Kim Dạ Bất Lưu Nhân

Chương 18




Trong lúc suy nghĩ, xe đã chậm rãi tiến vào một tòa kiến trúc tựa như một vườn hoa, không phải là nhà của ba y, nhưng cũng không nhận ra đây là đâu, Tô Lương cười cười, khi phục vụ mở cửa xe, liền quay người xuống xe, trên mặt đất trải thảm đỏ thật dày, kéo dài thẳng đến bên trong phòng tiệc, thanh âm huyên náo, chắc không phải là một bữa tiệc nho nhỏ rồi.

Hàn Tùng kéo Tô Lương đang ngạc nhiên ở một bên, cười nói: “Đi theo tôi, bên này.”

Tay của Hàn Tùng đã to lại còn thô ráp, kéo Tô Lương đi vào trong, ánh đèn lóa mắt khiến Tô Lương trong nhất thời không thể hồi thần, phản phất như đã bước vào thế giới thần thoại, và đang ở trong một thành lũy ~ đã có vô số đường nhìn liếc qua đây, bao gồm sự hoài nghi của phụ nữ và ánh mắt đảo lướt của đàn ông. Nhưng đại đa số mục quang đều nhìn về phía Hàn Tùng, thậm chí còn có chút khinh bỉ.

Tô Lương cuối mặt đi sau lưng Hàn Tùng, nhìn hắn trơn láng chào hỏi cùng vô số loại người, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy Tô Hàm đang ở chỗ không xa, nhãn thần nhàn tản, cũng đang nhìn lại y. Tô Lương đột nhiên thấy giật mình, muốn đi về phía đó, nhưng lại bị một thân ảnh đứng ngay trước mặt chặn đường.

“ Tiểu Lương, sao bây giờ mới tới, mọi người đợi con rất lâu rồi.” Cười nói tươi rói không phải ai khác mà chính là ba của y.

Y bị người đàn ông này lôi lên đài như một món đồ chơi, nói: “Vai chính của yến tiệc lần này rốt cuộc cũng đến rồi, đây chính là con trai thứ của tôi, Tô Lương, nó còn nhỏ, có chỗ nào không hiểu thì hy vọng mọi người đều bỏ quá cho ~.”

Nói xong bỏ Tô Lương ra, bảo: “Tiểu Lương cũng nói vài lời đi.”

Tô Lương nhìn những ánh mắt đang chiếu tới, cười nói: “Tôi rất vui mừng được đứng ở đây, cũng cảm tạ phụ thân tôi đã cho tôi cơ hội này.” Trong lòng ngược lại đang cười lạnh, yến tiệc gì chứ, rõ ràng là muốn ta làm trò hề, vậy thì ta liền diễn một vở kịch với mấy người vậy ~ Tô Lương lơ đãng ngẩng mắt lên, lại chạm phải một thân ảnh quen thuộc không tả nổi, chính là Lư Khánh…… hắn sao lại đến đây, nhìn y phục kia, rõ ràng là kiểu dáng của phục vụ, thậm chí còn đang hướng Tô Lương mỉm cười.

Tô Lương âm trầm, nhìn lên một chút đến chỗ Tô Hàm đang đứng cùng Hàn Tùng thảo luận cái gì đó, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn về phía này, y liền cảm thấy có chút buồn bực, giống như chờ ba ngày trời cũng không có mưa, cơn mưa đó tại sao còn chưa chịu rơi.

May mà Tô Vĩnh Hoành không có làm khó y, để y tùy ý đi dạo, nhưng trong tiềm thức là muốn y đi chào hỏi một số vị quyền quý, chẳng qua Tô Lương không có hứng thú.

Đi được vài bước, cánh tay lại bị người ta kéo lại, không phải ai khác, chính là Lư Khánh, cũng giống như trong dự liệu của Tô Lương.

Lư Khánh kéo y tránh khỏi đám người, ra ngoài đình viện, nhìn thẳng vào Tô Lương nói: “Sao lại gầy đi nhiều như vậy? Hơn nữa còn không đi học? Cậu có biết mình lo lắng thế nào không, có chuyện gì cũng có thể thương lượng với mình mà, tuy có thể mình không giúp được gì, nhưng ít nhất mình cũng là bạn của cậu, không phải sao?”

Tô Lương cười đáp lại, khiến ánh trăng chiếu lên lông mi y, cánh mũi, đôi môi, và làn da gần như trong suốt của y, làm cho Lư Khánh trong nhất thời nhìn ngây ngẩn, chợt nghe thấy âm thanh của Tô Lương: “Mình rất tốt, không có chuyện gì, chỉ là trước đó có đổ bệnh một trận, hơn nữa cũng quên nhờ người đi xin phép, hơn nữa còn có vài chuyện trong nhà….”

Lư Khánh than một hơi nói: “Cậu vẫn không nguyện ý nói với mình sao? Nhưng mà, mình không trách cậu, mình hỏi ba của cậu rồi, Tô gia….. không phải là một gia tộc bình thường…. nghe nói có liên hệ với phương diện đó.” Lư Khánh đang nói phương diện đó tự nhiên là chỉ xã hội đen.

“ Đừng nói những thứ này, cậu sao lại đến đây, còn ăn mặc thế này.” Tô Lương cười, thanh thanh đạm đạm tựa như gió đêm tháng tám, tư vị nhập hồn người.

Lư Khánh vò vò đầu nói: “Cậu cho rằng mình muốn vậy sao, mình muốn rời nhà sống một mình, tự nhiên cần phải kiếm chút tiền, để giành trước, ông chủ chỗ này vừa may là bạn học của ba mình, con người cũng không tồi……. hơn nữa….. mình….”

Lư Khánh mắt không chớp nhìn Tô Lương nói: “Cho dù cậu sẽ tức giận, mình cũng vẫn muốn nói, mình muốn cậu ~ tâm tư của mình cậu cũng biết….. thật ra, mình là sợ cậu đang trốn tránh mình.”

Tô Lương ngạc nhiên, thì ra hắn cho rằng mình đang tránh né sao, chỉ có thể cười khổ…….

Còn chưa hồi thần, đôi môi mang theo hương vị thái dương tươi mới của Lư Khánh nhẹ nhàng chạm lên, dán vào đôi môi mát lạnh của Tô Lương.

Tất cả phát sinh quá ư nhanh chóng, khi tay của Tô Lương muốn đẩy ra, thân thể của Lư Khánh đã cách rất xa.

“ Mình…. không đáng……” Tô Lương chùi miệng vẫn còn chút dư âm nói.

“ Ai nói, cậu nếu không đáng, vậy không có ai đáng nữa.” Lư Khánh cười như một đứa nhỏ khờ khạo nói: “Mình sẽ đợi cậu, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Nói rồi đột nhiên đã có người đi ra tìm kiếm Lư Khánh, Lư Khánh cười: “Nếu có chuyện thì nhớ liên lạc với mình, còn có nên ăn nhiều một chút, xem cậu gầy đi nhiều đó.” Sau đó vội vội vàng vàng chạy đi.

Tô Lương rũ mắt xuống, dưới ánh trăng con ngươi nhàn tản tựa như tỏa ra màu xanh, nói: “Anh rảnh dữ vậy sao?”

Một thân ảnh từ chỗ ẩn mật trong lùm cây đi ra, bước lên đám lá xanh rụng đầy đất, Tô Hàm cười nói: “Khi nào thì cậu phát hiện?”

“ Từ lúc bắt đầu.” Tô Lương ngẩng đôi mắt sáng lạn như vì sao nói: “Nghe lén thú vị lắm đi?”

Mái tóc bị túm lấy, môi bị hung hãn chà đạp, mang theo vị tanh rỉ sét, kéo dài trong khoang miệng, thật dài ~