Kim Bài Đả Thủ

Chương 110




Bộ dạng của Hoa Miêu thay đổi không ít, tóc ngắn, trông nam tính hơn xưa, nhưng Dương Lỗi liếc mắt một cái vẫn nhận ra hắn.

Vừa nhìn thấy Dương Lỗi, ánh mắt Hoa Miêu lập tức thay đổi, bất thình lình giãy khỏi cảnh sát, cắm đầu xông thẳng về phía Dương Lỗi!

Tình huống đột biến xảy ra quá bất ngờ, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhóm cảnh sát đồng loạt chạy tới kéo Hoa Miêu lại, Dương Lỗi ngạc nhiên nhìn Hoa Miêu.

“Dương Lỗi con mẹ mày!” Hoa Miêu khản giọng rống như phát cuồng!

“… !” Dương Lỗi ngơ ngẩn.

“Mẹ nó mày đáng chết!! …” Hoa Miêu kích động giãy dụa, mắng chửi luôn mồm, bị nhóm cảnh sát cưỡng chế giải đi. Hoa Miêu vừa bị áp giải vừa quay đầu căm tức lườm Dương Lỗi, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ, oán hận…

Dương Lỗi kinh ngạc…

“Thẩm vấn xong rồi, không giống.” Một cảnh sát lắc đầu với anh Dũng.

“Giam một hồi rồi thả đi.” Anh Dũng đang điều tra một vụ án, hiện đang thẩm vấn từng người một. “Thằng nhóc này vừa bị giáo dục lao động không bao lâu, tạm thời cứ thả trước rồi xem lại manh mối.”

“Anh Dũng, cho tôi nói vài lời với cậu ta đi. Tôi có việc cần hỏi cậu ta.” Dương Lỗi nói.

“Vừa rồi có chuyện gì vậy, thằng nhóc này từng bị cậu dạy dỗ à?” Anh Dũng cho rằng Hoa Miêu và Dương Lỗi có thù cũ.

Dương Lỗi cũng không nhiều lời, anh Dũng cho hắn vào phòng giam. Cách lớp song sắt, Hoa Miêu ngồi một mình ở bên trong. Dương Lỗi đóng cửa lại.

“Mày có ý gì?” Dương Lỗi nhìn thẳng vào Hoa Miêu.

Hoa Miêu ngẩng đầu lên, thấy Dương Lỗi bước vào thì lạnh lùng quan sát hắn.

“Dương Lỗi, có gan thì mày ở ngoài chờ đi, chờ tao ra ngoài tao giết mày chết.” Hoa Miêu lạnh giọng nói.

“Mày nói rõ ràng coi!” Dương Lỗi mơ hồ có một loại dự cảm, lòng hắn lạnh dần từng chút một.

“Lúc trước tao nói với mày cái gì, mày ném ra sau đầu hết rồi đúng không.” Hoa Miêu gằn từng chữ.

“Tao nói rồi, nếu mày dám làm chuyện có lỗi với đại ca của tao, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày! Mẹ nó mày còn nhớ không?!”

“Tao làm chuyện có lỗi gì?”

“Về nhà hỏi ông già mày đi!!”

Hoa Miêu rống to đến nỗi nghe được cả tiếng vọng trong phòng.

“Nói cho mày biết Dương Lỗi, nếu không phải đại ca nhất quyết cấm cản, mẹ nó tao đã phế mày với ông già mày từ lâu rồi! Mày hại chết đại ca tao rồi, biết không?!”

Đầu óc Dương Lỗi kêu ong ong. Dự cảm và suy đoán trong đầu đang từng bước một đến gần hắn, hắn có cảm giác mình sắp tiếp cận cái gì đó, nhưng càng tiếp cận lại càng khiến hắn sợ hãi. Dương Lỗi một bước xông tới, túm cổ áo Hoa Miêu qua song sắt, kéo Hoa Miêu đến trước mặt mình.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?! Mày nói rõ ràng xem!”

Cổ họng Dương Lỗi phát run!

“… Chẳng lẽ năm đó anh ấy không được giảm hình phạt? … Không thể nào! …”

Nếu như năm đó Phòng Vũ không được giảm hình phạt, Dương Lỗi không đời nào chịu đi học, cũng không đời nào chịu an phận tốt nghiệp, Dương Đại Hải rõ ràng nhất! Đúng là Phòng Vũ đã được giảm hình phạt, năm đó Dương Lỗi từng xác nhận điều này nhiều lần, tuyệt đối không lầm được! Ba năm trước Phòng Vũ thật sự đã ra tù, rất nhiều người đã gặp Phòng Vũ, việc này phải giải thích thế nào đây?

Hoa Miêu hất tay hắn ra.

“Mày không biết anh ấy bị tăng hình phạt à?” Ánh mắt của Hoa Miêu mang nét giễu cợt.

“Biết! Không phải anh ấy đánh nhau trong tù, tăng thêm một năm sao?”

“Đánh nhau? Một năm?”

Hoa Miêu giống như nghe được chuyện tiếu lâm, cười đến căm phẫn lại xót xa.

“… Một năm?? … Là anh ấy gạt mày thôi!!”

“… Mày nói cái gì?”

Dương Lỗi đờ đẫn cả người.

“Anh ấy không gạt mày, mày có thể yên lòng yên dạ làm Dương công tử của mày sao?? … Đánh nhau… nếu mày thật sự hiểu anh ấy, tại sao mày không quay lại hỏi xem có chuyện như vậy thật ư?!”

“……” Dương Lỗi trân trối nhìn mặt đất, trong đầu toàn là lời Phòng Vũ nói với mình, Phòng Vũ nói tôi đánh nhau gây náo loạn, tăng thêm một năm, ra ngoài tôi còn phải lập côn… Phòng Vũ nói tôi còn phải ra ngoài làm chuyện lớn, không thể gom người uổng phí được, tôi nhất định phải ngồi… Phòng Vũ nói em chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, bây giờ tôi ra ngoài một mình cũng không có nghĩa lý gì…

“… Lúc trước lẽ ra anh ấy có thể chạy trốn, bên Quảng Đông đã sắp xếp ổn thỏa chờ đón anh ấy rồi, nhưng mà anh ấy không đi, anh ấy đi tự thú, vì cái gì… vì mày! Vì mày có thể làm sinh viên, vì không liên lụy tương lai của mày! … Mày vỗ mông lên đại học, nở mày nở mặt làm sĩ quan của mày, còn những năm tháng tốt nhất của anh ấy đều vùi lấp trong tù! … Nếu không phải vì mày, lúc trước anh ấy đi Quảng Đông, bây giờ sẽ ra nông nỗi này sao?! …”

Cuống họng Hoa Miêu tắc nghẹn…

“… Dương Lỗi! Mày không phụ lòng anh ấy sao??”

Hoa Miêu rơi nước mắt…

“… Không thể nào… Không thể nào! Tao đã hỏi nhà giam rồi! …”

Dương Lỗi rối loạn, hoàn toàn rối loạn, người trong nhà giam đã nói với hắn, Phòng Vũ chỉ bị nhốt thêm một năm, anh Dũng cũng nói như vậy, không thể có chuyện tất cả mọi người hùa nhau gạt hắn được!

“Mẹ nó mày đừng ngây thơ như vậy có được không! Trên đời này chỉ có một cái nhà giam thôi sao?”

Hoa Miêu trợn trừng cặp mắt đỏ rực.

“Người ngoài đều cho rằng anh ấy ngồi thêm một năm rồi đi ra, đúng vậy, anh ấy thật sự đã đi ra! … Nhưng lúc đi ra anh ấy đã biết mình còn phải đi vào! … Nói cho mày biết Dương Lỗi, tao không tìm được chứng cớ, nhưng ngoại trừ ông già nhà mày, tao không tin là do người khác làm!”

“Rầm!” Dương Lỗi nện một đấm vào song sắt, mắt trừng to như sắp nứt ra.

“… Đừng vòng vo nữa! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Ông già tao đã làm trò gì? Tại sao?!”

“Tao đã hứa với anh Vũ sẽ đem chuyện này xuống mồ, nếu mày muốn biết, đến huyện Lễ hỏi! Còn nữa, cái kia thằng Đinh Văn chó chết kia, mày đi mà hỏi nó!”

*Huyện Lễ (澧县) là một huyện thuộc địa cấp thị Thường Đức, tỉnh Hồ Nam.

“… Đinh Văn?” Dương Lỗi lập tức sửng sốt. “… Liên quan gì tới anh ta??”

“Liên quan gì tới nó?” Sắc mặt Hoa Miêu trở nên méo mó. “Tất cả mọi chuyện đều do nó gây ra đấy!”

“Cảnh sát! Cảnh sát!” Hoa Miêu bỗng nhiên hét to, gọi mọi người đến. “Bảo hắn cút đi. Cút! …”

“Này, Tiểu Lỗi…” Anh Dũng buồn bực chặn lại Dương Lỗi mặt mũi tái nhợt đang đi ra cổng. “Sao lại đi rồi, không phải cậu muốn liên lạc với nhà giam à?”

“……” Dương Lỗi không trả lời, hắn rời khỏi cục cảnh sát thành phố dưới ánh mắt khó hiểu của anh Dũng.

Bây giờ hắn không tin ai nữa. Không còn ai đáng tin nữa.

Dương Lỗi đứng trước cổng, dòng người và xe cộ lướt qua bên người hắn, hắn lại chẳng có cảm giác gì.

Dương Lỗi lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại. Ngón tay hắn không nghe sai bảo, bấm sai số hai lần liên tiếp.

“Thằng quỷ này, hiếm thấy nha, có gì không?” Giọng nói hào sảng của Dương Đại Thiên vang lên.

“Chú.”

“Sao vậy?” Dương Đại Thiên nghe được giọng điệu của Dương Lỗi không bình thường.

“Phòng Vũ ra tù lúc nào.” Dương Lỗi không nói một chữ dư thừa.

“……” Đầu bên kia điện thoại lặng thinh.

“Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?” Dương Đại Thiên nghiêm túc hẳn.

“Lúc nào.”

Dương Lỗi gằn từng chữ.

Dương Đại Thiên im lặng một lát.

“Tiểu Lỗi…”

“Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Dương Lỗi cắt lời ông.

“Từ nhỏ đến lớn, chú chưa bao giờ gạt con. Con luôn tin tưởng chú. Chú, chú biết con hận cái gì nhất. Đừng gạt con.”

Giọng nói của Dương Lỗi như thể không thuộc về hắn vậy. Dương Đại Thiên không trả lời.

“Đợi chú về rồi nói tiếp.” Dương Đại Thiên muốn cúp máy.

“Huyện Lễ là nơi nào?” Dương Lỗi đột nhiên hỏi.

“… Con nghe ai nói đấy!”

“Dương Đại Thiên!”

Dương Lỗi rống vào điện thoại…

“… Đừng làm cho con phải hận luôn cả chú! …”

Dương Lỗi đau khổ…

“……”

Dương Đại Thiên cũng đau lòng.

Dương Đại Thiên biết, chuyện này giấu không được, sớm muộn gì cũng có ngày Dương Lỗi sẽ phát hiện. Mặc dù giấu diếm không phải là chủ ý của ông, nhưng có một số việc ông không quyết định được. Ông yêu thương Dương Lỗi, nhưng với tư cách của một trưởng bối, ông cũng có lập trường và bất đắc dĩ của riêng mình. Dương Đại Thiên hiểu rõ tính cách của Dương Lỗi, ông biết, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Vấn đề chính là chỗ đó, không ai trốn tránh được cả, tất phải đối mặt.

Dương Đại Thiên thở dài một tiếng.

“… Nhà giam thứ hai ở huyện Lễ. Con đi hỏi đi.”

Dương Đại Thiên cúp điện thoại…

Dương Lỗi lái xe hơn bốn tiếng đồng hồ, lái đến một nơi thật xa.

Trước đây, hắn thậm chí chưa từng nghe đến tên huyện này, đừng nói là vị trí của nó.

Lúc Dương Lỗi đi ra từ nhà giam, sắc trời đã sẩm tối.

Bốn phía là một mảnh trống trải và cô tịch, mùa đông quạnh quẽ bao phủ nơi lạnh buốt và hoang vu này.

Dương Lỗi đứng sau lớp tường cao lưới điện, từ từ ngồi xuống.

Có người ra vào phòng trực ban trong nhà giam, nhìn thấy ngoài cửa có một người cứ ngồi mãi một tư thế, ai cũng tò mò dò xét người nọ.

Người nọ cứ ngồi như vậy, không nhúc nhích…