Kim Bài Đả Thủ

Chương 101




Kể từ lần đầu tiên chạm trán Phòng Vũ tại phòng bida Quang Minh nhiều năm về trước, Dương Lỗi và Phòng Vũ không còn đấu với nhau nữa. Năm đó hắn đuổi theo Phòng Vũ đòi khiêu chiến, muốn đọ sức phân cao thấp với Phòng Vũ, ai ngờ sau đó việc truy đuổi đối thủ lại trở thành một cuộc tình bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, từ đó về sau hai người không còn cơ hội chân chính đối kháng với nhau nữa.

Cho tới hôm nay, ngoại trừ Phòng Vũ, Dương Lỗi vẫn chưa gặp được đối thủ thật sự. Năm đó hắn và Phòng Vũ kề vai sát cánh, lúc bị bản lĩnh của Phòng Vũ khuất phục, hắn từng nghĩ nếu có một ngày mình và Phòng Vũ trổ hết thực lực đánh nhau, không biết mình có thể thắng được Phòng Vũ hay không.

Các binh sĩ reo hò lớn hơn nữa.

“……”

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, xem ý kiến của hắn.

“Đánh.”

Phòng Vũ biết Dương Lỗi động tâm rồi. Phòng Vũ chỉ nói một chữ.

Các binh sĩ đồng loạt hoan hô, vội vàng xúm lại.

Dương Lỗi cởi quân phục bên ngoài, Phòng Vũ cũng cởi áo khoác, hai người mặt đối mặt đứng giữa sân.

Bọn họ đã từng đối diện vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên dùng tư thái này. Cách duy nhất được công nhận là kẻ mạnh chính là chiến thắng đối thủ.

Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ, Phòng Vũ cũng nhìn hắn.

Mãi cho đến hôm nay, Dương Lỗi vẫn nhớ như in cảm giác hưng phấn và cuồng nhiệt khi mình nóng lòng muốn khiêu chiến với Phòng Vũ năm đó.

Trước mặt Dương Lỗi là người mà hắn yêu thương nhất, là người mà hắn đặt tại nơi sâu nhất dưới đáy lòng, là người mà bất cứ lúc nào, bất luận dùng anh em hay thân phận gì đi chăng nữa, hắn đều sẵn lòng giao phó tính mạng của mình. Lúc này đây, vô số cảm giác phức tạp cuộn trào trong lòng Dương Lỗi, nhưng vào giờ khắc này, hắn nhìn về phía Phòng Vũ, đối mặt với cuộc đọ sức muộn mấy năm của bọn họ, ánh mắt của Dương Lỗi rất nghiêm túc.

Hắn biết, Phòng Vũ cũng sẽ nghiêm túc như thế.

Đây là cuộc đọ sức giữa hai người đàn ông, không ai sẽ xem nhẹ đối phương.

Phòng Vũ còn chưa động đậy, Dương Lỗi đã động trước rồi.

Suốt thời gian tiếp theo, các binh sĩ đứng bên ngoài quan sát đều im thin thít.

Toàn bộ quá trình diễn ra trong bầu không khí yên lặng không thở nổi, ngoại trừ tiếng đấm đá thì không còn nghe được tiếng gì nữa. Trước đó Dương Lỗi và Vu Cường so tài, mọi người cổ vũ hò hét rất náo nhiệt, thế mà bây giờ cứ như cả đám bị câm tập thể. Không ai phát ra tiếng động, cũng không rảnh phát ra tiếng động nào. Mọi người im lặng nín thở, trái tim trong lồng ngực đập dồn dập.

Theo miêu tả của một binh sĩ có mặt lúc đó kể lại, cậu đã xem qua rất nhiều cuộc đấu võ kịch tính, bản thân cậu cũng tập đấu võ mỗi ngày, nhưng chưa từng có cuộc đấu nào giống như cuộc đấu trước mắt, khiến cậu cảm thấy như bị ai đó siết cổ, ngay cả thở cũng khó khăn.

Nhanh, động tác quá nhanh.

Giữa những cú đấm đá quyết liệt, gần như không thể thấy rõ động tác của Dương Lỗi và Phòng Vũ, mắt cũng không theo kịp tốc độ ra chiêu của bọn họ.

Vừa cùng Phòng Vũ so chiêu, Dương Lỗi liền giật mình.

Dương Lỗi bây giờ không còn là Dương Lỗi ngày xưa nữa. Tiếp thu huấn luyện chính quy của quân đội, chẳng lẽ trình độ vẫn còn thuộc dạng đánh nhau đường phố năm đó sao? Hắn từng là binh sĩ chiến đấu hạng nhất, nào phải hữu danh vô thực, ở quân doanh nhiều năm như vậy, đẳng cấp chiến đấu của hắn đã sớm vượt xa tiêu chuẩn đánh nhau trong giới xã hội đen trước kia, bộ đội mũi nhọn luyện toàn sát chiêu chế địch, một kích lấy mạng!

Chính vì vậy, mặc dù Dương Lỗi nghiêm túc dồn sức vào trận đấu, hắn vẫn biết giữ chừng mực. Phòng Vũ không giống hắn, Phòng Vũ đã không lăn lộn từ lâu, cũng không huấn luyện quanh năm như hắn, nếu hắn dùng tiêu chuẩn trong quân đội đi so tài với Phòng Vũ, vậy thì mất hết ý nghĩa của việc so tài rồi.

Nhưng mà Dương Lỗi không ngờ rằng, Phòng Vũ hoàn toàn vượt xa dự đoán của mình!

Mỗi khi người trong nghề động thủ, không ai lừa được ai, vừa ra tay là biết ngay sâu cạn thế nào. Tựa như năm đó lần đầu tiên chạm trán Phòng Vũ, chỉ bị Phòng Vũ đập vài cái, hắn đã biết Phòng Vũ thuộc đẳng cấp nào. Giờ đây so chiêu chưa đến mấy hiệp, Dương Lỗi phát hiện bản lĩnh của Phòng Vũ chẳng những không xuống dốc mà thậm chí không còn như Phòng Vũ năm xưa, bất kể là cách đánh đấm hay trình độ thực chiến đều vượt trội so với Phòng Vũ mà trước đây hắn quen biết.

Người ngoài chỉ thấy bọn họ so chiêu ngang tài ngang sức với tốc độ chóng mặt, Dương Lỗi càng đánh càng kinh ngạc, hưng phấn. Hắn không biết Phòng Vũ lên cơ thế này từ đâu, hơn nữa cũng có phần e dè giữ chừng mực như hắn, Dương Lỗi có thể cảm giác được Phòng Vũ cũng chưa tung hết sức.

“… !”

Dương Lỗi càng đánh, ý chí chiến đấu càng sục sôi, lòng nhiệt huyết đã lâu không thấy bao trùm lấy hắn. Bao năm rồi Dương Lỗi chưa được nếm trải khoái cảm này, hắn cảm thấy huyết dịch toàn thân đều sôi trào.

Hắn muốn buộc Phòng Vũ xuất toàn lực, hắn muốn xem rốt cuộc bọn họ có thể đánh đến mức nào!

Dương Lỗi tung một cú đấm nghiêng hiểm hóc, Phòng Vũ không tránh kịp, bị đấm trúng ngực.. Phòng Vũ ngẩng đầu nhìn Dương Lỗi, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.



Không đợi Dương Lỗi kịp phản ứng, Phòng Vũ nhanh nhẹn dùng cùi chỏ đánh lên vai Dương Lỗi, xoay người dứt khoát dùng chiêu khóa khớp vật ngã Dương Lỗi!

“……”

Người bên cạnh đều cứng họng, trợn mắt há mồm.

Hai người có thắng có bại, anh đến tôi đi, càng đánh càng thuận tay thuận chân, tràn trề thích thú. Dương Lỗi bẻ ngược cổ tay Phòng Vũ, bị Phòng Vũ nhanh nhẹn dùng tay không phá chiêu thoát thân. Ngay sau đó Dương Lỗi nhấc chân định đạp đầu gối Phòng Vũ, bất thình lình tung một cú đấm móc theo thế gọng kìm, mọi ngóc ngách trên dưới đều bị chặn kín, đây là sát chiêu “kích trắc xuyễn câu” của vật lộn cầm nã, phối hợp với thủ đao* liên hoàn, từ khi Dương Lỗi sử dụng chiêu này đến nay, không ai có thể thoát khỏi tay hắn, chỉ đành gắng gượng chịu đựng.