Kim Bài Đả Thủ

Chương 92




Ngày mai là giao thừa rồi.

Nhờ trận tuyết mấy hôm trước, năm nay Giang Hải càng có không khí hơn. Đêm 30 là một ngày đẹp trời, dưới ánh nắng sáng sủa, người người cầm quà tết hớn hở đi trên phố, ai cũng hối hả tan tầm chạy về nhà, họ hàng thân thích xôm tụ đầy đủ, chiên rán nấu xào, chuẩn bị cho bữa cơm thịnh soạn đêm tất niên. Bọn trẻ con đã sớm bi bô đếm thời gian, mong trời mau tối một chút, vậy là có thể đốt pháo bông rồi.

Ven đường là những người già đang rửa và phơi dưa chua, trong không khí đượm mùi đoàn viên. Khắp thành phố Giang Hải đều chìm trong bầu không khí giao thừa đậm đà.

Dương Lỗi trở về nhà ở quân khu, nhà hắn cũng vô cùng náo nhiệt, em trai Dương Thụy đã về đến nhà một ngày trước, hai vợ chồng Dương Đại Hải vui mừng khôn xiết. Gia đình của Dương Đại Thiên cũng có mặt, giao thừa hằng năm, hai nhà đều quây quần bên nhau. Hôm giao thừa, với tư cách là lãnh đạo tỉnh và thành phố, Dương Đại Hải có lịch trình làm việc kín mít, phải đi chúc tết khắp nơi, nhưng vì bữa cơm tất niên này, ông vẫn cố gắng dành thời gian về nhà dùng cơm.

Lúc Dương Lỗi về đến nhà, trời đã gần tối rồi. Gia đình hai bên đều tề tựu đông đủ, đang ngồi chờ hắn. Người giúp việc đã về nhà đón năm mới, trước khi đi đã chuẩn bị thức ăn đâu vào đấy, vợ Dương Đại Hải và vợ Dương Đại Thiên đang cười cười nói nói dọn món trong phòng bếp, Dương Thụy ngồi trong phòng khách trò chuyện với bố và chú, con gái Dương Đại Thiên đang xem TV, thỉnh thoảng còn vui vẻ cười khanh khách.

Trong nhà ấm áp vô cùng.

Cơm tất niên rất thịnh soạn, bày đầy một bàn lớn. Dương Đại Hải có vẻ rất phấn khởi, ông còn khui một chai Mao Đài cất giữ nhiều năm.

Tuy rằng đồ ăn thịnh soạn, Dương Lỗi lại chẳng ăn được bao nhiêu. Tối hôm trước quân doanh tổ chức liên hoan, mọi người được phép nâng ly thoải mái, phải biết bộ đội uống rượu rất khủng bố, trên bàn rượu có một nguyên tắc, đọ rượu với ai thì đọ chứ đừng đọ với bộ đội, cho dù bạn có tửu lượng trời ban cũng không phải là đối thủ của người ta.

Được xưng là “Dương nhất cân”, Dương Lỗi bị các đồng đội rót tới tấp, ai đến hắn cũng không từ chối, uống say bí tỉ, được người dìu về ký túc xá cũng không biết, ngủ một giấc đến xế chiều. Bây giờ nhìn bàn đồ ăn này, Dương Lỗi chẳng có khẩu vị gì, tùy tiện gắp vài đũa rồi ngừng.

Trên TV vẫn đang phát sóng tin tức trực tiếp, bên ngoài bắt đầu có người đốt pháo rồi.

Dương Lỗi để cho mọi người từ từ ăn, còn mình thì ra ban công hút thuốc lá.

Nhìn từ ban công, nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, từng khung cửa sổ ấm áp, từng căn bếp tỏa mùi thơm phưng phức.

Tối hôm nay, mọi gia đình đều quây quần bên nhau.

Bên cạnh mỗi người, đều có người thân nhất và người yêu nhất bầu bạn.

Sau khi ăn xong, vợ Dương Đại Thiên mời mọi người chơi mạt chược. Dương Lỗi nhìn bọn họ chơi một lát, không muốn ngồi lì ở nhà nữa, cho nên mới nói mọi người chơi đi, con ra ngoài một chút.

“Đi đâu vậy, hôm nay là giao thừa mà, ở nhà đi đừng ra ngoài.”

Mẹ kế của Dương Lỗi thật sự xem hắn như con ruột.

“Anh, lâu lâu em mới về một lần, anh chạy ra ngoài coi sao được.”

Dương Thụy vẫn chưa nói được mấy câu với anh hai.

“Anh đi gặp vài chiến hữu thôi, bọn họ đang ở tiệm cơm trong thành phố. Anh đi một lát rồi về ngay.”

Dương Lỗi thuận miệng nói.

“Con đến nhà Phương Mai chào hỏi đi, phải biết lễ nghĩa một chút.”

Dương Đại Hải dặn dò.

Dương Lỗi không nói gì, hắn bước ra cửa, rời khỏi quân khu.

Dương Lỗi chỉ không muốn ở nhà, chứ bản thân hắn cũng chưa biết mình muốn đi đâu.

Đêm giao thừa, đường phố vắng tanh, mọi người về nhà ăn cơm đoàn viên cả rồi. Rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có tiếng gõ trống khua chiêng và tiếng cười đùa hân hoan của MC chương trình Xuân Vãn truyền ra từ cửa sổ mọi nhà.

*Xuân Vãn (春晚) là một chương trình đặc biệt diễn ra hằng năm trong đêm giao thừa trước thời khắc năm mới. Chương trình này được sản xuất bởi Đài truyền hình trung ương Trung Quốc (CCTV), tiếng Anh gọi là CCTV New Year’s Gala. Chương trình Gala có rất nhiều chương trình nhỏ, bao gồm hài kịch, ca nhạc, nhảy, ảo thuật, xiếc, v.v… (Nguồn: Học tiếng Trung Quốc mỗi ngày)

Nghe tiếng đốt pháo rải rác, Dương Lỗi mới phát hiện mình đã đi tới dưới lầu căn hộ ở lầu tám. Hắn muốn tìm một nơi yên tĩnh, bất tri bất giác lại đến nơi này.

Dương Lỗi đang chuẩn bị lên sân phơi ở tầng hai, chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

“Quách Tử!”

Ở phía đối diện có ba cậu nhóc đi tới, tay đút trong túi quần, dáo dác nhìn xung quanh tìm quán ăn.

“Anh Lỗi?”

Thấy rõ mặt Dương Lỗi, Quách Tử phấn khởi gọi.

Quách Tử là anh em năm xưa của Dương Lỗi, khi đó cậu ta còn nhỏ, mới mười lăm mười sáu, chưa chi đã theo Dương Lỗi lăn lộn. Cậu nhóc này miệng ngọt, tính tình dễ mến, lúc ấy Dương Lỗi xem cậu ta như em trai, thường dẫn cậu ta theo bên mình, Quách Tử và Phòng Vũ cũng rất thân thuộc. Sau này Phòng Vũ ngồi tù, Dương Lỗi đi học, qua nhiều năm như vậy, đám anh em ngày xưa giờ đã không rõ tung tích. Đột nhiên đụng nhau ở đây, hai bên đều bất ngờ, mừng rỡ.

“Anh Lỗi! Nghe nói anh làm sếp ở bộ đội hả, lợi hại quá!”

Quách Tử vẫn ra dáng lưu manh, trông như vẫn còn lăn lộn.

“Cậu ở đây mò mẫm cái gì thế?”

Dương Lỗi thấy trên đường không còn người nào khác, chỉ còn ba cậu nhóc kia.

“Hầy, hôm nay không phải đêm giao thừa sao, em và hai thằng bạn thân muốn tìm một chỗ ăn cơm, nãy giờ đi hết ba con phố rồi, vậy mà chẳng có cửa hàng nào mở cửa! Mẹ nó, sắp chết cóng luôn rồi này!”

Quách Tử giậm chân. Nhìn bộ dạng của bọn họ, Dương Lỗi biết ngay bọn họ chẳng có bao nhiêu tiền, chỉ có nhà hàng lớn mới mở cửa vào đêm giao thừa, người nghèo muốn tìm một tiệm cơm rẻ tiền ăn tất niên không phải là chuyện dễ.

“Được rồi! Đi theo anh.”

Dương Lỗi cũng chẳng dễ chịu gì, hắn không nhìn được cảnh anh em ngày xưa của mình không có nổi bữa cơm tất niên.

Quách Tử hào hứng theo sát Dương Lỗi. Dương Lỗi lên lầu tám, giờ này nhà hàng không còn giao cơm nữa, hắn biết một tiệm có giao thức ăn khuya vào đêm giao thừa và mùng một đầu năm, do thời tiết khá lạnh nên cả bọn không có ý định ra ngoài, trước tiên cứ vào nhà rồi gọi điện thoại cho chỗ kia đưa bia và thức ăn tới.

Dương Lỗi lấy chìa khóa ra, mở cửa.

Hắn vào phòng, còn chưa mở đèn đã nhìn thấy một người đang nằm trên chiếc giường dây thép trong phòng ngủ bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Dương Lỗi dừng bước.

Người nọ cũng không nhúc nhích.

“Sao không bật đèn vậy anh Lỗi?”

Quách Tử và hai cậu bạn thân đi theo sau, Quách Tử tiện tay mò công tắc đèn ở lối ra vào.

Đèn sáng.

Quách Tử quay sang, nhìn thấy người trong phòng.

“… Anh Vũ?!”

Phòng Vũ mặc một thân quần áo màu đen, ánh sáng bất ngờ khiến hắn không kịp thích ứng, híp mắt lại.

“Sao lại là anh chứ anh Vũ! Không phải anh đến phía Nam rồi sao? Anh về lúc nào thế?”

Quách Tử vô cùng kích động. Cậu thật sự không ngờ đêm giao thừa này lại liên tiếp đụng phải hai vị đại ca năm xưa.

“Quách Tử?”

Phòng Vũ vẫn còn nhớ cậu ta.

Lúc trước Phòng Vũ vừa ra tù liền đi phía Nam, cả giới xã hội đen ở Giang Hải đều biết. Ba năm qua, chưa ai thấy Phòng Vũ quay về bao giờ, đột nhiên gặp Phòng Vũ ở đây, khó trách Quách Tử lại ngạc nhiên như vậy, nhưng Quách Tử cũng nhanh chóng bừng tỉnh đại ngộ.

“Anh về thăm anh Lỗi đúng không! Anh Lỗi kỳ ghê, anh Vũ ở đây mà nãy giờ không chịu nói cho em biết!”

Quách Tử là một tên đầu đất, không nhìn ra được điều gì khác thường.

“……”

Dương Lỗi và Phòng Vũ không lên tiếng.

Đột nhiên gặp nhau mặt đối mặt thế này, hai người cũng không biết nên nói gì.

Bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó né tránh ánh mắt của đối phương. Phòng Vũ đứng dậy xuống giường.

“Anh Vũ, sao anh không mở máy điều hòa, lạnh chết mất!”

Quách Tử ôm cánh tay tìm máy điều hòa.

“Các cậu ngồi xuống trước đi.”

Dương Lỗi nói, ánh mắt đảo quanh bốn phía, còn chưa tìm được thứ mình muốn, Phòng Vũ đã kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra remote máy điều hòa, đưa cho hắn.

“……”

Dương Lỗi liếc nhìn Phòng Vũ, nhận lấy.

Hắn mở máy điều hòa. Căn phòng lạnh như băng rốt cuộc đã có chút hơi ấm.

“Anh Vũ, sao anh chẳng thay đổi gì hết vậy, vẫn đẹp trai như xưa!”

Quách Tử nhanh mồm nhanh miệng. Trước đây Phòng Vũ đã nổi tiếng đẹp trai trong đám tay đấm ở Giang Hải, Quách Tử nghe người ta nói, những người từng ngồi tù thay đổi rất nhiều khi ra ngoài, không ngờ bao nhiêu năm không gặp, Phòng Vũ trông vẫn như trước đây, chỉ là ánh mắt như trĩu nặng hơn, tính tình cũng càng trầm lặng hơn.

“Tụi mày có biết anh Vũ là ai không, anh ấy là Phòng Vũ đó!! Còn người kia là đại ca tao Dương Lỗi!! Hai người này chắc không cần tao giới thiệu đâu ha!”

Quách Tử hết sức tự hào, giọng điệu cực kỳ phấn khích. Hai cậu bạn thân của Quách Tử vừa gia nhập giới xã hội đen không lâu, với bọn họ mà nói, tên tuổi của Phòng Vũ và Dương Lỗi chẳng khác gì truyền thuyết, bọn họ chỉ được nghe những người lăn lộn lâu năm kể lại sự tích năm đó của hai người. Bình thường Quách Tử hay khoe mẽ với hai thằng bạn, suốt ngày cứ luôn miệng “nhớ năm đó tao và anh Lỗi anh Vũ…” Hai cậu nhóc không ngờ bây giờ mình lại được gặp người thật, ai cũng kích động và căng thẳng.

“Anh Vũ! Anh Lỗi!”

Hai cậu nhóc vội vàng gọi, thay phiên nhau bước lên mời thuốc, ánh mắt nhìn hai người đầy sùng bái.

“Được rồi, bọn anh có còn lăn lộn nữa đâu, gọi như vậy làm gì.”

Dương Lỗi không nhận thuốc lá của bọn họ, để bọn họ giữ lại chút lương thực. Hắn vừa định lục túi quần, Phòng Vũ đã ném cho mỗi người một điếu, Quách Tử và đám bạn cảm kích chụp lấy, Phòng Vũ dừng một lát rồi cũng ném cho Dương Lỗi.

Dương Lỗi đứng ngay cửa ra vào, cách những người còn lại khá xa. Thế nhưng Phòng Vũ vừa ném đi, Dương Lỗi đã theo thói quen giơ tay chụp lấy, nắm trong lòng bàn tay. Ăn ý mười phần, không có chút sai sót.

Đây là động tác bọn họ đã làm biết bao lần, gần như là bản năng, không cần phải suy nghĩ.

“……”

Dương Lỗi cầm điếu thuốc trong tay, không châm lửa, im lặng một lát.

“Ăn gì chưa?”

Hắn hỏi Phòng Vũ.

Phòng Vũ hơi do dự.

“Ăn chung đi anh Vũ! Bọn em và anh Lỗi cũng chưa ăn nè!”

Quách Tử và đám bạn đói bụng lắm rồi.

Dương Lỗi nhìn nét mặt của Phòng Vũ, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, gọi cho tiệm thức ăn nhanh kia. Chỉ là Dương Lỗi không ngờ, cửa tiệm kia không nhận giao hàng nữa, nói rằng năm nay thiếu người, cho nên đã đóng cửa tan tầm về nhà đón năm mới rồi.

“Vậy mấy người có biết chỗ nào còn bán đồ ăn không?”

Dương Lỗi hỏi người trong điện thoại, hắn chỉ biết mỗi cửa tiệm này.

“Tôi biết một chỗ, để tôi đi xem thử. Mọi người ngồi trò chuyện trước đi.”

Phòng Vũ nói, mặc áo khoác vào, đi tới cửa.

“… Anh đi bằng cách nào?”

Dương Lỗi do dự một chút rồi hỏi. Bên ngoài không có taxi, dưới lầu cũng không thấy chiếc xe nào, xe taxi mà hôm trước Phòng Vũ lái có lẽ đã trả cho bạn rồi.

“Tôi có chiếc xe máy ở dưới lầu.”

Phòng Vũ nói.

“Ở đâu. Để tôi đi cho.”

Nơi mà Phòng Vũ biết mấy năm trước, bây giờ chưa chắc vẫn còn ở chỗ cũ. Huống hồ bảy năm qua, đường phố Giang Hải thay đổi rất nhiều, không còn là Giang Hải ngày xưa nữa.

“Vào đi. Tôi sẽ trở lại nhanh thôi.”

Phòng Vũ thấp giọng nói, đóng cửa lại, tiếng bước chân biến mất trong hành lang…

Phòng Vũ đi một lúc lâu, đến khi trở lại, cả người mang theo một luồng khí lạnh từ bên ngoài. Phòng Vũ lấy ra từng hộp thức ăn đóng gói cẩn thận, lúc mở nắp còn bốc hơi nóng. Vì giữ ấm, Phòng Vũ dùng áo khoác bọc lấy, còn mình chỉ mặc áo len màu đen, một đường chạy về đây, bàn tay tím tái cả rồi.

“Oa, gà xào Cung Bảo, kiến leo cây, sườn xào chua ngọt… còn có vịt muối nữa! Anh Vũ, anh lợi hại thật! Anh tìm đồ ăn ngon như vậy ở đâu thế!” �

Quách Tử vừa mở nắp hộp vừa vui sướng nói.

Dương Lỗi nhìn cả bàn đầy đồ ăn. Mỗi một thứ, đều rất quen thuộc.

Từ khi vào bộ đội, căn tin có cái gì, Dương Lỗi ăn cái nấy.

Trước đây thích ăn món gì, hắn đã quên mất rồi.

Dương Lỗi không nói lời nào…