Kiều Thiếp

Chương 33: “Bổn cung giúp nàng.” Công Chúa cười dịu dàng




Biên tập: B3

Thải Linh bưng chậu đồng đẩy cửa vào, đặt chậu đồng lên trên giá, sau đó mới đi đến bên cạnh giường gỗ, vén màn lụa xanh lên, dùng móc sắt móc lại: “Ngũ di nương, nên tỉnh dậy rồi.”

Người nằm trên giường đang ngủ say, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng.

Thải Linh lại gọi mấy tiếng, Chi Chi mới cố gắng mở mắt ra: “Thải Linh, bây giờ là canh giờ nào rồi?”

“Đã là giờ thìn (*).” Thải Linh đáp.

(*) 7 đến 9 giờ sáng.

Chi Chi ừm một tiếng rồi ngồi dậy như mọi ngày, nhưng bỗng nhiên lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Thải Linh vội vàng vén chăn lên nhìn xuống vết thương, khi nhìn thấy rõ thì hơi thở phào: “Đỡ hơn một chút so với hôm qua rồi.”

Mà lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng động ồn ào.

Chi Chi có chút tò mò: “Thải Linh, bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Thải Linh lấy thuốc mỡ tới, bôi thêm cho Chi Chi: “Là binh lính của Thái Tử, hình như đêm qua Đông Cung bị mất trộm, nên mới phái người đi lục soát.”

Chi Chi ồ một tiếng, hơi hiếu kỳ hỏi: “Mất cái gì vậy?”

“Cái này thì nô tỳ không rõ lắm.” Thải Linh ngẩng đầu lên cười với Chi Chi: “Ngũ di nương nhanh dậy đi, để tránh lát nữa bọn họ lại muốn lục soát chỗ này của chúng ta.”

Chi Chi vừa rửa mặt xong thì nghe thấy tiếng đập cửa.

“Thái Tử ra lệnh lục soát toàn bộ các Cung, bây giờ mau mở cửa ra.”

Người bên ngoài cửa cất giọng hung ác, giống hệt như một con chó dữ.

Tay Chi Chi run lên một cái, khăn lau mặt liền cứ thế rơi vào trong nước, vài giọt nước còn bắn lên y phục của nàng.

Thải Linh thấp giọng: “Đến đúng lúc Côi Ương Cung không có ai là sao, chờ đến lúc Công Chúa trở lại, xem bọn họ có còn dám phách lối như vậy nữa không.”

“Công Chúa không có ở đây?”

“Vâng, sáng sớm nay đã đi ra ngoài. Đi cùng với Phò Mã ra khỏi hành cung.”

Giọng nói ngoài cửa lại vang lên, lần này gần như là muốn phá cửa: “Mở cửa! Người ở bên trong đang làm cái gì?”

“Thải Linh ra mở cửa đi.” Chi Chi vẩy nước trên tay: “Dù sao cũng không lục ra được thứ gì đâu.”

Thải Linh vừa mở cửa, lập tức một đống binh lính từ bên ngoài vọt thẳng vào.

Thải Linh vội đỡ Chi Chi đi ra ngoài, để Chi Chi ngồi ở đình hóng mát trong sân.

Còn nàng ta thì chạy vào trong phòng: “Các ngươi lục soát thì cũng phải chú ý, đây chính là Côi Ương Cung, là nơi ở của Công Chúa.”

Một tên lính xoay người nhìn Thải Linh, cười châm chọc: “Đây là Côi Ương Cung, là nơi ở của Công Chúa, nhưng mà gian phòng này cũng chỉ là của một thiếp thất, có gì mà không dám lục soát.”

Hắn liếc nhìn Chi Chi đang ngồi ở trong đình nghỉ mát, quả là một tiểu nương tử xinh đẹp, nhưng ở trong cung thì loại thân phận này còn không cao quý bằng một Đại cung nữ của chủ tử.

Thải Linh phát cáu, nhìn thấy có tên lính trực tiếp mở tủ, lôi hết đồ vật ở bên trong ra vứt xuống đất, nàng ta nhanh chóng xông tới: “Các ngươi đang làm cái gì chứ?!”

Tên lính kia liền giẫm thẳng lên đống đồ, hoàn toàn coi Thải Linh như không khí.

Chi Chi chống cằm nhìn tình hình đang xảy ra ở trong phòng mình, lộn xộn hết cả rồi.

Nàng thở dài, vừa chuyển tầm mắt sang chỗ khác thì lại nghe thấy bên trong có người hô to: “Tìm ra rồi! Tìm được rồi!”

Chi Chi quay đầu lại, tìm được cái gì cơ?

Tên lính cầm đầu mang một cái hộp ra, hắn phất tay: “Người đâu, trói nữ nhân này và nha hoàn của nàng ta lại.”

Thải Linh chạy nhanh ra khỏi phòng, vọt tới che chắn trước người Chi Chi: “Các ngươi dám?”

“Có gì mà không dám?” Tên lính kia bật cười: “Vật này được lục ra từ căn phòng của các ngươi, phải biết rằng đây chính là cống phẩm.”

Binh lính mở cái hộp ra, thật bất ngờ khi bên trong lại là hộp thuốc mỡ xuất hiện ở trên bàn Chi Chi vào đêm hôm qua.

“Tại sao cống phẩm ngàn vàng khó mua được lại xuất hiện ở chỗ này?”

Chi Chi đứng lên, nàng nhìn Thải Linh, cất tiếng: “Chẳng lẽ không thể là Phò Mã thưởng cho ta?”

“Phò Mã? Phò Mã cũng không có thứ trân quý như vậy. Trói vào, áp giải tới Đông Cung.”

“Dừng tay!”

Một giọng nữ từ xa vọng tới.

Chi Chi nhìn về phía đó thì phát hiện là Bội Lan.

Bội Lan nhìn rất vội vàng, giống như vừa chạy một mạch tới đây, vẻ mặt có chút bơ phờ, nàng ta đứng chắn trước mặt Chi Chi: “Ai trong các ngươi dám trói? Đúng là không biết sống chết, tính tình của Công Chúa các ngươi vẫn chưa rõ phải không? Công Chúa vừa đại hôn được mấy tháng, các ngươi lại dám tuỳ tiện xông vào lục soát Côi Ương Cung. Ta thấy là, chư vị xông vào Côi Ương Cung ngày hôm nay sẽ sống không được lâu nữa đâu.”

Đám binh lính nghe được câu này thì rối rít nhìn nhau, dáng vẻ phách lối ban đầu cũng thu liễm không ít.

Tên lính cầm đầu nở nụ cười: “Bội Lan cô cô, chúng tiểu nhân chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.”

“Phụng mệnh làm việc? Hừ.” Bội Lan nhìn cái hộp mà tên lính đang cầm trong tay: “Các ngươi thừa dịp Công Chúa không có ở đây, tự tiện xông vào Côi Ương Cung, đây là tội thứ nhất. Ngang nhiên lục soát cung, đây là tội thứ hai. Ý đồ chiếm đoạt cống phẩm mà Hoàng Thượng ban thưởng cho Công Chúa, đây là tội thứ ba. Các ngươi cứ chờ đến lúc đầu lìa khỏi cổ đi.”

Lúc này, vẻ mặt của mấy tên binh lính kia đều có chút không nén giận được nữa.

Mà Bội Lan thì xoay người lại, nâng tay lên trực tiếp đánh thẳng vào mặt Thải Linh.

“Phế vật, đến bảo vệ chủ tử mà cũng không làm được.”

Một cái tát của Bội Lan đánh lệch mặt Thải Linh, Thải Linh quỳ sụp xuống: “Nô tỳ sai rồi, cầu xin Bội Lan cô cô tha thứ.”

Chi Chi ngây người, nàng nhìn Thải Linh quỳ trên đất, lại nhìn Bội Lan.

Nhưng Bội Lan hoàn toàn không nhìn Chi Chi, mà một lần nữa xoay mặt về chỗ cũ, nở nụ cười: “Chư vị vẫn còn muốn tiếp tục ở lại chỗ này, nhìn ta dạy dỗ nha hoàn không hiểu chuyện của Côi Ương Cung sao?”

Tên lính cầm đầu đưa cái hộp lại cho kẻ đứng đằng sau: “Trả lại.”

Sau đó nói với Bội Lan: “Mong rằng Bội Lan cô cô đừng nóng giận, chúng ta liền rời đi ngay.”

Đám binh linh kia rời đi, bấy giờ Bội Lan mới nhìn về phía Chi Chi.

Nàng ta nở nụ cười ôn hoà với Chi Chi, hành lễ, sau đó nói: “Ngũ di nương, chuyện hôm nay đã khiến cho người sợ hãi rồi. Người yên tâm, nô tỳ sẽ phái người tới dọn dẹp căn phòng trở lại như cũ.”

Chi Chi không cười nổi, cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể gật gật đầu.

Giọng Bội Lan chợt thay đổi, nói với Thải Linh trên đất: “Khi còn ở trong cung ta đã dạy ngươi thế nào? Bây giờ ngươi hoàn toàn quên sạch không còn nhớ gì nữa. Vậy hôm nay cứ quỳ ở chỗ này mà tự kiểm điểm lại mình đi.”

Nói xong, nàng ta lại ngẩng đầu lên cười với Chi Chi: “Ngũ di nương, nô tỳ còn có việc phải rời đi trước, lát nữa sẽ có người tới.”

***

Bội Lan vừa đi, Chi Chi liền muốn đỡ Thải Linh dậy, nhưng Thải Linh nhất định không chịu đứng lên: “Ngũ di nương, là nô tỳ sai, người cứ để nô tỳ quỳ đi.”

Chi Chi lấy một cái khăn lụa từ trong tay áo ra, đưa cho nàng ta: “Vậy dù sao muội cũng nên lau vết máu trên miệng đi đã.”

Một bạt tai kia của Bội Lan đánh thật sự mạnh, đánh chảy cả máu mồm Thải Linh, hơn nữa trên mặt nàng ta còn hiện rõ dấu tay đỏ rực.

Thải Linh nhận khăn tay, Chi Chi nghĩ một chút, đi vào phòng.

Phòng bị lục soát ngổn ngang, trên đất toàn là đồ đạc.

Chi Chi thấy bàn trang điểm của nàng và bình phong đều bị xô đổ, nàng miễn cưỡng mới tìm ra được một cái gối mềm.

“Quỳ lên đây đi.” Chi Chi nhìn Thải Linh đang muốn lên tiếng: “Đến lời của chủ tử mà muội cũng không nghe sao?”

Thải Linh cứng họng, đưa tay ra nhận lấy: “Tạ ơn Ngũ di nương.”

“Không cần tạ ơn.”

***

Lát sau, quả nhiên có mấy cung nữ đi tới.

Các cung nữ nhanh chóng thu dọn xong mọi thứ, cùng đi còn có cả một vị ma ma.

Vị ma ma đó cầm giấy bút, cẩn thận ghi lại những đồ đạc bị hư hỏng, sau đó nói với Chi Chi: “Ngũ di nương yên tâm, những đồ đạc nào bị hư hại nô tỳ sẽ nhanh chóng đổi sang cái mới, ở chính điện Côi Ương Cung còn một phòng hiện tại đang để trống, Ngũ di nương có thể tạm thời đến đó.”

“Cám ơn ma ma.”

Ma ma kia cười: “Ngũ di nương không cần khách khí. Đúng rồi, tiểu cung nữ này sẽ tạm thời hầu hạ Ngũ di nương trong mấy ngày tới.” Bà gọi tiểu cung nữ kia ra.

Chi Chi nhìn Thải Linh trên mặt đất: “Vậy còn Thải Linh?”

Ma ma nói: “Hôm nay nàng phạm sai lầm, phải quỳ ở đây đến giờ Hợi. Vì quỳ nguyên một ngày nên trong mấy ngày tới sẽ không hầu hạ Ngũ di nương được.”

***

Tiểu cung nữ được phân tới hầu hạ Chi Chi có chút vụng về.

Chi Chi hỏi mới biết hoá ra là vừa vào cung, thảo nào mới phân cho nàng.

Nhưng Chi Chi cũng không tức giận: “Không sao cả, ngươi làm không tốt chính là làm không tốt, đâu có người nào vừa mới sinh ra đã có thể làm tốt mọi việc.”

Nói xong, nàng nâng ly trà tiểu cung nữ vừa mới rót lên uống một ngụm, liền bị nóng phải bỏ xuống ngay lập tức, đầu lưỡi nàng bỏng rát.

Tiểu cung nữ vô cùng áy náy, gấp đến độ muốn khóc: “Làm thế nào bây giờ? Phải đi mời thái y?”

Chi Chi vội vàng an ủi nàng ta: “Không sao, không sao, không bị bỏng, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”

Nàng quả thực không nhịn được nữa nên phải đuổi khéo tiểu cung nữ ra ngoài.

Nàng ta chỉ mới hầu hạ nàng nửa ngày thôi mà hết đá vào chân rồi lại làm bỏng miệng nàng, đã vậy tiểu cung nữ đó còn hơi một tý là khóc.

Chi Chi đưa hai tay lên chống cằm.

Dù nàng ta thật là đáng yêu, nhưng vẫn thích Thải Linh hơn một chút.

***

Bởi tiểu cung nữ vụng về nên đến thoa thuốc Chi Chi cũng không dám gọi tiểu cung nữ đó.

Nàng tự mình cởi quần, ngồi ở mép giường.

Vết thương ở mặt trong bắp đùi nên Chi Chi phải tách hai chân ra mới có thể bôi được.

Nàng gập eo, ngón tay quệt thuốc chuẩn bị bôi, bỗng nhiên cửa bất ngờ bị đẩy ra.

“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì…”

Khi Công Chúa đi tới trước mặt Chi Chi thì bỗng ngừng nói.

Chi Chi ngẩng đầu lên, có chút ngơ ngác nhìn người trước mặt.

Sau đó nàng liền há mồm ra, Công Chúa bèn nhanh chóng bịt kín miệng Chi Chi lại, nhỏ giọng uy hiếp: “Không được kêu.”

Hắn trực tiếp ngăn chặn tiếng thét của Chi Chi.

Cả người Chi Chi co rúm, yên lặng khép hai chân lại.

Khi hai chân chạm nhau liền đụng phải vết thương, nàng đau đến nhíu chặt lông mày.

Công Chúa rũ mắt nhìn Chi Chi, ánh mắt sáng lấp lánh: “Đang bôi thuốc? Hửm?”

Chi Chi gật đầu.

“Bổn cung giúp nàng.” Công Chúa cười dịu dàng, tay hắn bỏ ra khỏi miệng Chi Chi.

Chi Chi vội vàng lắc đầu: “Chút chuyện nhỏ này sao có thể phiền đến Công Chúa, thiếp có thể tự làm được.”

Công Chúa vẫn giữ nụ cười trên môi: “Lặp lại lần nữa.”

Miệng Chi Chi run rẩy, đấu tranh tư tưởng rất lâu giữa tính mạng và trong sạch của bản thân.

Còn chưa kịp nói gì thì cửa lại bị đẩy ra: “Ngũ di nương, nô tỳ nghỉ ngơi xong…”

Tiểu cung nữ khựng lại, ngây ngốc nhìn Công Chúa đang ngồi xổm giữa hai chân Chi Chi.