Kiều Thê Như Vân

Chương 90: Tay biểu muội rất mềm




"Bổn công tử quá vĩ đại rồi, rõ ràng trong lúc vô tình, đã trị khỏi bệnh tâm lý thích sạch sẽ của nàng." Thẩm Ngạo không nhịn được cảm giác khâm phục mình, tiếp tục nghĩ: "Biểu muội chạy đến lúc này, không phải là vì Lục công tử, mà là bởi vì muốn thấy ta?"

Hắn không có hảo ý liếc nhìn Chu Nhược, chỉ thấy vẻ đỏ ửng trên mặt Chu Nhược còn chưa tan đi, băng mỹ nhân lúc trước giờ phút này mang bộ dạng thẹn thùng, cực kỳ đẹp mắt.

Đúng rồi, cô gái nhỏ suy nghĩ về tình yêu rồi, lại thẹn thùng, cho nên cố ý cầm Lục Chi Chương, tên coi tiền như rác kia làm lá chắn để gần ta, hạnh phúc tới quá nhanh rồi.

Chỉ là hiện tại không thể gấp, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, lòng của thiếu nữ tư khó có thể cân nhắc, Thẩm Ngạo là cao thủ tình trường, điểm này hắn rất rõ ràng.

Lung lay cây quạt, thấy Chu Nhược nhíu mày, nổi mặt lạnh lên, Thẩm Ngạo chính là nói sang chuyện khác, hỏi: "Dượng, dì có khỏe không?" Những lời này là để Chu Nhược buông lỏng cảnh giác trước, dìm tâm e lệ của nàng xuống đến mức thấp nhất.

Chu Nhược đưa con mắt lên, trong miệng nói: "Đều rất tốt." Đáp một câu, lại cảm thấy tiếp tục như vậy rất không thỏa đáng, liền cười cười nói: "Cái này là Thúy Nhã Sơn Phòng của ngươi? Tại đây lại rất thanh tịnh, không phải có trà và điểm tâm để ăn sao?"

Thẩm Ngạo cười khổ nói: "Nước trà và điểm tâm của biểu ca rất đắt tiền, xa hoa, chỉ là, biểu muội đã nói ra, đương nhiên dễ làm rồi, ta gọi người dâng trà và điểm tâm đến."

Chu Nhược nói: "Ở nơi đây ăn không có nhiều ý nghĩa, đến dưới phòng uống trà ăn điểm tâm mới là tốt nhất."

Trong lòng Thẩm Ngạo biết Chu Nhược bây giờ là đang thẹn thùng, ở chung một chỗ cùng hắn không được tự nhiên rồi, hắn không muốn làm khó Chu Nhược, liền gật đầu, dẫn Chu Nhược xuống lầu.

Ở phía trong phòng trà, người đã rời đi không ít, vào lúc giữa trưa, rất nhiều người về nhà dùng cơm, Ngược lại, Thái Luân và mấy người vẫn còn ở đây, vừa rồi Thẩm Ngạo lên lầu, bọn hắn không chú ý, lúc này xuống lầu, Thái Luân thấy được Chu Nhược, hai mắt liền tỏa sáng.

Thái Luân nhận thức Chu Nhược, vội vàng ra vẻ tiêu sái đi tới, cười ha hả mà nói với Thẩm Ngạo: "Thẩm huynh, không thể tưởng được ngươi cũng đến Sơn Phòng uống trà, Ồ, Chu tiểu thư cũng ở đây? Thật tốt quá, ài da, hồi lâu không thấy, Chu tiểu thư lại càng xinh đẹp thoát tục hơn."

Con ngươi Thái Luân không kiêng nể gì cả, cứ dò xét trên người Chu Nhược, không chút khách khí.

Chu Nhược cười lạnh một tiếng, khuôn mặt nghiêng qua, thân hình mềm mại không nhịn được, nhích lại gần hướng Thẩm Ngạo.

Thẩm Ngạo lập tức nổi giận, biểu muội là người thằng nhãi Thái Luân này có thể tùy tiện nhìn sao? Biểu ca còn chưa xem đủ đâu, Thẩm Ngạo càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại vui vẻ, cười ha hả nói: "Thái huynh cũng tới đây sao, ha ha, đến đây để lấy cảm hứng về thi từ sao?"

Đôi mắt Thái Luân nhìn thẳng vào Chu Nhược, đối với Thẩm Ngạo thì chỉ nói quanh co vài câu, hắn tự cho là phong lưu phóng khoáng, lại xuất thân hào môn thế gia, thông đồng một nữ nhân còn không phải dễ như trở bàn tay, nhưng Thẩm Ngạo này không biết quan hệ như thế nào cùng Chu tiểu thư, rất vướng víu, tuy trên mặt còn treo nụ cười, trong lòng lại hận không thể đá Thẩm Ngạo lăn đi càng xa càng tốt.

Hắn mỉm cười hướng về Chu Nhược nói: "Chu tiểu thư đến đây rồi, chúng ta tới nơi nào ngồi đi, nghe qua Chu tiểu thư rất thông minh, có thể vào cái Thúy Nhã Sơn Phòng này, chỉ sợ cũng hiểu chút ít thi từ, tiểu sinh còn muốn hướng Chu tiểu thư lãnh giáo."

Hắn nói một câu kia là hoàn toàn không để Thẩm Ngạo vào mắt, trần trụi truy cầu Chu Nhược.

Mấy giám sinh nhìn thấy động tĩnh bên này, liền ồn ào hơn, bọn hắn không có ác ý, chỉ là gom góp niềm vui thú mà thôi.

Thẩm Ngạo và Thái Luân, đều là nhân vật nổi danh ở phía trong Quốc Tử Giám, hôm nay một mỹ nhân như vậy ở bên người bọn hắn, khẳng định có náo nhiệt để nhìn.

Chu Nhược lạnh lùng như sương lạnh, đến gần Thẩm Ngạo hơn, nói với Thẩm Ngạo: "Biểu ca, chúng ta ngồi vào bên kia đi." Nói xong, bàn tay trắng như ngọc liền kéo ống tay áo Thẩm Ngạo, lại chán ghét liếc nhìn Thái Luân.

Cơ hội tốt, Thẩm Ngạo chú ý nhất đúng là chi tiết này, đưa tay bắt lấy tay Chu Nhược, mỉm cười nói: "Tốt, chúng ta đến bên kia ngồi đi."

Chu Nhược thình lình bị Thẩm Ngạo bắt lấy bàn tay trắng như ngọc, ở Thái Luân trước mặt cũng không thể tránh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng túng quẫn đỏ bừng, nàng đâu gặp qua chuyện như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác, một chút lực phản kích đều không có, chỉ cảm thấy tâm tư đột nhiên nhảy nhanh, thân thể cũng có chút tê cảm giác dại, Nhưng trong lòng lại nghĩ, tại trước mặt mọi người bị cái tên vô lại này nắm tay, thật sự vô cùng xấu hổ, việc này liên quan đến danh tiết nữ nhi đó!

Dưới nỗi lòng phức tạp này, đôi mắt bình thường đầy bộ dáng cơ trí, có thể liếc hiểu rõ nhân tâm kia lập tức bắt đầu mờ mịt, không biết nên làm sao.

Thẩm Ngạo không coi ai ra gì, nắm tay Chu Nhược, đến bàn ngồi xuống, chỉ để Thái Luân tự cao đứng đó, hơi giật mình, đứng nguyên chỗ tại, đợi lấy lại tinh thần, trong đôi mắt Thái Luân hiện lên một màu sắc sặc sỡ, Trong chớp mắt, khi quay đầu lại, liền chứng kiến mấy người cùng trường theo hắn đến đang nhìn hắn cười cười.

Cái vẻ tươi cười này ở trong mắt Thái Luân giống như đổ thêm dầu vào lửa, sắc mặt Thái Luân càng lạnh hơn, tư thái văn nhã cố gắng chế tạo rốt cuộc cũng không xuất ra được, trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ: "Thẩm Ngạo sao, tốt, thật tốt... sẽ có thời điểm bắt ngươi chịu đau khổ."

Trở lại nơi đồng bộn, hắn lại tận lực làm ra một bộ dạng không sao cả, quạt giấy trên tay tùy ý đong đưa, lại khép miệng không nói.

Mấy giám sinh thấy hắn sắc mặt không tốt, lại không dám cười nữa, không khí thoáng cái đã hạ xuống.

Thẩm Ngạo và Chu Nhược ngồi ở phía xa, lòng bàn tay Chu Nhược truyền đến cảm giác rất thoải mái, rất mềm mại, lại làm cho Thẩm Ngạo không buông ra được, nhưng Chu Nhược không nhịn được nữa, thấp giọng nói: "Biểu ca, thả tay ta ra được không?"

Thanh âm rất nhỏ, chỉ có Thẩm Ngạo mới có thể nghe thấy, Trong giọng nói ẩn ẩn sự xấu hổ, lại mang theo chút khẩn cầu, hoàn toàn không giống như Chu Nhược vừa kiêu ngạo lại cơ trí.

Thẩm Ngạo mềm lòng, lén lút buông tay Chu Nhược ra, Chu Nhược hơi gục xuống bàn, trên mặt nhuộm tầng một đỏ ửng, mím môi không nói lời nào, đôi mắt ngập nước, phảng phất sau một khắc, nước mắt trong hốc mắt đập vào nhau, muốn chảy xuống theo gương mặt.

Thẩm Ngạo cố ý nghiêm mặt nói: "Biểu muội, ta phải từ từ giáo huấn ngươi vài câu, Thái công tử người ta có hảo ý lãnh giáo ngươi, làm sao ngươi có thể xa cách hắn, nữ hài nhi, phải hiểu lễ phép, biết không? Nếu đổi lại là ta..." Thẩm Ngạo dừng một câu, tiếp tục nói: "Đối với loại vô liêm sỉ như Thái Luân này, ít nhất phải đạp hắn hai cái đạp rồi đi cũng không muộn."

Một câu nói kia lập tức trêu chọc Chu Nhược nở nụ cười, chỉ là nụ cười này xuất hiện trong một cái chớp mắt, Chu Nhược nghĩ đến chuyện vừa rồi, lại bắt đầu trở nên tức giận.

Thẩm Ngạo rất xấu rồi, mỗi một lần chọc người ta, sau đó lại kể chuyện cười như vậy, Hắn mới thật sự là vô liêm sỉ, khi dễ Xuân nhi, lại đến khi dễ ta. Sớm biết... Sớm biết có hôm nay, liền không nên tới tìm hắn.

Nghĩ đến cái này, trên mặt Chu Nhược càng thêm hồng, cũng không biết là làm sao, mấy ngày nay luôn mất hồn mất vía, chứng kiến mẫu thân, liền muốn thấy bộ dạng Thẩm Ngạo nhu thuận trước mặt mẫu thân, Nhìn thấy Lục công tử, lại nghĩ tới bộ dáng hắn giả thần giả quỷ tại trước mặt Lục công tử, Hắn phảng phất có năng lực thiên biến vạn hóa, luôn có thể làm tất cả mọi người xoay quanh lời hắn nói.

Lúc này có gã sai vặt đưa trà bánh tới, Thẩm Ngạo châm một ly trà cho Chu Nhược, đưa đến trước mặt Chu Nhược, nhìn nàng thẳng tắp, nói: "Biểu muội, nữ hài nhi có cái tâm sự gì cần suy nghĩ, có thể giúp ta uống cái chén trà này rồi nói sau được không?"

Chu Nhược lấy lại tinh thần, chứng kiến Thẩm Ngạo đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười của hắn cũng không làm cho người chán ghét, lông mày bởi vì ánh sáng ngoài cửa sổ mà hơi nhăn lại, khuôn mặt hình dáng thâm thúy kia tản mát ra khí khái hào hùng bức người, Chỉ là cười một tiếng, lại làm cho khí khái hào hùng lập tức tản ra, hóa ra rất nhiều ôn nhu.

"Ừm." Chu Nhược gật đầu, vội vàng tiếp nhận chén trà, nhẹ nhàng uống một ngụm, nhưng trong đầu vẫn cực kỳ loạn, đành dốc sức liều mạng uống trà để che dấu bối rối trong lòng.