Kiều Thê Như Vân

Chương 735-1: Tranh đấu gia tộc(1)




Tước vị Đại Tống, kỳ thật cũng không quá đáng giá, trừ phi tựa như Bình Tây Vương, Vệ Quận công, Kỳ Quốc công, đã có tước vị, lại tham dự chính vụ, mới hiển hách hơn một ít.

Trịnh gia đã chuẩn bị linh đường, chỉ là, nghe nói vì sự tình hạ táng mà nổi lên tranh chấp, Trịnh Phú muốn lập tức hạ táng, con trai trưởng Trịnh Khắc là Trịnh Sở lại cho rằng, phải đợi gia phụ giải oan, về sau mới an táng.

Quan hệ một đôi thúc cháu này kỳ thật cũng không tốt, Trịnh Sở so với Trịnh Sảng mà nói, muốn đứng đắn hơn một ít, lại cũng không tốt đến nơi đâu, vẫn có vài phần lang thang, hết lần này tới lần khác, việc trong cái Trịnh gia này lại nằm trong tay Trịnh Phú, không có sự chấp thuận của hắn, sẽ không lấy được tiền, trong đầu Trịnh Sở không thiếu được vài phần nén giận.

Hôm nay, gia phụ đã chết, quyền hành trong tộc lại càng toàn bộ rơi vào trong tay Trịnh Phú, nếu là dĩ vãng thì cũng thôi, nhưng hôm nay, Trịnh Sở đã là Quốc công, rõ ràng còn muốn nhìn ánh mắt thúc phụ để làm việc, oán hận chất chứa mười mấy năm qua liền bạo phát ra ngoài.

Sự tình an táng, lại quấy đến mức cả nhà không yên ổn, Trịnh Phú sớm đã bảo người ta chọn quan tài, tất cả đều đã chuẩn bị cho tốt, thậm chí trước đó, ngay cả người niệm phật, tân khách, đều đã đưa thiếp mời đi, mà Trịnh Sở đột nhiên ồn ào, muốn kéo dài tới sau khi ngự thẩm, Trịnh Phú đâu chịu nghe?

Biểu hiện ra giống như chỉ là cãi lộn về việc hạ táng, nhưng phàm là người sáng suốt đều biết, đây là tranh chấp tộc quyền của một đôi thúc cháu Trịnh gia.

Trịnh gia do ai nói mới tính toán, đây mới là mấu chốt của vấn đề, cái gia nghiệp này to như vậy, đủ để khiến cho ai cũng không chịu làm ra nhượng bộ.

Hôm nay, cái tranh đấu này đã càng ngày càng gay cấn, ngày hôm qua trong đêm, Trịnh Sở liền phát ra thiệp mời, cái thiệp mời này cũng chỉ mời thân bằng bạn cũ đến khâm niệm, chỉ là, thời gian khâm niệm không giống với Trịnh Phú, một người là hai mươi tháng 11, một người là đầu tháng mười hai.

Không thể không nói, hai ngày này đều là thời điểm tốt để hạ táng, hết lần này tới lần khác, người nhận được thiệp mời cũng mắt choáng váng, cái Trịnh Quốc công, Trịnh Khắc Trịnh lão gia này rốt cuộc lúc nào mới xuống mồ? Sao bất thường thay đổi như vậy?

Trịnh Sở vừa náo loạn như vậy, lập tức dẫn đến Trịnh Phú nổi giận, trước đó ngay cả lời nói cũng không thông một tiếng, đây không phải là nói rõ, gia đình không yêu, để cho người khác nhìn Trịnh gia mà chê cười?

Vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, Trịnh Sở rõ ràng một điểm tình cảm cũng không cho, nhưng nói trở lại, Trịnh Khắc là thân lão cha Trịnh Sở, cái sự tình chôn cất này, Trịnh Sở thật đúng là có quyền lên tiếng.

Trịnh Phú vừa tưởng tượng như vậy, cũng biết không thể làm gì rồi, trong đầu không khỏi suy nghĩ, dựa vào mấy thằng cháu trai này, chỉ sợ, sau khi mình trăm tuổi, có thể nhập thổ an táng hay không cũng không biết, nếu mình không có con trai độc nhất, sau này, ngay cả người khóc trước linh đường cũng không có.

Trong lòng của hắn ảm đạm, không khỏi nghĩ đến chuyện Thẩm Ngạo phân phó hắn làm.

Mười bảy tháng 11, sáng sớm ngày này, sắc trời đã hơi tối, trước cửa Trịnh phủ nổi lên ánh nến, ở phía trong chánh đường Trịnh gia, Trịnh Sở mang theo mấy huynh đệ uống trà ở chỗ này, theo lời đơn giản là bàn về sự tình báo thù.

Trịnh Sở thân là con trai trưởng, rất có uy tín trong các huynh đệ, hắn ăn mặc đồ tang, thần sắc kiêu căng, dẫn đầu lên tiếng: “Hôm nay, vào lúc sáng sớm, ta đi xem vị kia, vong phụ trước kia là Quốc công, Trịnh gia ta cũng không phải nhà tầm thường, vị kia tuy là làm phúc, nhưng vẫn bôi nhọ gia phụ.”

Mấy huynh đệ nhất thời không dám lên tiếng nữa rồi, vị kia là Nhị thúc tuyển chọn, lúc này lại muốn bất ngờ sửa đổi, hình như có không ổn.

Trịnh Sở nói: “Như thế nào, đều không nói lời nào sao?”

Một người huynh đệ nói: “Có phải là nên hỏi Nhị thúc một câu hay không?”

Trịnh Sở trầm mặt nói: “Cái Trịnh gia này, là nhất mạch chúng ta làm chủ, vong phụ còn trưởng tử, ta là trưởng tôn, đến lúc đó, thông báo hắn một tiếng là được rồi.”

Dứt lời, còn nói rất nhiều an bài chuyện hạ táng, sau đó lại nói: “Trước mắt, việc quan trọng nhất, có lẽ là báo thù rửa hận vì vong phụ, hai ngày nữa, họ Thẩm kia muốn vào kinh thành, vô luận như thế nào, chuyện này cũng không thể bỏ qua cho hắn, giết người thì phải đền mạng, đến lúc đó, sẽ cầm đầu Thẩm Ngạo đến tế anh linh vong phụ.”

Chúng huynh đệ ào ào nói: “Không giết Thẩm Ngạo, thề không làm người.”

Đang nói, bên ngoài truyền ra tiếng ho khan, nhưng lại là Trịnh Phú chắp hai tay sau lưng tiến đến, thản nhiên nói: “Là ai muốn tuyển vị trí khác?”

Mọi người im lặng không nói, Trịnh Sở nghiêm mặt nói: “Thúc phụ, ta cho rằng...”

Trịnh Phú hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là phúc địa, huynh trưởng chôn cất tại đó không còn gì tốt hơn nữa, việc cấp bách trước mắt, là cùng một chỗ đối phó với địch nhân Trịnh gia ta, hôm nay đã có người làm ra loại sự tình này, khơi mào bất an trong nhà, đây là cái rắp tâm gì?”

Những lời này nói ra đã là rất nặng rồi, nói thẳng là Trịnh Sở bất hiếu, vì đạt tới chút mục đích của chính mình, lại tận lực gây ra việc xấu trong nhà.

Sắc mặt Trịnh Sở đột biến, không khỏi cười lạnh, nói: “Thúc phụ đã nói như vậy, Trịnh Sở ta sẽ đơn giản nói trắng ra, thúc phụ, ngươi chịu báo thù vì vong phụ sao?”

Trịnh Phú thản nhiên nói: “Cái này là tự nhiên.”

Trịnh Sở lạnh lùng cười một tiếng: “Thúc phụ nói như vậy, tiểu chất lại tuyệt đối không dám tin? Người trong thiên hạ, người nào cũng biết, con trai độc nhất của thúc phụ, cái đường đệ kia đã rơi vào trong tay Thẩm Ngạo, thúc phụ ném chuột sợ vỡ bình, đến lúc đó, chớ có quay giáo một kích đã tốt rồi.”

Trịnh Phú cả giận nói: “Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Trịnh Sở ngang nhiên nói: “Tình phụ tử, mọi người đều có, thúc phụ có cái tâm tư này, tiểu chất cũng không có gì có thể nói, nhưng Trịnh Sở ta chết mất phụ thân rồi, muốn báo thù, tự nhiên có thể, lại không thể tin được thúc phụ.”

Trong nội đường, mấy huynh đệ nghe xong, cũng hiểu được có lý, rất hoài nghi nhìn về phía Trịnh Phú.

Trịnh Phú giận dữ: “Chó chết!” Nhưng lại phát hiện, dù mình có lý cũng nói không nên lời, hắn trở lại Biện Kinh, nào có cái tâm tư này, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, ai ngờ lại bị cháu trai nhà mình nghi ngờ, không khỏi thổi bay râu mép, nói: “Tốt, tốt, nhà này ngươi tới làm chủ đi, ngươi không phải đã sớm muốn làm chủ sao?” Dứt lời, liền phẩy tay áo bỏ đi!

Một đường rời đi, Trịnh Phú nhưng cảm thấy cơn hận khó tan, thừa dịp có ánh trăng, trở lại thư phòng của mình, thư phòng này thiết kế rất đơn giản, bên ngoài, người nhà thấy hắn tứ giận thành cái dạng này, vội châm trà cho hắn, tiến lên, nói: “Nhị gia, đây là làm sao vậy? Là ai làm Nhị gia tức giận đến như vậy?”

Trịnh Phú hừ lạnh nói: “Không có sự tình gì của ngươi, đi ra ngoài.”

Người này đụng phải cái đinh, lập tức rời đi, ai ngờ Trịnh Phú đột nhiên nói: “Đi, gọi Trịnh Võ tới.”

Người kia lên tiếng, vội vàng rời đi.

Trịnh Phú lúc này vừa uể oải lại là khổ sở, uống một ngụm trà, cả người cuối cùng cũng tinh thần hơn vài phần, trong lòng nghĩ, câu nói mới vừa rồi phát ra, chẳng phải là lại làm thỏa mãn tâm nguyện Trịnh Sở sao? Cái Trịnh gia này, vô luận như thế nào, cũng không tới phiên Trịnh Sở hắn làm chủ?

Hắn tựa ở trên mặt ghế, trong đầu một mảnh bừa bộn, Trịnh gia đương nhiên phải nằm trong tay mình, thằng hề nhảy nhót như Trịnh Sở cũng không thể đoạt được, không nói cái khác, nói về cái chìa khóa khố phòng Trịnh gia, cũng còn đang ở trên người của mình.

Bảy tám con đường sinh ý Giang Bắc, cũng đều quy về, để chính mình trông coi, các chưởng quầy làm sinh ý đều là coi chính mình như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó, muốn đoạt quyền, nào có thể dễ dàng như vậy.

Chỉ là, việc cấp bách trước mắt, một là phải cứu Trịnh Sảng trở về đến, cứu Trịnh Sảng về rồi, mình mới có thể có người kế tục, thứ hai, chính là diệt trừ Thẩm Ngạo, trừ đi Thẩm Ngạo, uy vọng trong nhà mới có thể một lần nữa dựng nên.

Hai sự tình này cũng không quá dễ dàng, nhưng lúc này, Trịnh Phú đã cảm thấy một cái cơ hội.

Trước đây, Thẩm Ngạo từng ủy thác Trịnh Phú đi làm một chuyện, chuyện này rất đơn giản, chỉ cần hắn ra mặt, đưa lên trên một phần tấu chương, dùng danh nghĩa Trịnh gia, thỉnh tội với hoàng thượng, trong đó nói về rất nhiều hành vi Trịnh gia hoành hành không kiêng nể.