không bối rối, sau đó tiễn quản sự Trần gia.

"Ai u mẹ ơi." Từ Chày Gỗlập tức hô, đưa tay ra vẻ lau mồ hôi, "Chày Gỗ ta lớn như vậy lần đầu tiên nhận được lễ mừng năm mới đấy."

Có người nhìn quà tặng, cũng có người thúc giục Từ Mậu Tu xem bái thiếp.

"Người nhà nào người nhà nào."

Từ Mậu Tu mở danh thiếp ra.

Cù Châu Trần Phác.

Tên này không ai biết, Từ Mậu Tu lại lật xem, một cái danh thiếp thế nhưng bên trong có hai danh mục quà tặng, trừ tên đầu tiên, cuối cùng còn có một người tặng lễ.

Người tặng lễ cũng để lại tên.

Trần Thiệu.

Bái thiếp trong tay Từ Mậu Tu run lên, Phạm Giang Lâm nhanh tay lẹ mắt đưa tay tiếp được danh mục quà tặng bay xuống.

"Lão Tam?" Hắn hỏi, "Là ai?"

"Là, Lại bộ Thị lang Trần đại nhân." Từ Mậu Tu thấp giọng nói.

Tuy rằng quan viên lớn nhỏ trong triều đình bọn hắn không biết, nhưng tối thiểu mấy đại quan mọi người đều biết, huống chi là Lại bộ quản trên cả chức Đại tướng công.

"Đây chính là nhân vật thông thiên rồi." Phạm Giang Lâm kinh ngạc nói, nhịn không được quay đầu lại nhìn phòng trong.

Phòng trong tỳ nữ đang ghi chép cái gì đó, Trình Kiều Nương thỉnh thoảng nói nhỏ hai câu, nhìn qua giống như những nữ thân quyến khác không thể nghi ngờ.

Từ Mậu Tu trầm ngâm một khắc, cất danh thiếp, cất bước đi vào.

"Muội muội, muội xem chúng ta nên hoàn lễ những gì? chúng ta lần đầu vào kinh, không biết phong tục tập quán nơi này, để muội quyết định mới đúng." Hắn mỉm cười nói, đưa danh thiếp qua, không đề cập tới những việc khác.

Trình Kiều Nương nhìn hắn nhếch khóe miệng.

"Ca ca, ta cũng mới đến Kinh Thành." Nàng nói, lại nhìn tỳ nữ, "Nhưng, Bán Cần nhưng thật ra rất quen thuộc ở Kinh Thành."

Từ Mậu Tu không khỏi nhìn tỳ nữ.

Tỳ nữ này rất quen thuộc ở Kinh Thành? Mà Trình Kiều Nương nếu không phải người Kinh Thành? Vậy?

"Tốt lắm." Từ Mậu Tu mỉm cười gật đầu, vừa kêu Phạm Giang Lâm, "Lần trước tiền muội muội đưa còn nhiều, Bán Cần cầm đi đặt mua đi."

Tỳ nữ thi lễ vâng một tiếng.

"Tiền ta cầm, ngươi đi theo ta lấy." Phạm Giang Lâm đứng dậy nói.

"Còn có, thuận tiện chúng ta cùng đi đường, đưa xiêm y đến cửa hàng sửa." Từ Chày Gỗ cũng nói.

"Thuận tiện, đặt mua hàng tết." Tỳ nữ nói.

"Đúng, đúng, phải mua pháo nữa."

"Rượu, rượu."

"Hương nến tế tổ cũng không thể thiếu."

"Đều đi, đều đi, ta còn chưa đi hết Kinh Thành đâu."

Các huynh đệ đều đứng lên, cười nói, nếu không phải bọn hắn cố ý hạ giọng, nóc nhà đều sẽ bị tiếng động lớn làm sập xuống.

Từ Mậu Tu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Trình Kiều Nương, thấy nữ tử đối diện im lặng ngồi, khóe miệng nhêch lên.

Từ lúc quen biết tới nay, rất ít thấy vẻ mặt cô gái này dao động, tâm tình lộ ra ngoài như thế đã là khó thấy được rồi.

"Đâu đến phiên ngươi chứ." Hắn nói, "Mọi người thô lỗ, quy củ gì cũng không hiểu."

Trình Kiều Nương nhìn về phía hắn.

"Người một nhà, không cần quy củ." Nàng nói, "Như vậy mới náo nhiệt, mới vui mừng, cám ơn các huynh trưởng, không câu nệ, không thấy ngại."

Từ Mậu Tu đưa tay sờ râu, mới nhớ tới đã cạo sạch, có chút không được tự nhiên sờ cằm hai cái.

"Muội xem, muội như thế này, chính là khách khí rồi." Hắn cười nói.

"Ca ca nói rất đúng." Trình Kiều Nương nói, ngồi thẳng người.

Bên ngoài truyền đến tiếng pháo nổ, mở cửa ra, trên đường trẻ con cười đùa chạy qua, ngày tết đã tới.

Tiếng pháo trên đường càng ngày càng nhiều, tỳ nữ né tránh mấy đứa nhỏ cười đùa giơ đèn con thỏ chạy qua, rảo bước tiến lên Quỳ Viên Cư.

Tiểu nhị đã gặp nàng lập tức cười nghênh đón.

"Tỷ tỷ đến đây." Hắn nói, "Hàn công tử đã dặn, ngài tới thì gọi hắn."

Tỳ nữ lại cười nói cảm ơn.

Không bao lâu, Hàn Nguyên Triều khoác áo choàng lớn ra tới.

Ngoài cửa tiểu nhị cũng gọi xe ngựa chạy tới, tỳ nữ lên xe ngựa, Hàn Nguyên Triều lên ngựa, lại mời một đại phu, hai người liền đi ra ngoài thành.

"Giọng cô nương là người Giang Nam?" Hàn Nguyên Triều nói chuyện phiếm.

Hôm nay tình vui vẻ, tỳ nữ xốc màn xe lên, bọc áo choàng dày cũng không thấy lạnh, cũng cùng Hàn Nguyên Triều nói chuyện.

"Phải, là người Giang Châu." Tỳ nữ không giấu diếm gật gật đầu nói.

"Sống ở Kinh Thành?" Hàn Nguyên Triều lại hỏi.

"Chuyện này." Tỳ nữ lắc đầu, "Còn không biết, nghe theo chủ nhân nhà ta."

Hàn Nguyên Triều hiểu rõ gật gật đầu.

"Còn có một việc." Tỳ nữ nói, "Công tử có lẽ không biết, Thần Tiên cư này và Trung thư môn hạ bí các thuyên sự Lưu đại nhân có chút lui tới." (Chức này k biết nên tớ để nguyên, ai biết chỉ dùm ạ)

Hàn Nguyên Triều cả kinh, quay đầu nhìn tỳ nữ.