Kiều Thê Như Vân

Chương 472: Điều tra (2)




Thẩm Ngạo đột nhiên ý thức được vấn đề rất nghiêm trọng, bởi vì, trong đám người đầu thường xuyên xuất nhập cung cấm, mình chính là một người, huống chi mình lại là bên ngoài thần, nói không chừng thái hậu chính là hoài nghi đến đầu mình trên, đầu năm nay lại không thể nghiệm DNA, một khi dính vào chuyện này, thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Khâm Từ thái hậu chậm rãi nói: “ Vốn, có tin mừng cũng là chuyện tốt, hoàng thượng khai chi tán diệp, con cháu tự nhiên càng nhiều càng tốt, ai gia vốn cũng là cao hứng, chỉ là hôm nay đột nhiên nảy lòng tò mò, gọi người cầm bản ghi cuộc sống hàng ngày của hoàng thượng đến xem, mới biết được hai tháng này hoàng thượng căn bản không ở cùng Trần phu nhân, Thẩm Ngạo, ngươi xem đây là làm sao?”.

Việc tư như vậy cũng đều nói cùng mình, hơn phân nửa là muốn giết người diệt khẩu, Thẩm Ngạo vội hỏi: “ Thái hậu minh giám, vi thần oan uổng, vi thần cũng vừa vặn từ kinh đô và vùng lân cận phía bắc trở về, cái gian phu chết tiệt này, tuyệt đối không phải là vi thần...”

Khâm Từ thái hậu ngạc nhiên liếc nhìn Thẩm Ngạo, hỏi: “ Ai gia nói đến ngươi sao?”.

Thẩm Ngạo ngây dại, thì ra là mình nghĩ quá xa, tưởng rằng mình đào hoa như thế, lại vừa anh tuấn tiêu sái, ở trong mắt người khác, là mô hình tuyệt hảo của Tây Môn Khánh, ai ngờ người ta hoàn toàn không nghi kỵ đến chính mình.

Ừm, đến nơi đây, Thẩm Ngạo lại không nhịn được vị chua, bạn thân dầu gì cũng là đệ nhất hào hoa trong thành Biện Kinh, còn thông đồng không được với Trần phu nhân kia sao?

Chỉ là, những lời này, hắn tuyệt đối không dám nói, đánh phải giả vờ xấu hổ, nói: “ Hẳn là trong lòng thái hậu đã có người nghi ngờ? Chuyện này bệ hạ có biết hay không?”

Khâm Từ phẫn hận mà lắc đầu: “ Nếu ai gia là biết rõ, sao lại, há có thể đến nói cái này với ngươi, hừ, hoàng nhi kia của ai gia cũng cực kỳ hồ đồ, sủng hạnh phu nhân nào, hỏi hắn cái gì, hắn cũng không biết, nếu không phải có bản ghi chép về cuộc sống hàng ngày, cái nghiệt chủng kia sinh ra, hơn phân nửa còn được nhập vào tông tịch.”

Trong lòng Thẩm Ngạo kêu oan vì Triệu Cát, làm hoàng đế,nhiều như vậy lão bà, mỗi ngày đều đến chỗ vài người tính thú, nếu có thể nhớ kỹ, đã từng sinh hoạt vợ chồng với Phi tần nào, đó mới gặp quỷ.

Nhưng hắn cũng không dám giải thích vì Triệu Cát, ngượng ngùng cười nói: “ May mắn thái hậu nương nương anh minh cơ trí, tuệ nhãn như đuốc, mới khiến cho Trần phu nhân kia không thể che dấu nổi.”

Khâm Từ thái hậu chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt lóe lên, lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Ngạo, nói: “ Ai gia tìm ngươi đến, là bảo ngươi tra ra người thân mật với Trần phu nhân, ngươi cứ việc đi thăm dò, có ai gia làm chủ cho ngươi, bất kể là ai, phạm vào cái này, chính là tử tội.”

Thẩm Ngạo kinh ngạc nói: “ Sao lại để cho vi thần điều tra?.”

Khâm Từ thái hậu nói: “ Đương nhiên là ngươi, đây là bí sự trong nội cung, càng ít người biết rõ càng tốt, tự nhiên không thể để cho Đại Lý Tự và Hình bộ ra mặt. Người trong nội cung lại không trông cậy được, chỉ có ngươi không có gì cấm kỵ cùng Thiên gia. Còn nữa, tháng sau ngươi sẽ cưới Đế cơ làm vợ, cũng coi như người Triệu gia ta rồi, về sau tra ra, không cho nói với ai, chính là bệ hạ, cũng không được lộ ra, trực tiếp báo cho ai gia, ai gia sẽ xử trí.”

Thẩm Ngạo bất đắc dĩ nói: “ Vi thần tuân chỉ, chỉ là, muốn tra, còn phải âm thầm tiến hành, Trần phu nhân bên kia, có lẽ là tận lực không cần phải đánh rắn động cỏ, trừ việc đó ra, cung cấm hậu cung này đều có ghi chép, hai tháng này có nam nhân nào xuất nhập, vi thần đều phải rằng, ngoài ra……”.

Thẩm Ngạo con mắt quang lóe lên, nghiêm mặt nói: “ Xin thái hậu ban thưởng tín vật, vi thần mang theo tín vật, chính là như thái hậu đích thân tới, chỉ có như vậy, mới có thể tra tra ra manh mối bản án này.”

Có thể xuất nhập cung cấm hậu cung, tuyệt đối là nhân vật nhất đẳng Đại Tống, người như vậy, cho dù là Thẩm Ngạo, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội, không có tín vật của thái hậu, Thẩm Ngạo sẽ bị trói chân trói tay, cái bản án này xác định là không tra được.

Khâm Từ thái hậu do dự một chút, gật gật đầu, nói: “ Ngươi nói cũng không sai.” Nói xong, liền gỡ một ngọc bội xuống, giao cho Thẩm Ngạo, nói: “ Cầm lấy đi, đây là vật tiên đế ngự tứ, ngươi cứ yên tâm đi làm việc.”

Từ cung Cảnh Thái đi ra, Thẩm Ngạo không biết mình nên khóc hay nên cười, Triệu Cát bị đeo nón xanh (cắm sừng!), chuyện này có phải là nên đi thông báo một tý? Nghĩ nghĩ, đúng là vẫn quyết định tuân ý chỉ làm việc, dù sao đây là gièm pha trong hoàng tộc, có trời mới biết đến lúc đó sẽ liên lụy ra cái gì.

Thẩm Ngạo đi ra, thái hậu gọi hắn ở bên ngoài chờ một chút trước, Kính Đức bị thái hậu gọi vào, phân phó vài câu xong xuôi, Kính Đức mới đuổi theo Thẩm Ngạo, nói: “ Thẩm đại nhân, thái hậu nói, ngươi muốn xuất nhập hậu cung, nô gia sẽ đi chỉ đường cho ngươi.”

Dẫn Thẩm Ngạo một ngóc ngách cung điện, tại đây không có ngôi nhà nào kim bích huy hoàng, đột nhiên có vẻ ảm đạm thất sắc, chỉ có một loạt lầu nhỏ, Kính Đức dẫn Thẩm Ngạo vào một căn phòng, bên trong là một phòng ngủ, bên ngoài là để đón khách, có một thái giám đang nắm bút ghi gì đó.

Bên trong còn có cái buồng trong khóa chặt, thái giám kia ngẩng đầu thấy Kính Đức, lập tức kinh sợ, nói: “ Kính công công đến đây, tiểu nhân không biết đi ra ngoài nghênh đón, tiểu nhân thật sự là đáng chết.”

Kính Đức tại trước mặt Thẩm Ngạo thì như tắm gió xuân, đối với tiểu thái giám này, lại một gương mặt khác, xụ mặt nói: “ Đứng lên đi, nô gia phụng ý chỉ đến làm việc, lời khách sáo thì đừng nói, đi, lấy bản ghi chép người hai tháng này xuất nhập cung cấm ra, cho Thẩm đại nhân xem.”

Cái kia tiểu thái giám ngạc nhiên liếc nhìn Thẩm Ngạo, yếu hầu thoáng nhấp nhô một tý, gian nan nói: “ Thẩm đại nhân, tiểu nhân...”

Thẩm Ngạo lúc lắc tay áo, nói: “ Lấy ra, không phải Kính công công đã nói rồi sao? Không cần phải khách sáo.”

Tiểu thái giám kia lập tức vung tay lên, lấy một chuỗi chìa khóa trên dây lưng, đi mở cửa buồng trong, từ trên bàn cầm một chén đèn dầu, cẩn thận từng li từng tí mà đi vào, dùng trọn vẹn một nén nhang hu, mới đầy bụi đất mà đi ra, xuất ra hai cuốn lụa tràn ngập chữ nhỏ rậm rạp chằng chịt, để cho Thẩm Ngạo xem.

Thẩm Ngạo ngồi xuống, nhìn kỹ một hồi, những nữ quyến đến bái kiến kia đều trực tiếp xẹt qua, chỉ nhìn nam tính, sau khi xem, đưa mắt lên nhìn, hỏi: “ Có phải là tất cả mọi người xuất nhập đều phải ghi chép? Có ngoại lệ hay không?”

Tiểu thái giám kia nói: “ Chỉ cần ra vào, nhất định có ghi chép, tuyệt đối không sai.”

Thẩm Ngạo đứng lên, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, hai tháng này không có bên ngoài thần vào cung, ngược lại, các hoàng tử đều đi vào mấy lần, ý nghĩa cái này là... loạn luân.

Thẩm Ngạo không khỏi cười khổ, không thể tưởng được, vào một chuyến cung, đúng là dính vào chuyện như vậy, sớm biết như thế, đánh chết hắn cũng không tới, bây giờ nên làm gì? Tra là phải tra, vấn đề là bắt tay vào làm từ đâu? Mười hoàng tử trưởng thành xuất nhập, nhất định có một người là hung thủ.

Kính Đức thấy sắc mặt hắn khó coi, không nhịn được, nói: “ Thẩm đại nhân...,... Thẩm đại nhân...”

Thẩm đại nhân giật mình, đột nhiên nâng con mắt lên, trong đôi mắt đầy sát cơ nặng nề: “ Mẹ nó! Lão tử hận nhất loại vô liêm sỉ này.”

Không để ý tới Kính Đức, liền phất tay áo đi ra ngoài, Kính Đức không hiểu gì cả, vội vàng đuổi theo nói: “ Thẩm đại nhân, đây là làm sao vậy? Thái hậu bên kia thủ miệng như bình (giữ kín như bưng), ngươi cũng không chịu nói...”

Thẩm Ngạo dừng lại, xoay người nhìn hắn, nói từng chữ từng câu: “ Ngươi muốn nghe? Chỉ là, sau khi nghe, cũng không nên hối hận, chết người đó!”