Kim Chủ Định Đoạt

Chương 4




“Tôi về rồi.” Bàng Tử Lê ôm một túi rau lớn, đổi dép lê đi vào nhà.

“Cô đi đâu vậy?” Mạc Hạo Cấp nhìn đồng hồ, hôm nay cô về khá trễ.

“Lúc tan tầm tôi tiện thể đi hái ít rau.” Cô để túi xuống, đi vào phòng bếp lấy chậu rửa rau ra.

“Tôi không muốn ăn thứ không rõ nguồn gốc.” Anh căm ghét nhìn túi rau kia.

“Anh yên tâm, đây là tự tôi trồng.” Cô chịu đựng bị anh xem thường, nhã nhặn giải thích.

“Cô còn có thời gian trồng rau?” Anh còn tưởng rằng phạm vi nông vụ của cô cũng chỉ có đến ban công, bồn hoa, không nghĩ chỉ cần liên quan tới tiền, cô gái này hình như vô sở bất vi (không việc gì không làm).

“Trước khi đi làm, tôi tới vườn rau chăm sóc.” Trước phòng làm việc của ông chủ có một mảnh đất bỏ không, cô cảm thấy rất đáng tiếc, sau khi được ông chủ đồng ý, cô đem một ít rau đến trồng.

“Đâu phải cô không có tiền, đi chợ mua là được rồi.” Tự mình làm khổ mình, thật không biết hưởng thụ cuộc sống, đúng là đủ ngốc nghếch.

“Anh không hiểu đâu, cảm giác không giống; ăn rau quả chính tay mình trồng, có cảm giác rất hạnh phúc.” Tiết kiệm là niềm vui tuyệt vời nhất, kẻ lắm tiền nhiều của như anh chắc sẽ không hiểu được cảm giác ngọt ngào đó đâu.

“Anh tới giúp nhặt rau đi!” Đem chậu đưa cho anh, “Để lại lá là được.” Cô làm mẫu một lần cho anh xem.

Mạc Hạo Cấp nhìn cô, cô gái này bắt đầu ra lệnh cho anh, anh có nói muốn giúp đỡ sao?

“Ở đây giao cho anh, tôi đến nhà bếp chuẩn bị một chút.” Cô bước nhanh đến nhà bếp đun nước sôi, rửa sạch nguyện liệu nấu ăn.

Khi cô trở lại phòng khách, nhìn thấy Mạc Hạo Cấp còn đang nhặt rau, liền ngồi xuống đối diện với anh, nhanh nhẹn tự mình làm, “Thật là chậm tay chậm chân!” Còn nói thầm.

Mạc Hạo Cấp nhướng mày, “Bàng Tử Lê, cô vừa nói gì tôi nghe không rõ.”

“Tôi nói lung tung thôi.” Cô vội vàng nhìn kim chủ cười, đáy lòng tự nhủ muốn hòa khí sinh tài (hòa thuận sinh tiền tài ^^), hiện giờ bốn chữ này là nguyên tắc làm việc cao nhất của cô.

“Bàng Tử Lê, cô liều sống liều chết kiếm nhiều tiền như vậy là có mục đích gì?” Anh thấy cô không mua hàng hiệu, cũng không mưu cầu danh lợi, không phải là để trả một số nợ khổng lồ ở bên ngoài chứ?

“Bây giờ tôi để dành tiền, chờ sau này già rồi, có thể lấy số tiền này để dưỡng lão.” Cô không muốn khi về già sẽ trở thành gánh nặng cho xã hội, cho nên muốn tính toán giải quyết trước.

“Vậy tại sao không tìm một gia đình giàu có, nghĩ cách để mình được gả vào đó.” Anh thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, với cá tính tích cực kiếm tiền đó, cô muốn theo đuổi đối tượng như thế nào đi nữa, hẳn là cũng không thành vấn đề.

“Anh đang ám chỉ muốn tôi theo đuổi anh sao?” Cô lạ lùng nhìn anh.

“Cô sẽ như vậy sao?” Không hiểu nổi, anh phát hiện mình rất muốn nghe câu trả lời của cô.

Kỳ quái! Ngay từ đầu anh đối với cô cũng chỉ cảm thấy không vừa mắt; làm thế nào mà bây giờ mọi cử chỉ của cô lại cho anh có cảm giác khác lạ?

Sẽ không phải là anh đối với cô...

Có chết cũng không thể như vậy! Trong lòng Bàng Tử Lê âm thầm nghĩ như vậy, nhưng cô đương nhiên không dám chọc giận kim chủ, chỉ có thể cười không trả lời.

“Bàng Tử Lê, không phải là cô theo chủ nghĩa độc thân chứ?” Cô gái này tính cách kì quái, khi cô nghiêm túc, còn có gì đó rất thú vị, khó trách anh càng nhìn cô càng thuận mắt, càng nhìn càng muốn nhìn nữa.

“Không phải.” Chẳng qua là tạm thời cô không có đối tượng, hơn nữa đối với chuyện hôn nhân từ trước đến nay cô không quá gò bó, Bàng Tử Lê cầm lấy chậu rửa rau trở vào bếp.

Từ trong bếp cô nghe tiếng chuông cửa vang lên, cũng nghe tiếng bước chân Mạc Hạo Cấp đi mở cửa, nên yên tâm rửa rau, đến khi cô nhận ra giọng nói của người khách đến, mới vội vàng lau khô tay, bịch bịch chạy đến phòng khách. “Anh Trọng Lương!”

“Anh tới đây đưa thiệp mời, không ngờ rằng lại gặp Hạo Cấp ở đây.” Lâm Trọng Lương dụng tâm kín đáo (có ý riêng) nhìn Mạc Hạo Cấp, tình cảm giữa bạn tốt và Bàng Tử Lê so với anh có vẻ tốt hơn nhiều.

“Thiệp mời...” Bàng Tử Lê đột nhiên nhớ rằng người đàn ông chất lượng cao trước mắt là cây đã có chủ; trong lòng thắt lại, có chút đau.

“Hạo Cấp tại sao lại ở đây? Không phải là hai người đang quen nhau chứ?” Lâm Trọng Lương hỏi đùa.

“Làm sao có thể!” Bàng Tử Lê lập tức cao giọng phủ nhận, anh Trọng Lương nói đùa thật không vui chút nào. “Anh ta đến... để thăm em thôi.” Cô chọn một từ an toàn để nói.

Mạc Hạo Cấp chợt thấy thái độ Bàng Tử Lê gấp gáp phủ nhận, thoáng chốc trong lòng cảm thấy có chút hờn dỗi.

“Thì ra là như vậy!” Anh cười, nhìn vẻ mặt u ám của Mạc Hạo Cấp, cảm thấy rất thú vị, “Hôn lễ tổ chức vào hai tám tháng sau, lúc đó rất hân hạnh được đón tiếp.” Đưa thiệp cưới ra.

“Được, em cảm ơn.” Cô cầm lấy thiệp hồng, “Hay là anh vào nhà ngồi chơi nha?”

“Anh còn phải đi đưa thiệp mời cho những người khác, không làm phiền hai người nữa.” Lâm Trọng Lương vỗ vai bạn tốt, mỉm cười đi khỏi.

“Kỳ lạ? Có phải anh Trọng Lương hiểu lầm quan hệ của chúng ta rồi không?” Cô quay đầu nhìn Mạc Hạo Cấp.

Anh nghiêm mặt, không trả lời, anh rất bực bội thái độ vừa rồi của cô.

“Này, anh làm sao vậy?” Bộ mặt tồi tệ như vậy, ai chọc giận anh ta sao?

“Tại sao không nói Lâm Trọng Lương biết tôi ở đây?” Cô gái ngốc nghếch này không phải là vẫn chưa hết hi vọng với Lâm Trọng Lương chứ?

“Nói như vậy dễ bị hiểu lầm lắm, anh và tôi sẽ rất xấu hổ.” Một lời nói dối nói có thể tránh cho danh dự hai người bị hao tổn, tại sao lại không làm? Tên keo kiệt này sao không chịu hiểu tâm ý của cô chứ.

Còn lâu anh mới tin, Mạc Hạo Cấp nhịn không được đưa tay véo mặt của cô.

“Nè, đây là thịt đó, đau quá!” Cô cảnh cáo anh.

Anh không tính sổ với cô là tốt rồi, Mạc Hạo Cấp xoay người đến phòng khách, cầm quyển sách, không muốn nói chuyện với cô gái không biết tốt xấu này nữa.

Bàng Tử Lê xoa xoa hai má của mình, cảm thấy anh là một người tính tình bất ổn, quả thực không thể giải thích được!

* * *

“Đây là chuyện mà cô nói là rất khẩn cấp?” Mạc Hạo Cấp trừng mắt nhìn cô gái đang chột dạ kia.

Giờ làm việc, anh ít khi nghe điện thoại, mới vừa nhấc máy, nghe thấy cô dùng giọng gấp gáp nhờ anh tới giúp.

Anh lập tức bỏ hết mọi việc, đi tới nơi cô nói, lúc này mới phát hiện mình lại bị Bàng Tử Lê sai đến xách đồ.

“Điện gia dụng đặc biệt giảm giá 30%, bỏ qua lần này, nhất định khi tôi già rồi, sẽ ngồi bên cửa sổ mà hối hận; vậy tại sao không nhân lúc còn trẻ mua nhiều đồ dùng có ích một chút.” Cô dùng đôi mắt chân thành nhìn anh, hi vọng anh có thể hiểu nỗi khổ tâm của cô.

“Tôi phải về.” Cô gái này, đủ rồi nha.

“Không được ——” Cô ngăn lại, kéo cánh tay của anh.

“Không phải cô muốn tôi và cô đứng xếp hàng cùng đám người ngu ngốc này chứ?” Anh nheo mắt, cô gái này đúng là rất biết dùng “Tài nguyên” bên cạnh đó.

“Hai người đi cùng nhau còn có thể tham dự chương trình giải thưởng lớn nữa, nếu như trúng thưởng, tôi sẽ chia anh một nửa.” Cô cố gắng nói.

“Cô thật sự hào phóng vậy sao?” Anh nắm lấy tay cô, giễu cợt nói.

“Tôi xin anh.” Cô rất bi ai để mặc anh nắm tay, như cô vợ nhỏ không dám lên tiếng chống đối.

“Lời cầu xin của cô không có giá trị.” Anh biết cô hay dùng thủ đoạn, ngoài cười nhưng trong không cười nói.

“Được rồi! Chỉ cần anh chịu giúp tôi lần này, tôi sẽ đồng ý với anh một chuyện.” Cô vô cùng xót xa nói, đây đã là cực hạn của cô rồi.

“A? Bất cứ chuyện gì cũng được?” Điều này thì anh có hứng thú nha.

“Không được xé tiền, không làm chuyện không làm được, vi phạm pháp luật cũng không được.” Cô nói rõ chính sách ba không của mình.

“Được thôi!”

“Tin tôi đi, anh sẽ không coi thường đâu, khi anh già, anh có thể ngồi bên cửa nhớ lại năm đó anh đã từng làm một chuyện có ý nghĩa vô cùng to lớn.” Cô kéo anh đến gia nhập đội hình đang xếp hàng rồng rắn.

“Ai già rồi thì sẽ nghĩ đến chuyện ngu ngốc như vậy chứ.” Anh thấy vẻ mặt cô vui vẻ, cảm thấy có chút buồn cười, “Cô đã nghĩ kĩ muốn mua cái gì chưa?”

“Lò nướng và lò vi sóng.”

“Cô tự nhóm lửa nướng, không phải sẽ tiết kiệm tiền hơn?” Nghĩ đến nguyên tắc tiết kiệm của cô, anh nói móc.

“Đây là vấn đề hiệu suất, thời gian nhóm lửa tôi có thể làm được rất nhiều việc khác.” Cô lấy máy tính ra, mỉm cười, “Anh xem, lò nướng một ngàn năm, giảm giá 30% còn bốn trăm rưỡi; thêm lò vi sóng một ngàn chín, giảm giá 30% c̣òn năm trăm bảy, tổng cộng tôi tiết kiệm được hai ngàn ba trăm tám mươi nguyên, hơn nữa còn có thể tham dự bốc thăm trúng giải thưởng lớn.” Cô vui vẻ thật muốn hét to lên.

Ánh mắt Mạc Hạo Cấp chứa đựng vui vẻ, nhìn cô bấm máy tính, bộ dạng vui vẻ phấn chấn giải thích với anh, tim anh không kiềm được có chút xốn xan, chỉ cần không để ý những gì cô nói, về cơ bản, cô gái này rất hấp dẫn người khác! Mà anh thì càng lúc càng phát hiện sự thật này.

“Anh muốn tôi giúp anh làm chuyện gì?” Cô tò mò hỏi.

Anh nhìn cô, “Chờ mua xong, cô sẽ biết.” Vẻ mặt anh bí ẩn khó đoán.

“Sao nghĩ ra nhanh quá vậy?” Nếu là cô, không trằn trọc suy nghĩ ba ngày ba đêm, phải phát huy hết công dụng của anh, có điều dựa vào tính cách hay sửa người khác của anh ta, cùng lắm số cô sẽ khổ thêm một chút, làm việc nhiều hơn là được.

“Bàng Tử Lê, tại sao cô không có bạn trai?” Anh rất quan tâm tới câu trả lời này.

“Không có đối tượng, hơn nữa có bạn trai sẽ rất tốn tiền!” Cô cảm giác có những ánh mắt đang nhìn về phía mình, nhưng phát hiện thì ra là những cô gái đến tranh mua đồ đang nhìn chằm chằm vào Mạc Hạo Cấp.

“Này, có người nhìn trộm anh kìa!” Cô lắc đầu, muốn chạy đến khuyên bọn họ nên để ý những gì thực tế một chút, như là quảng cáo giảm giá đặc biệt gì gì đó …, như vậy có ý nghĩa hơn.

“Tôi không quan tâm.” Cô gái ngốc nghếch này, cô không thể chỉ chú ý tới mình anh được sao?

Cô ngẩng đầu, quan sát mặt anh một lúc lâu, đột nhiên lộ ra vẻ mặt tính toán, “Chúng ta hợp tác nha?” Có một cây lớn rụng đầy tiền trước mắt cô như vậy, thế nhưng đến bây giờ cô mới nghĩ phải sử dụng nó như thế nào.

“Cô lại muốn làm gì vậy?” Theo như anh biết, trong đầu cô toàn những ý tưởng cùi bắp.

Tay cô lại bắt đầu bận rộn bấm máy tính, “Anh có muốn làm người mẫu hay nghệ sĩ không?” Cô có thể kiêm luôn chức người đại diện của anh để kiếm thêm tiền.

“Không muốn.” Anh không kiên nhẫn giật máy tính của cô.

“Chờ anh già rồi, đừng có đứng trên đường mà hối hận vì lúc trước đã không nghe lời tôi ——” A ~~ không có cách nào kiếm được số tiền kia rồi...

“Đủ rồi.” Anh véo mặt của cô, không cho cô nói thêm gì nữa.

“Tôi không nói là được rồi.” Cô nói, mặt méo xệch, bộ dạng có hơi buồn cười.

Hai người đứng xếp hàng gần hai tiếng, cuối cũng cùng vào được bên trong, mua lò nướng và lò vi sóng mà Bàng Tử Lê muốn.

“Cô xong rồi chứ?” Mạc Hạo Cấp đem đồ đến cốp xe phía sau, ngồi lên xe, thấy Bàng Tử Lê đang cẩn thận lật xem tờ quảng cáo.

“Ừ?” Cô rất lơ đễnh trả lời.

“Cô quên đồng ý với tôi một chuyện rồi?” Anh quay về phía cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng.

“Anh nói đi!” Cô đang nghe.

“Ngẩng đầu lên.” Anh khàn giọng nói, đột nhiên trong lòng dâng lên dục vọng mãnh liệt.

“Làm chi?” Cô ngẩng đầu, trong nháy mắt, môi bị chiếm giữ!

Môi của anh hôn cô rất lâu, cảm giác vẫn mềm mại như vậy, chỉ là vẻ mặt cô quá cứng nhắc nên anh phải dừng lại. “Cô thả lỏng đi.” Anh kề sát môi cô, cười nói.

Cô nuốt nước miếng, muốn cô thả lỏng ư? Nhưng cô đang rất căng thẳng.

“Nhắm mắt lại.” Cô gái này sao lại ngốc nghếch đáng yêu như thế. “Nhanh lên, cô đã đồng ý với tôi rồi mà.”

Được rồi! Dù sao cũng chỉ là nhắm mắt, cắn răng chịu đựng, sẽ qua nhanh thôi.

Cô từ từ nhắm mắt lại, cảm giác trên môi ướt át mềm mại, còn bị anh gặm cắn ngưa ngứa, cô nắm chặt tay.

“Bàng Tử Lê, cô không thể đơn giản thưởng thức nụ hôn này sao?” Mạc Hạo Cấp thở dài một hơi, lần đầu gặp cô gái không biết lạc thú tình yêu.

“Anh hôn xong chưa?” Cô chầm chậm mở mắt ra, nhỏ giọng hỏi.

“Vẫn chưa.” Cúi sát đầu chặn câu hỏi đáng giận của cô, tay giữ chặt đầu cô, chiếc lưỡi linh hoạt mạnh mẽ cạy hàm răng của cô, dây dưa với cô.

Cô hoảng sợ, vỗ vai của anh: anh cảm giác được sự bất an của cô, chậm lại, từng chút từng chút dụ dỗ cô đáp lại: cô từ từ thả lỏng, không giãy dụa nữa, đến khi hai người không thở nổi, anh mới buông cô ra.

Nếu còn tiếp tục, anh không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

“Về nhà!” Anh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, khởi động xe.

“Này, sao anh lại hôn tôi?” Cô không tự nhiên nói: “Như vậy không phải anh sẽ chịu thiệt sao?” Mới một cái hôn môi có thể giải quyết, rõ ràng anh có thể yêu cầu chuyện có lợi hơn.

Không phải đã lâu anh ta không có phụ nữ nên thấy cô đơn khó chịu chứ? Cô không kiềm được liếc trộm anh.

“Đầu cô không thể suy nghĩ chuyện bình thường được sao?” Có một số việc không thể dùng tiền để giải quyết, cô gái này, thật là quá lắm.

* * *

Hiếm khi được nghỉ ngơi hai ngày, Mạc Hạo Cấp ra khỏi phòng, theo thói quen tìm bóng dáng Bàng Tử Lê, thấy tờ giấy dán trên tivi, anh không vui cầm lấy tờ giấy, xem lời nhắn của cô.

Cô gái này lại chạy đi làm, muốn anh tự đem đồ ăn ướp trong tủ lạnh ra hâm nóng.

Nhìn mặt cười trên tờ giấy, anh nổi giận nén nó vào thùng rác, đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có súp từ tối hôm qua và một ít rau.

Cô gái này thật không có trách nhiệm lại bỏ anh ở nhà, còn đi làm việc, chờ cô về, nhất địnhh anh phải nghiêm chỉnh cảnh cáo cô, nếu còn như vậy, anh sẽ trừ lương của cô.

Bên ngoài có tiếng chuông xe đạp, anh ra ngoài, “Không phải cô đi làm sao?” Khóe miệng cong lên, nhìn cô gái có khuôn mặt đỏ bừng kia.

“Đừng nói nữa, tôi bị mất việc ở quán trà rồi!” Cô cầm tờ báo quảng cáo trên tay, thay dép lê, đi vào nhà.

“Cô lại làm chuyện ngu ngốc gì rồi?” Anh nhìn vẻ mặt uể oải của cô.

“Chủ quán muốn tôi làm ca tối, nhưng lại không thích hợp với thời gian của anh.” Mà cô thiếu đi khoản thu này, kim chủ trước mắt lại càng không thể đắc tội.

“Rốt cuộc là cô đi làm công việc gì?” Bình thường thời gian ở chung với cô đa số là lúc dùng cơm tối, thời gian còn lại vốn dĩ không thấy bóng dáng cô đâu.

“Buổi sáng tôi đến quán ăn giúp việc, buổi chiều sẽ tới quán trà làm thêm, buổi tối đi dạy thêm tại nhà và đến trường hành chính học thêm, còn có vài việc vặt nữa.” Cô giơ ngón tay lên đếm.

“Có muốn tới công ty của tôi làm không? Đúng lúc tôi đang thiếu một trợ lý.” Anh lơ đãng hỏi, thật ra là đang muốn giúp đỡ cô một chút, để cô không phải cực khổ làm thêm kiếm tiền.

“Làm thêm hay làm chính?”

“Làm chính.”

“Đáng tiếc tôi muốn vừa học vừa làm.” Công việc chính thì phần lớn đều phải tăng ca, như vậy, không thể sắp xếp ổn thỏa mọi việc được.

Hơn nữa cô nghi ngờ nhìn anh, “Sao anh lại tốt với tôi như vậy?” Không phải cô nghĩ quá nhiều, lễ đa tất hữu trá (ý là có nhiều cái tốt đẹp đến với mình tất phải có ý gì đó), đặc biệt là với anh bạn trước mắt này.

“Cô từ từ suy nghĩ đi.” Anh liếc cô, đúng là thần kinh, cô gái này mắc bệnh đa nghi quá nặng, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ xấu cho người khác.

“Còn thời gian, tôi muốn ra ngoài.” Cô cất tờ báo, đem theo túi xách.

“Cô còn muốn đi đâu?” Cô gái này vừa mới về, tại sao lại muốn ra ngoài?

“Đi chợ mua thức ăn.” Người đàn ông này gần đây rất thích hạch hỏi, chuyện gì cũng phải báo cáo với anh, y như cai ngục vậy.

“Tôi đi với cô.”

“Tôi đi xe đạp.” Không có việc gì tự nhiên anh muốn ra chợ làm gì?

“Cô có thể chở tôi.” Anh rất tự nhiên đề nghị.

Cô trừng mắt nhìn anh, có lầm hay không? “Là anh chở tôi mới đúng chứ?” Cô là một cô gái yếu đuối, sao có thể chở được anh?

“Giúp cô rèn luyện sức khỏe.” Trước kia vào những ngày nghỉ, đa số là anh bơi lội, đọc sách, nếu chạy xe đạp với Bàng Tử Lê, chắc sẽ rất thú vị.

“Không cần!” Chở anh ta? Nằm mơ, đừng hòng, đi chết đi!

“Tôi nghĩ, tôi cũng nên chuyển nhà.” Anh tiếc rẻ nói.

* * *

“Này, anh giữ cho chặt, té xuống là tôi mặc kệ đó ~~” Bàng Tử Lê quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, “Tôi đi đây.” Cô nuốt nước miếng, rất sợ “Kiều cô luân”. (Cái này không hiểu lắm, chắc là sợ anh Mạc nặng quá, bánh xe trước vểnh lên không chạy được, ai hỉu mình nói gì hem?)

“Được rồi.” Mạc Hạo Cấp vòng tay qua eo cô, nhìn bộ dạng căng thẳng của cô, trong lòng rất muốn cười.

“Này, nắm vào nệm ghế.” Cô đánh tay của anh, anh ta muốn chết sao? Dám ăn trộm đậu hũ của cô.

“Rốt cuộc cô có định đi không?” Anh rất không kiên nhẫn hỏi, cô gái này thật sự là một bà già mà, để anh ôm eo cũng đâu có mất miếng thịt nào.

Bàng Tử Lê sau khi chắc chắn anh không làm càng nữa, mới cố hết sức đạp bàn đạp, từ từ đi.

“Bàng Tử Lê, cô thật là khỏe đó.” Anh lắc đầu, nói cô không gì không làm được, đúng là như vậy thật.

“Im... Im miệng.” Cô tức giận nói, đáng thương cho cô phải chở một người đàn ông đi chợ mua thức ăn, không còn hơi sức đối phó lại với những lời trêu đùa của anh.

Trên người cô gái tỏa ra hương táo thơm nhàn nhạt, Mạc Hạo Cấp không kìm lòng được tựa đầu vào lưng cô, nhắm mắt lại, cô gái ngốc này vừa thơm vừa mềm mại, còn có cảm giác rất thoải mái nữa.

“Này... Anh có thể không... Không dựa như vậy được không?” Cô cắn răng nói, cô chịu nặng đủ rồi, anh ta lại còn dựa vào, rõ ràng là muốn cô mệt chết mà!

Anh nghe được tiếng cô thở hổn hển, biết cô mệt lắm rồi, thấy cô dốc sức như vậy, cũng nên chừa cho cô đường sống. (em chém, nghĩa của nó gần như vậy á)

Bàng Tử Lê thở hổn hển chạy một đoạn đường ngắn, xe đạp đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy chân Mạc Hạo đang dẫm trên mặt đất.

“Anh đang làm gì vậy!” Người đàn ông này nhất định là khắc tinh (người có số xung khắc với mình) của cô mà, anh ta không biết đạp xe khó khăn nhất là lúc cho xe lăn bánh sao?

“Với tốc độ của cô, đến được chợ thì người ta cũng đóng cửa hết rồi; xuống đi, tôi chở cô.” Anh chỉ muốn cho cô chịu khổ một chút, trừng phạt việc cô bỏ anh ở nhà một mình.

Cô thụ sủng nhược kinh (được đối xử tốt nên kinh ngạc) nhìn anh, cô còn tưởng rằng anh phải hành hạ cô đến ngất xỉu mới thôi chứ!

Nhanh chóng đổi vị trí với anh, cô ngồi phía sau, vỗ lưng anh, ra lệnh: “Đi thôi.”

Anh quay đầu, để tay cô vòng qua hông anh, lúc này mới bắt đầu đạp xe. Bàng Tử Lê đón gió, đôi mắt vui vẻ, “Này, anh đi nhanh một chút.”

“Cô gái ngốc nghếch, ôm cho chặt.” Anh bắt đầu đạp nhanh hơn.

“A ha ~~” Cô vui vẻ hét lên.

Mạc Hạo Cấp nghe tiếng cô reo hò, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, anh biết là ở chung với Bàng Tử Lê, mọi việc đều sẽ trở nên thú vị.

Chỉ là từ bao giờ cảm giác của anh đối với cô lại trở nên tốt như vậy, bản thân anh cũng không rõ nữa.

* * *

Sau tập thể dục buổi trưa (? Ko hiểu, chắc là vậy), ánh mặt trời chiếu vào nhà, gió nhẹ nhàng lay động những trang sách, Bàng Tử Lê dựa người vào tường, trên tay cầm tờ quảng cáo, miệng hơi hé ra, đang ngủ say.

Mạc Hạo Cấp vừa tắm xong, tinh thần sảng khoái từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy cô co ro ngủ ở phòng khách. “Bàng Tử Lê, đừng ngủ nữa.”

Anh đến trước mặt cô, buồn cười nhìn bộ dạng khi ngủ của cô, ngốc ngếch dã man.

“A.” Cô nhíu đôi mày thanh tú, ồn ào quá!

Anh ngồi xổm xuống, khẽ nựng mặt cô; Bàng Tử Lê đầu nghiêng một bên, không hài lòng chu miệng lên.

Anh khẽ cười thành tiếng, véo mũi của cô, “Bàng Tử Lê, tỉnh lại đi.” Cô ngủ ở đây sẽ cảm lạnh, thật không biết lo cho mình chút nào.

Bàng Tử Lê hơi nhíu mày, tay vung vẩy, như muốn đuổi tên phiền phức này đi.

Ngón tay thon dài của anh trượt đến cánh môi cong lên của cô, cảm thấy hơi thở của cô, khóe miệng khẽ nhếch, dáng vẻ cô ngủ ngốc nghếch mà đáng yêu vô cùng. “Bàng Tử Lê ——” Thử gọi cô một tiếng.

Xác định cô còn đang ngủ say, anh nghiêng người về phía trước, môi chạm môi, cô gái ngốc, vậy mà vẫn ngủ như chết, anh thấy cô không hề hay biết, càng to gan hôn nhiều hơn.

Bàng Tử Lê cảm giác trên môi nong nóng ngưa ngứa, cô vươn tay ra, lại đánh vào đầu Mạc Hạo Cấp, cô nghi ngờ mở mắt ra, khó hiểu nhìn anh, “Anh ở đây làm gì?”

“Gọi cô tỉnh lại, cô đang ngủ.” Anh nhìn bộ dáng buồn ngủ nhưng cố gắng nhớ lại của cô, cảm thấy buồn cười, không nghĩ rằng cô gái này cũng có lúc đáng yêu như thế.

“A, cám ơn.” Con mắt lại từ từ rũ xuống, ngồi ủ rũ.

“Bàng Tử Lê ——”

“Hả?” Cô thong thả đứng lên, lười biếng vươn vai.

“Cô chỉ lấy tôi bốn vạn tiền thuê nhà được không?” Anh thử hỏi.

“Không được!” Cô lập tức trừng mắt với anh, tỏ vẻ tuyệt đối không có chuyện đồng ý.

Cô gái này đã tỉnh rồi, Mạc Hạo Cấp hoàn toàn khẳng định.

* * *

Phục vụ cậu ấm này thật khó khăn, chê cô nấu thức ăn quá ít, muốn cô về nhà làm thêm mấy món nữa, có tiền là anh cả, nhưng anh ta cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, động một chút lại dạy dỗ người khác, nếu không phải xem trọng tiền bạc, cô đã sớm đá anh ta ra ngoài.

Cô có thể xem là thất nghiệp một nửa rồi! Anh cũng nên cùng chịu khó khăn với cô chứ, ăn chút cơm rau dưa không được sao? Huống chi cô không cảm thấy mình làm mấy món rau dưa đó là ngược đãi anh, hại cô phải đổi lại thời gian phỏng vấn, cô đá cục đá ven đường, càng nghĩ càng tức.

Bàng Tử Lê cầm một bó rau trên tay, vừa đi vừa phàn nàn.

“Cô Bàng Tử Lê.” Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi rất cung kính.

Bàng Tử Lê quay đầu, nhìn về phía người đi tới, lập tức ngạc nhiên mỉm cười, “Xin chào.” Kia chẳng phải là quản gia nói chuyện luôn vòng vo sao.

“Xin hỏi bây giờ cô có thời gian không?” Quản gia nghiêm túc hỏi.

“Có chuyện gì vậy?” Cuối cùng bác ấy cũng muốn tìm người nói hết những ngày tháng khổ sở ở nhà họ Mạc sao?

“Là thế này” Quản gia dừng lại, nhìn cô, “Ông chủ nhà chúng tôi có việc muốn gặp cô.”