Kim Bài Đả Thủ

Chương 82




Trong một gian phòng ở căn tin của bộ, vài chai bia, vài đĩa thức ăn. Dương Lỗi cầm chai rót bia, cụng với người bên cạnh.

“Thật không ngờ hai anh em chúng ta lại gặp nhau ở đây. Nghe nói cậu ở đội bắc cầu phao mà! Chống lũ giải nguy đấy! Sao bây giờ về đây rồi?”

*Công binh bắc cầu phao: binh chủng kỹ thuật có nhiệm vụ bắc cầu hoặc làm phà đảm bảo vượt sông (tạm hiểu là như vậy chứ tui cũng không rõ lắm)

“Vừa điều tới, mới vài tháng thôi.”

Dương Lỗi tháo mũ quân đội, đặt ở một bên.

“Bao nhiêu năm không gặp rồi? … Ba năm thì phải?”

Nhị Hắc cảm khái quan sát Dương Lỗi, ánh mắt dừng ở bộ quân phục màu xanh trên người hắn.

“Nhìn cậu thế này, nếu gặp nhau trên đường, tôi thật sự không dám nhận người quen!”

“Có gì mà không dám nhận.”

“Nhìn mấy ngôi sao trên vai cậu là thấy lác mắt rồi. Tôi ấy thế mà còn gọi cậu là thủ trưởng nữa kìa, thủ trưởng giải phóng quân, sau này làm quan lớn nhớ chiếu cố người anh em này nhé!”

Nhị Hắc ăn mặc như ông chủ, nhưng tính cách vẫn giống như trước đây, không đổi được miệng mồm dẻo quẹo của mình.

“Được rồi, đừng chọc tôi nữa.”

Hiếm khi Dương Lỗi mới gặp lại người quen năm đó, cũng lâu rồi không có ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn. Hắn cầm chai bia, cụng với Nhị Hắc một cái.

“Chẳng dễ gì mới gặp lại nhau, hôm nay đừng đi vội, ở lại nói chuyện với tôi chút đi.”

Dương Lỗi nói.

“Đúng là chẳng dễ gì… bộ cậu đang giận ai hả? Cậu nói xem mấy năm nay cậu có liên lạc với ai chưa? Đám anh em thân thiết của chúng ta năm đó, bây giờ có ai có tin tức của cậu chứ?”

Dương Lỗi không nói lời nào.

Nhị Hắc nhấp một ngụm bia, móc ra bóp da trong túi quần, rút một tấm hình ở bên trong, mỉm cười đưa cho Dương Lỗi.

“Con tôi, ba tuổi rồi.”

Trong hình, Tiểu Cầm ôm một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc.

“Nghịch lắm! Còn quậy hơn bố nó ngày xưa nữa!”

Nhị Hắc cười vô cùng thỏa mãn.

“Tôi mở một công ty trên đường Thanh Hà, chuyên buôn bán đồ da, việc làm ăn cũng không tệ. Năm đó khi chọn địa điểm, Tiểu Cầm khen đường Nam Hồ tốt, nhưng tôi nói cứ chọn nơi này đi, gần với nhà hàng Thế Kỷ ngày xưa.”

Nhắc đến nhà hàng Thế Kỷ, hai người im lặng một thoáng.

“Sau khi chỗ đó bị tháo dỡ, bây giờ trở thành vườn hoa giữa phố rồi. Khắp nơi đều bị dỡ bỏ, nghe nói là công trình xanh hóa thành phố gì gì đó… cậu đi qua chưa?”

“Đi rồi.”

Dương Lỗi nói.

Nhị Hắc cười bất đắc dĩ.

“Thay đổi rồi! Nhiều năm như vậy, mọi thứ đều thay đổi rồi.”

Nhị Hắc uống một hớp bia, ánh mắt dừng trên mặt bàn, nhớ lại chuyện cũ, Nhị Hắc cũng phiền muộn không thôi.

“Người đi hết rồi, đám anh em năm đó chẳng còn sót lại bao nhiêu. Lão Lượng đi Tứ Xuyên, Hoa Miêu dẫn người về Giang Bắc, không biết còn lăn lộn ở đó hay không. Sản nghiệp của anh Cửu đã chia đều cho các anh em, may là không có ai bêu xấu tên tuổi của anh Cửu. Tôi cũng bàn giao phòng bida Quang Minh rồi, đưa cho Tiểu Vũ trông coi. Anh Vũ có tình cảm với nơi đó, tôi nghĩ nên giữ lại trông chừng. Đợi ngày anh Vũ trở về, tôi sẽ giao lại cho anh ấy.”

Nhị Hắc ngừng lại, thất thần trong chốc lát.

“Cậu nói xem, bây giờ anh Vũ đang ở đâu?”

Nhị Hắc hỏi Dương Lỗi.

Dương Lỗi không tỏ thái độ gì, nghe Nhị Hắc hỏi thế, hắn thản nhiên cười nhạt một tiếng.

“Mấy người còn không biết anh ta ở đâu, làm sao tôi biết được?”

Dương Lỗi nói.

Nhị Hắc cảm thấy hơi hối hận vì đã hỏi Dương Lỗi như vậy. Hắn còn nhớ ba năm trước Dương Lỗi đi tìm Phòng Vũ thế nào. Hắn không biết tại sao năm đó Dương Lỗi lại muốn tìm Phòng Vũ như thế, cũng không biết tại sao Phòng Vũ lại bỏ đi mà không nói một lời. Năm đó Dương Lỗi tìm Phòng Vũ, hầu như tất cả mọi người đều biết, bởi vì gây náo động quá lớn, lúc ấy vì tìm người mà Dương Lỗi tự ý rời khỏi đơn vị bộ đội đã bố trí xong xuôi, trì hoãn việc báo danh, suýt chút nữa đã bị khai trừ vì tội đào ngũ, thậm chí còn bị phạt nặng. Sau này Dương Lỗi trở về từ phía Nam, đột nhiên không tìm người nữa, quay về bộ đội, hơn nữa còn quyết liệt yêu cầu không về trụ sở cũ, muốn ra quân khu tiền tuyến gia nhập đội bắc cầu phao chuyên chống lũ giải nguy, nhận những nhiệm vụ nguy hiểm và gian khổ nhất. Ai ai cũng nói, đầu óc Dương Lỗi hỏng rồi!

Có người nói Dương Lỗi đã tìm được Phòng Vũ ở phía Nam, hai người đã gặp nhau, nhưng cũng có người nói Dương Lỗi chưa tìm được người, chỉ là mệt mỏi nên không tìm nữa. Rốt cuộc hai người đã gặp nhau hay chưa, không ai biết cả, bởi vì sau khi trở về, Dương Lỗi không hé lộ một chữ. Chỉ biết từ khi quay lại Giang Hải, Dương Lỗi không còn đi tìm Phòng Vũ nữa.

“Mấy năm qua, Lão Lượng bị truy nã, chỉ có thể chạy trốn. Hoa Miêu một mực trông coi địa bàn của anh Vũ, suýt chút nữa đã mất luôn cái mạng. Trong thời gian anh Vũ ở tù, chuyện bên ngoài có Hoa Miêu lo liệu, anh ấy không cần bận tâm về việc gì. Trước đây tôi còn thấy nó chướng mắt, nhưng nó thật sự có tình có nghĩa với anh Vũ, thật tốt.”

Nhớ lại chuyện xưa, ánh mắt Nhị Hắc cũng phủ một tầng sương.

“Lúc anh Vũ ra tù, rất nhiều anh em đã quay lại, còn có người khác tìm đến nương tựa, muốn đi theo anh ấy. Trong bốn năm ở tù, anh ấy gom được không ít người, nhân mã đông như thế, ai cũng phục anh ấy, ra ngoài muốn giúp anh ấy kéo cờ lớn, muốn theo anh ấy lăn lộn. Đại ca cậu Yến Tử Ất khuyên anh Vũ suốt một đêm, Lưu Gù, Trương Tứ và mấy vị đại ca năm đó, ai cũng bằng lòng quy thuận. Thế nhưng anh Vũ chỉ nói một câu, không lăn lộn nữa. Mặc cho mọi người nói đến rách cả mồm, anh ấy cũng không chịu ở lại, đòi đi cho bằng được.”

Nhị Hắc bồi hồi nhớ lại. Lúc ấy rất nhiều người không hiểu, tại sao Phòng Vũ lại kiên quyết muốn rời khỏi Giang Hải như thế. Trong giới xã hội đen, ngồi tù tựa như một loại vốn liếng, nó có sức ảnh hưởng hệt như giấy chứng nhận nghề nghiệp vậy. Vào tình hình lúc đó, chỉ cần Phòng Vũ nói một câu, hoàn toàn có thể Đông Sơn tái khởi (trở lại ngày xưa), thế nhưng Phòng Vũ lại rời khỏi Giang Hải, mai danh ẩn tích.

“Có người nói, anh Vũ ngồi tù riết nên nhát gan, không còn can đảm như lúc trước. Tôi biết không phải như thế.”

Nhị Hắc nhìn ly bia.

“Trước đây anh Vũ toàn sống vì anh Cửu. Đời này, anh Vũ chỉ nhận một đại ca là anh Cửu. Bây giờ anh Cửu không còn nữa, cũng tới lúc anh ấy nên sống cho chính mình.”

“Lúc trước anh Vũ từng nói, anh ấy muốn có một gia đình. Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu, anh Vũ nên có cuộc sống như vậy rồi.”

*Lão bà hài tử nhiệt kháng đầu: Vợ con và đầu giường gần lò sưởi, có thể hiểu là có vợ con và một chiếc giường ấm, cuộc sống đơn giản và hạnh phúc.

Dương Lỗi không nói lời nào, nghe Nhị Hắc nói hết.

“Cậu biết không, Anh Tử và anh Vũ tốt lắm. Ngày xưa cô ấy theo đuổi anh Vũ rất dữ dội. Trong bốn năm anh Vũ ở tù, ngày nào cô ấy cũng đến thăm, lo hết mọi chuyện, chuẩn bị hết mọi thứ. Trước đây anh Vũ không có tình cảm với cô ấy, từ chối cô ấy rất nhiều lần, thế nhưng bốn năm qua Anh Tử đối xử với anh Vũ thế nào, đây mới gọi là hoạn nạn biết chân tình, cho dù là người đá cũng cảm động. Một cô gái trẻ như vậy, tự mình mở một tiệm cắt tóc, khó khăn biết bao nhiêu. Năm anh Vũ bị tăng hình phạt, cô ấy không hề do dự bán luôn cửa tiệm, lấy hết tiền đi nhờ quan hệ, đó là tiền mà cô ấy đi sớm về khuya nhiều năm vất vả kiếm được! Một người phụ nữ có thể làm đến mức đó vì anh Vũ, đám anh em chúng tôi cũng phục rồi. Chỉ bằng việc này thôi, cô ấy xứng đáng làm người phụ nữ của anh Vũ.” �

Nhị Hắc nhớ mỗi ngày Anh Tử đều đi thăm tù, bốn năm như một, sự kiên trì của cô nàng làm cho ngay cả quản ngục cũng cảm động. Trước đây gái gú đu theo Phòng Vũ rất nhiều, nhưng chỉ khi xảy ra chuyện mới biết ai thật lòng.

“Cậu nói xem, có một người phụ nữ chịu làm mọi thứ vì cậu, cậu phải ngồi tù mà cũng không bỏ đi, còn đòi hỏi gì nữa? Anh Vũ đâu phải là người đá, đàn ông mà, sao không cảm động cho được. Sau khi anh Vũ ra tù, chuyện này xem như thuận lý thành chương. Ngày anh Vũ được thả ra, cậu không biết đâu, hai người bọn họ đúng là hoạn nạn thấy chân tình.”

Nhị Hắc nhớ lại ngày Phòng Vũ ra tù, Anh Tử kích động vùi mặt vào ngực Phòng Vũ khóc nức nở.

“Bọn họ kết hôn rồi à?”

Dương Lỗi dập điếu thuốc, hỏi.

“Có hay không cũng vậy thôi. Anh Vũ vừa ra tù, không bao lâu đã rời khỏi Giang Hải, chẳng biết đã đi đâu. Anh Tử cũng không thấy bóng dáng, có lẽ hai người họ đi cùng nhau… chậc, có kết hôn hay không cũng thế thôi. Đợi anh Vũ trở về, đám anh em sẽ tổ chức một hôn lễ linh đình cho bọn họ!”

Dương Lỗi lẳng lặng hút thuốc, sương khói tản ra, bao phủ gương mặt bình tĩnh, mơ hồ của hắn.

“Tại sao anh ta không ở lại Giang Hải?”

Hồi lâu sau, Dương Lỗi hỏi. Nhị Hắc liếc Dương Lỗi một cái.

“Không lăn lộn cũng có thể làm chuyện khác. Giang Hải còn nhiều việc mà anh ta có thể làm, anh ta không nhất thiết phải đi.”

Nhị Hắc không nói gì, uống một hớp bia, cười cười.

Dương Lỗi hút một hơi thuốc, quay đầu nhìn Nhị Hắc.

“Lỗi Tử, tôi không biết năm đó cậu và anh Vũ có khúc mắc gì. Chuyện năm đó, tôi cũng khó nói gì được.”

Nhị Hắc có chút muốn nói lại thôi, rồi lại bất đắc dĩ cười cười.

“Anh Vũ muốn đi, chắc chắn có lý do của anh ấy, chúng tôi không rõ lắm, cậu cũng đừng hỏi làm gì. Ba năm, cộng thêm bốn năm cậu đến trường, thế là bảy năm rồi. Bảy năm, biết bao chuyện đã thay đổi. Bảy năm nay Giang Hải trở thành thế nào, đến tôi còn suýt không nhận ra, huống hồ là con người. Cậu nói có đúng không?”