Kiều Thê Như Vân

Chương 50: Trộm cũng có đạo của trộm




Thẩm Ngạo vuốt vuốt chiếc nhẫn trong tay, nhìn kỹ dấu vết và màu ánh sáng trên mặt nhẫn, trong lòng liền tính toán, chiếc nhẫn kia không giống bình thường, chí ít cũng có trăm năm lịch sử trở lên, nhìn qua, nên là đồ cổ thời triều Đường, có một loại công nghệ cởi mở rộng rãi, ở trước thời nhà Đường, cổ nhân cũng không có tập tục đeo nhẫn, bởi vậy chiếc nhẫn cũng không phổ biến, công nghệ tại một đoạn thời kì trong trù trừ không tiến. Đến thời Đường, bầu không khí dần dần cởi mở, hơn nữa tập tục nước khác dung hợp, chiếc nhẫn dần dần trở thành đồ trang sức, cũng chính là bởi vì như thế, rất nhiều công nghệ dần dần bắt đầu hoàn thiện. Cái chiếc nhẫn Thẩm Ngạo trong tay tương đối tinh tế, hoa văn vây quanh trên mặt nhẫn cũng rất hiếm thấy, chỉ sợ là thương nhân mang đến từ nước khác.

Thông qua những tin tức này, Thẩm Ngạo ẩn ẩn suy đoán ra cái này vô cùng có khả năng là trân bảo do cung đình hoặc là vương hầu lưu lại, giá trị ngoài 500 quan. Thẩm Ngạo liếc liếc Tào công công, trong lòng nghĩ, tên Tào công công này lấy được chiếc nhẫn từ nơi nào vậy?

Rất nhanh, hắn đã hiểu, Tào công công là phó sứ cơ quan quản lý âm nhạc, quyền lực không lớn, nhưng chất béo lại không nhỏ. Những quan kỹ kia cung cấp các trò vui đùa, sẽ có chút ít quan nhân đưa cho họ chút ít lễ vật, mà những lễ vật này đến trong tay quan kỹ, thường thường sẽ đến bước cuối cùng nhất, nhập vào tay đám tiểu thái giám trong cơ quan quản lý âm nhạc tư.

Chiếc nhẫn kia, bất kể là do quan nhân, ca kỹ hay là Tào công công, đều không nhìn ra giá trị thật của nó, chỉ cần hoa văn một con ngựa trên mặt nhẫn này, đã ngoài trăm quan, Tào công công bảnh bao, cho nên mang theo trên tay để khoe khoang. Nếu tên thái giám chết bầm này biết mình đeo một thứ đồ cổ cực quý giá, chỉ sợ còn muốn đấm ngực dậm chân.

Thẩm Ngạo cất kỹ chiếc nhẫn, tài không thể lộ ra ngoài, đây là đạo lý nói rõ, lại càng là quy tắc của đạo tặc nghệ thuật.

Ho khan một tiếng, Thẩm Ngạo cười hì hì nói với Tào công công: "Không cần đi đến sau công đường nữa, ta còn có việc, ngày khác Tào công công và Thông phán đại nhân lại mời ta uống trà nhé." Nói xong, đi đến trước người phụ nhân kia, hỏi: "Ngươi chính là Phan phu nhân?"

Phan phu nhân không có chỗ để dựa vào, lúc này sợ hãi rụt rè nhìn qua Thẩm Ngạo, sợ tới mức không dám nói lời nào, kinh tâm táng đởm gật đầu.

Thẩm Ngạo thở dài nói: "Ta cũng không lừa gạt Phan Nhân, là chính bản thân hắn nguyện ý cầm gia tài của mình để đổi phòng ốc của ta, ta nghe nói ông chủ Thúy Nhã Sơn Phòng là người rất tốt, cũng là hảo hữu của Phan Nhân, hiện tại Phan Nhân điên rồi, cuộc sống của ngươi đã không có người trợ giúp, mỗi tháng đến Thúy Nhã Sơn Phòng, tới đó lĩnh chút ít tiền sống qua ngày."

Phan Nhân thương thiên hại lí, gieo gió gặt bão, nhưng họa không thể đổ lên đầu thê nhi, cũng không thể để vợ con của hắn chết đói!

Thẩm Ngạo ân oán rõ ràng, tuy Phan phu nhân muốn tìm hắn gây phiền phức, nếu mình không có cái bức tranh hoàng thượng ngự vẽ này, chỉ sợ hiện tại đã tiến vào ngục giam rồi, nhưng vẫn không thể không đồng tình với Phan phu nhân.

Trong lòng hắn nghĩ: "Mỗi tháng bảo Ngô Tam nhi chi mười quan tiền cho nàng, cũng cũng đủ để nàng sống qua ngày." Thẩm Ngạo rất có nguyên tắc, hắn là đạo tặc, không phải loại đầu trộm đuôi cướp, hắn tuyệt đối không thể không có tiền, nhưng tiền cũng không phải vạn năng. Lấy tiền đi ra trợ giúp người nên trợ giúp, là nguyên tắc làm người của Thẩm Ngạo, hắn có thể vô sỉ, có thể âm hiểm, có thể lừa gạt lừa dối, nhưng có một chút sự tình, hắn không thể để lương tâm của mình mất đi nguyên tắc, đối với người xấu, hắn có thể tệ hơn, đối với người vô tội, hắn không thể cứng rắn, huống chi nữ nhân này luân lạc tới hôm nay, cũng có nguyên nhân là do mình.

Có một câu chân ngôn, gọi là trộm cũng có đạo, đây là quy tắc đạo tặc, tuy nhìn về phía trên rất cổ hủ buồn cười, nhưng lại là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của Thẩm Ngạo.

Phan phu nhân có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng Thẩm Ngạo sẽ mượn cơ hội trả thù, ai ngờ hắn lại giúp đỡ, cơ hồ không thể tin được lỗ tai của mình, cũng không biết là nên cảm kích hay là oán hận, chán nản im lặng ngồi tại chỗ.

Thẩm Ngạo đã muốn nhấc chân đi ra ngoài, đến của nha môn phủ Kinh Triệu lại gật gật đầu với người Đô đầu, nói: "Không biết Đô đầu họ gì?"

Đô đầu này vội vàng cung kính nói: "Tiểu nhân họ Trương, Trầm công tử bảo ta Vạn Niên là được." Trong lòng hắn rất thổn thức, khá tốt, lúc đầu không làm khó Thẩm Ngạo, nếu không nhất định là không chịu nổi.

Thẩm Ngạo gật đầu với hắn, cười nói: "Ngày khác sẽ mời Đô đầu uống trà." Nói xong, nhấc chân đi ra bên ngoài.

Người xem náo nhiệt đã sắp phấn khích đến chết rồi, từ xưa đến nay, người to gan như Thẩm Ngạo, bọn hắn không thấy nhiều lắm, nhất là một đoạn cuối, vô cùng nhất, bộ dáng Thông phán và Tào công công kia kinh ngạc lại để cho rất nhiều người cảm thấy thoải mái đầm đìa, ào ào trầm trồ khen ngợi, chỉ có điều loại này nhiệt tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh, không bao lâu, mọi người liền ào ào tản đi.

Thẩm Ngạo xem xét, ặc, Trần Tế đã đi, cái sư phụ tiện nghi này chắc là không đến góp thêm náo nhiệt, thanh danh của hắn quá lớn, ở chỗ này chướng mắt, chỉ là làm như vậy cũng quá không có nghĩa khí rồi, mình đã bị quan sai dắt đi, hắn cứ như vậy mà rời đi không thèm hỏi han?

Rất nhanh, tâm lý Thẩm Ngạo liền cân đối lại, hoàng thượng ngự vẽ, Trần Tế đã từng chứng kiến, hắn biết mình mang theo hoàng thượng ngự vẽ, tất nhiên cũng biết mình có thể biến nguy thành an, không cần đến gom góp náo nhiệt. Ai, cái sư phụ tiện nghi này xem ra cũng có tâm cơ rất sâu.

Ngược lại, Tằng Túc An chưa đi, tới nghênh đón, cười ha hả nói về hướng Thẩm Ngạo: "Trầm công tử hữu kinh vô hiểm, không thể tưởng được, chúc mừng, chúc mừng."

Tằng Túc An nhân phẩm không tệ, Thẩm Ngạo có chút cảm kích nói: "Thật khiến Tằng công tử phí tâm lo lắng."

Nói một sọt những lời khách sáo, Tằng Túc An ước định Thẩm Ngạo, mấy ngày nữa đi Thúy Nhã Sơn Phòng tụ họp, lúc này mới cáo từ rời đi. Thẩm Ngạo một thân một mình, hành tẩu trên đường phố, ngẫu nhiên có mấy người quen mặt chào hỏi hắn, phần lớn là bọn hắn nhận thức Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo lại không biết bọn hắn. Lại nói tiếp, hôm nay thật sự là huyên náo có chút quá tải rồi, vốn là hội thi thơ, lại là một hồi quan tòa, bên nào cũng đều là oai như cóc, đom đóm bọ rầy này thật sự là muốn không làm cũng khó khăn, quá làm ánh mắt địch nhân chú ý.

...............

Tin tức Thẩm Ngạo bị quan sai bắt không thể dấu diếm, đã nhanh chóng lan truyền tại phủ Kỳ Quốc công, phu nhân vừa mới nghỉ trưa nghỉ ngơi chốc lát, bảo Chu Nhược đến hậu viên, vào trong đình ngồi chơi, liền nghe được mấy nha đầu nói cái gì sự việc Thẩm thư đồng làm đã bại lộ. Xuân nhi đứng ở sau lưng phu nhân biến sắc, suýt nữa ngất đi, từ lần thứ nhất lừa Phan Nhân, Xuân nhi vẫn tâm thần bất định, sợ có người tìm Thẩm Ngạo gây phiền toái, không ngờ càng lo lắng lại càng đến, nàng là người không giấu được tâm sự, khuôn mặt lập tức trắng như tờ giấy, đỡ lấy cột đình để đứng, miệng thở liên tục.

Chu Nhược hơi nhíu mày, nhưng lại bất động thanh sắc, trong lòng cũng hơi có chút gấp gáp, cũng không biết là lo lắng Thẩm Ngạo hay là cảm giác gì khác, cảm thấy có một hơi ngăn ở ngực, không nhả ra được, lại không nuốt vào được. Ở trước mặt mẫu thân, nàng lại là không có chút dị sắc nào, trên mặt vẫn đang treo nụ cười, chỉ là trong đôi mắt đẹp kia, xẹt qua một tia lo lắng.

Phu nhân nghiêm mặt gọi hai cái nha đầu kia đến, nói: "Các ngươi mới vừa nói chuyện gì về Thẩm thư đồng?"

Hai nha đầu không dám dấu diếm, đem sự tình bên ngoài phủ truyền đến nói ra, kỳ thật các nàng cũng không biết nhiều, chỉ biết là Thẩm Ngạo bị quan sai áp giải đi phủ Kinh Triệu, về phần khác, cũng là không biết gì hết.

Phu nhân lạnh mặt, nói về hướng Chu Nhược: "Thẩm Ngạo đứa nhỏ này luôn luôn hiền lành, làm sao lại chọc quan sai?."

Nàng hỏi như vậy, là có chút nhi bán tín bán nghi, không quá tin tưởng lời bọn nha đầu nói. Chu Nhược nói: "Mẫu thân, có lẽ là có người đổ oan cho hắn."

"Đúng rồi, Thẩm Ngạo là đứa trẻ tốt, tuyệt đối không biết làm cái sự tình gì trái pháp luật, hắn là người Công phủ, không thể để hắn bị người khác khi dễ." Phu nhân giờ phút này thay đổi hoàn toàn, ẩn ẩn trong lúc đó, đúng là trấn định quyết đoán dị thường, phân phó Xuân nhi: "Xuân nhi, ngươi đi đến thư phòng lão gia, bảo lão gia đến, chuyện này cần lão gia ra mặt, ta cũng không tin, ai lớn gan như thế, không để Công phủ vào mắt. Hương Nhi, ngươi đi tìm Triệu..." Phu nhân vốn là muốn gọi Triệu chủ sự, đột nhiên dừng lại một chút, sửa lời nói: "Gọi bên Lưu Văn ngoài phủ, bảo hắn lập tức đi phủ Kinh Triệu thám thính tin tức, không được trì hoãn."

Xuân nhi, Hương Nhi tuân mệnh, tất cả đều đi.

Chu Nhược thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần mẫu thân ra mặt, Thẩm Ngạo không cần phải lo lắng rồi, liền cười nói: "Mẫu thân, Thẩm Ngạo này cũng thật sự là, ba ngày hai ngày, luôn muốn ồn ào ra một việc, chỉ là hắn đối với mẫu thân thật sự rất tốt, mấy ngày trước đây ta còn thấy hắn vẽ Phật tượng, bảo là muốn để ở hương đường. Hắn vẽ rất không tồi." Cái này gọi là rào trước đón sau, nói một câu râu ria trước, lại tán dương một phen, không để mẫu thân sinh nghi, che dấu tâm tư của mình, tâm cơ Chu tiểu thư cũng là rất sâu.

Phu nhân thở dài, nhíu mày nói: "Ngày thường ta rất ưa thích đứa nhỏ này, hôm nay hắn gặp phải việc phiền toái, trong lòng ta không bỏ xuống được, ai..." Thở dài, lại khôi phục mặt mũi hiền lành, ẩn ẩn trong lúc đó, cặp lông mày kia bay lên một thần sắc lo lắng nhàn nhạt.

Chỉ một lúc sau, Xuân nhi trở về bẩm báo, nói: "Phu nhân, lão gia không ở trong thư phòng."

Phu nhân ồ lên một tiếng, nói: "Ngày thường lão gia dùng qua cơm đều ở đó đọc sách, sao hôm nay lại đi?" Nàng trầm ngâm một lát, cảm giác có chút không đúng, nhân tiện nói: "Người đi tìm Hằng nhi đến, lại bảo hắn cầm sắc lệnh phụ thân hắn đi phủ Kinh Triệu, nhìn xem phủ Kinh Triệu bên kia nói như thế nào."

Xuân nhi trù trừ nói: "Buổi sáng lão gia cũng tìm thiếu gia, bảo là muốn kiểm tra hắn, thiếu gia buổi trưa trở về nghe được tiếng gió, nói là đi gặp bằng hữu, đến nay cũng không thấy người đâu."

Chu Hằng là kẻ dối trá, vừa nghe Đoan Chính tìm hắn, lại nghe là muốn kiểm tra học vấn, đã sớm chuồn mất rồi, chưa đến lúc cần, tuyệt không dám trở về.

Lúc này phu nhân có chút lo lắng, đành phải nói: "Vậy thì chờ Lưu Văn trở về, nhìn xem có tin tức gì không rồi nói sau."