Kiêu Phong

Quyển 1 - Chương 29: Gia tộc




Mười gã binh truyền tin đa số là người thật sự có tài, người có thể lại càng dễ sùng bái kẻ lợi hại hơn mình, và tiễn kỹ vô cùng thần kỳ của Lục Thất đã khiến bọn họ phục sát đất. Đại bộ phận binh dũng đều tản ra, mười người liền đi qua miệng nói bái kiến đại nhân rồi hành quân lễ với Lục Thất, Lục Thất cười rồi nói hai câu khách sáo.

Sau đó lãnh mười con ngựa trong quân doanh phân cho mười gã binh truyền tin. Đường quốc khống chế cực nghiêm đối với quân dụng, ngựa của quan chỉ có võ quan có thể dùng lúc bình thường, khi có quan vụ kỵ binh mới có thể chiếu theo ngạch mà lãnh ngựa xuất chinh, khi không có quân vụ phải trả lại cho quân doanh. Lục Thất đã đi trước xin chỉ thị của Vương chủ bạcc lãnh mười con quân mã dùng thường ngày, lý do là để có thể thông trị cho binh dũng tập kết một cách nhanh nhất tránh làm hỏng việc. Vương chủ bạc hiện rất cần Lục Thất giúp sức, mười con quân mã cũng im im mà đồng ý.

Lục Thất ngồi lên tọa kỵ của mình, dẫn theo mười gã binh truyền tin đi ra khỏi quân doanh tập huấn, vừa ra khỏi quân doanh hắn lập tức cởi quan phục trên người đặt vào trong chiếc bao trên lưng ngựa, để lộ ra một bộ trang phục thợ săn ở bên trong.

Đám binh truyền tin nhìn thấy hắn cởi quan phục đều rất kinh ngạc, Lục Thất cười nói:

- Chỉ khi làm công vụ ta mới mặc quan phục, bình thường mặc quan phục quá mức câu nệ rồi. Hôm nay ta có duyên kết bạn với các vị huynh đệ, mặc cho ngày sau hợp tác được bao lâu, hôm nay ta mời các huynh đệ đi uống rượu trước, đi nào.

Lục Thất dẫn theo mười gã binh truyền tin đến trung tâm bảo thành Thạch Đàm của thôn Thạch Đàm. Trong Thạch Đàm Bảo tìm tửu quán tốt nhất mở tiệc chiêu đãi. Hắn chọn thôn Thạch Đàm làm nơi mở tiệc, một là vì khoảng cách từ quân doanh tập huấn đến thôn Thạch Đàm khá xa, có thể tránh khỏi tai tiếng, nguyên nhân lớn nhất mà hắn cởi quan phục cũng là vì cái này, hai là tửu quán ở đây tiện lợi, tiệc rượu phong phú một chút đi tốn ba lượng bạc, rượu thịt ở huyện đắt ít nhất gấp ba lần so với ở đây.

Trên bàn rượu, Lục Thất hào sảng uống liền ba chén rượu với mọi người, mượn rượu để xóa nhòa ngăn cách của mọi người đối với hắn, thứ rượu chè này là liều thuốc hay để gắn kết tình cảm. Đám binh truyền tin lúc ban đầu rất câu nệ, rượu vào bụng thêm vào sự hào sảng của Lục Thất, cả đám ai nấy cũng đều trở nên nhiệt tình.

Mượn rượu, Lục Thất uyển chuyển nói với mọi người, chức Huyện úy này vốn dĩ hắn có bản lĩnh ngồi được, nhưng vì không có gốc rễ không làm việc mà tránh tai tiếng, giống như mời mọi người uống rượu rất dễ khiến quan trên hiểu lầm hắn đang kết đảng xây dựng quân, đó là đại kỵ của võ quan cấp thấp, cho nên chỉ có thể lẳng lặng mời tiệc ở thôn.

Người ta ăn của người thì ngại miệng, rượu thịt vào bụng rồi sao còn không hiểu, cũng đều kính rượu tỏ vẻ thông hiểu. Xuất thân của người làm binh dùng đều là kẻ bần cùng, rượu vào thì khổ tâm gì ở trong lòng cũng đều nói ra hết. Bọn họ đa số đều có cha chú anh em bị trưng làm binh, đại bộ phận đều chết trên chiến trường, vừa biết Lục Thất hóa ra cũng cùng cảnh ngộ với bọn họ, lập tức cộng hưởng sự thấu hiểu trong lòng.

Một tiệc rượu nho nhỏ đã giúp Lục Thất có được mười tên trợ thủ, có được sự giúp đỡ của mười trợ thủ này, ngày sau hành sự có thể sai đâu đánh đó, đối với chuyện tiêu diệt phỉ tặc có thêm lòng tin. Hắn hứa hẹn với mười người, sau này ngoại trừ binh hưởng quan hưởng ai lấy nấy được, chỉ cần là tiền thưởng nhận thêm và chỗ tốt gì thì đảm bảo sẽ chia đều cho mọi người. Tất cả đều là người nghèo khổ, nghe xong sao có thể không cảm động, một bữa tiệc rượu vui vẻ đến cực điểm.



Đã gần đến lúc hoàng hôn, Lục Thất mang bốn phần men say cưỡi ngựa về đến nha, việc đầu tiên đương nhiên là phải đi gặp mẫu thân, Chu Nguyệt Nhi và Ninh Nhi đều ở trong phòng mẫu thân. Địa vị của Ninh Nhi là thiếp tỳ, nên đứng ở bên trái của Lục mẫu.

Thấy Lục Thất đã trở về, Lục mẫu tươi cười nhìn sang, quan tâm hỏi:

- Tiểu Thất, công vụ hôm nay có thuận lợi không?

Tâm tình của Lục Thất rất tốt, nở nụ cười nồng nặc mùi rượu, nói:

- Rất tốt, con huấn luyện quân xong liền mời mấy vị đầu mục đi uống rượu, để lại chút nhân tình cho mình.

Lục mẫu mỉm cười gật gật đầu. Bà có xuất thân là quan gia võ tướng, lại gả cho võ tướng, biết rằng người quân nhân uống rượu là chuyện thường, cũng là thủ đoạn hữu hiệu nhất để thân cận người khác, cho nên cũng không phản đối con trai uống rượu.

- Tiểu Thất, hôm nay Tân di nương của Chu phủ đến, mang theo lễ vật tạ lỗi với chúng ta.

Lục mẫu ôn tồn bảo.

Lục Thất ngẩn người, kinh ngạc nói:

- Tạ lỗi với chúng ta? Là sao?

Lục mẫu lắc đầu nói:

- Kỳ thực cũng không có gì, Tân di nương rất muốn bàn xong hôn sự cho con và tiểu thư Chu phủ, nhưng kết quả là tiểu thư Chu phủ không đồng ý, vì vậy mà hôm qua Tân di nương mạo muội đến nhà tạ lỗi.

Lục Thất nghe xong trong lòng buồn bã, con người ai cũng có lòng tự tôn, giờ hắn lớn nhỏ gì cũng là quan thất phẩm của triều đình, bất tri bất giác, trong lòng đã có cảm giác mình ưu việt. Nếu như không có việc phô trương tài hoa của ngày hôm qua, hôn sự Chu phủ có thành hay không thành hắn cũng không chú ý, nhưng giờ lại khác, hôn sự bất thành là một sự phủ định đối với tài hoa của hắn, khiến cho lòng tự tôn của hắn ít nhiều bị tổn thương.

Tuy trong lòng không phục, nhưng trên mặt lại cười nói:

- Việc này có là gì, một nhà có con gái trăm nhà cầu, không thành là chuyện rất bình thường, còn cần phải đến nhà tạ lỗi sao.

Hắn vừa nói xong, Chu Nguyệt Nhi không hài lòng nói tiếp:

- Đường muội này của ta không thấu tình đạt lý chút nào, tự cho mình là cao, một lòng muốn gả cho văn lang tài trí hơn người, lần này đến cả Tân di nương cũng tức giận, xem sau này muội ấy còn dựa vào ai.

Lại nghe nhắc đến Tân di nương, Lục Thất hiếu kỳ nói:

- Chị dâu, vị Tân di nương này rất có địa vị ở Chu phủ sao?

Chu Nguyệt Nhi dịu giọng nói:

- Tân di nương chỉ là địa vị thiếp thất, nhưng đường tổ mẫu của ta vô cùng tín nhiệm Tân di nương, Tân di nương nhận lệnh của đường tổ mẫu ta toàn quyền chưởng quản tài vật của Chu phủ, trên dưới Chu phủ không ai dám đắc tội với Tân di nương đâu. Ngày thường Tân di nương cũng vô cùng yêu thương bảo bọc đường muội Nhạn Nhi, cố ý để đứa cháu gái thân tộc của mình vào Chu phủ làm tỳ hầu hạ cho Nhạn Nhi, mục đích là để cho cháu gái và Nhạn Nhi cùng gả vào nhà tốt, nhưng lần này Tân di nương thật sự là giận đường muội Nhạn Nhi rồi. Nói về việc này, hôm nay vừa trở về đã vì việc chuộc thân cho cháu gái mà rời khỏi Chu phủ, hiện Tân di nương vô cùng thất vọng đối với Nhạn Nhi, sau này chuyện chung thân của đường muội Nhạn Nhi bà sẽ không quan tâm nữa.

Lục Thất nghe xong giật mình, hóa ra là tay nắm quyền sở hữu tài sản mới vênh váo như vậy, đối với những chuyện phía sau, không liên quan đến mình thì hắn cũng không để trong lòng.

Lục mẫu ôn hòa nói:

- Tiểu Thất, Tân di nương đến một mặt là tạ lỗi, mặt khác là đề nghị một quả phụ, muốn tác hợp cho ca ca con làm thiếp tỳ, nghe Tân di nương nói người này rất tốt, theo con thấy có được không?

Lục Thất ngẩn người, thầm nghĩ Tân di nương này thật thích làm mai mối, liền ôn hòa nói:

- Việc này phải do mẹ làm chủ rồi.

Lục mẫu dịu giọng nói:

- Mẹ có thể làm chủ, nhưng con đã là gia chủ của Lục gia, liên quan đến việc chi ra tài vật trọng đại phải do gia chủ gật đầu, đây là quy củ quyết định một gia tộc có thể ổn định giàu có hay không.

Lục Thất là đích tử của chính thê, chiếu theo tông pháp chính là lựa chọn đầu tiên làm chủ gia tộc, Lục mẫu để việc này cho hắn làm chủ, đã ngấm ngầm tuyên bố hắn là người đàn ông chủ quản cao nhất của Lục gia. Lục Thiên Hoa thân làm trưởng tử có thể được Lục Thất tôn trọng, nhưng việc thu chi của tài vật gia đình và đại sự quan trọng nhất định phải phục tùng quyết định của Lục Thất.

Đây là một loại trách nhiệm gia tộc, là thứ mà Lục Thất phải gánh vác, Lục Thất lập tức gật đầu nói:

- Vì chuyện ca ca mua thiếp tỳ, Ninh Nhi cũng từng khẩn cầu con một lần, Tân di nương đã chọn một người, vậy thì chuyện này con đồng ý.

Lục Thất vừa nói như thế, Chu Nguyệt Nhi lập tức vẻ mặt khác thường nhìn Ninh Nhi một cái, Ninh Nhi từ đầu đến cuối đều đứng ngoan ngoãn, nghe xong lời nói của Lục Thất cũng không phản ứng gì.

- Nguyệt Nhi, Tiểu Thất đã gật đầu, ngày mai con đi xem thử, nếu thấy thích hợp thì dẫn về.

Lục mẫu ôn tồn nói.

- Nguyệt Nhi tạ ơn của mẹ.

Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói, còn Lục Thất là đệ, thân làm trưởng tẩu không cần phải cảm tạ.

Lục mẫu gật gật đầu, lại nói với Lục Thất:

- Tiểu Thất, hôm nay trưởng giả chi khác của Lục gia chúng ta đều đã đến, nhất trí thỉnh cầu con cháu Lục thị tụ họp, đã cùng nhau đề cử con làm gia chủ rồi.

Lục Thất sửng sốt. Gia tộc Lục thị đã phân chia mười mấy năm, lúc này tụ họp đề cử hắn làm gia chủ, rõ ràng là muốn kiếm chác, bàng chi Lục gia hiện tại nhà nào nhà nấy cũng đều nghèo khó.

- Tiểu Thất, trưởng giả của bàng chi Lục gia nói, mục đích tụ họp là vì phô trương thanh thế hỗ trợ lẫn nhau, không tụ họp tài vật. Mười mấy năm nay Lục thị năm bè bảy mảng, làm gì cũng bị người ta ức hiếp, bọn họ cần một người chủ đến chủ trì công đạo, hội tụ sức mạnh của mọi người cùng đối ngoại. Nếu cha con còn tại thế, nhất định sẽ gánh vác phần trách nhiệm này.

Lục mẫu nói thêm vào, lời nói tràn đầy tình cảm.

Lục Thất nghe đến máu huyết sôi trào. Từ nhỏ người khiến hắn kính trọng nhất chính là phụ thân, chuyện tụ họp gia tộc này đối với nhà hắn rõ ràng là thua thiệt, nhưng trong chuyện này lại ẩn chứa ý nghĩa gia tộc Lục thị hưng khởi mạnh mẽ.

- Mẹ, họp lại cũng tốt, con và ca ca làm ăn đang thiếu nhân thủ.

Lục Thất ôn tồn đáp lời.

Lục mẫu vui mừng gật đầu nói:

- Nếu con đã đồng ý, ngày mai mẹ sẽ đi thông tri cho bọn họ.

Lục Thất suy nghĩ một hồi, nghiêm mặt nói:

- Mẹ, nếu muốn Lục gia tụ họp hòa thuận đồng tâm, nhất định phải có một quy củ gia tộc trói buộc, vì vậy quy củ phải do nhà chúng ta quyết định. Mấy ngày nay hài nhi không có thời gian lo gia đình, chuyện quy củ cứ do mẹ phác thảo ra một chút, sau đó đăng ký tư liệu tỉ mỉ về những người nhập tộc, bao gồm sở trường, tuổi tác, tình trạng sức khỏe, sau này hài nhi muốn phân phối để vực dậy sức mạnh gia tộc. Xin mẹ nhất định phải thống bao cho Lục thị muốn nhập tộc, ngày sau hài nhi dùng người sẽ không xét đến bối phận, muốn nói tư cách thì xin mời ở nhà dưỡng lão, hài nhi miễn dùng.

Những lời này của hắn giống như một vị tướng quân chủ trì chiến cục, tràn đầy giọng điệu khó có thể nghi ngờ.