Kim Điêu Thần Chưởng

Chương 38: Đấu trường lại mở khiếp vía nhất can




Sở Vân định quay người lại định nói gì đó với Nghiêm Tiếu Thiên thì bỗng thấy mặt ông ta tái đi, há mồm to lên mà chưa kịp nói nên lời. Sở Vân lập tức tung người thẳng đứng lên cao hơn trượng, ngay lúc đấy ngọn thiết can của Chưởng Lăng đã điểm vút tới, xượt dưới đế giày của chàng nghe vút một tiếng kinh người.

Rồi thân hình của Sở Vân đang ở trong không lại bắn lên cao thêm hai trượng nữa, cười sang sảng nói:

- Chưởng Đà chủ, tài đánh lén của ngươi có thể coi là vô địch thiên hạ đấy?

Chưởng Lăng không nói gì tay lăm lăm chiếc cần câu thép được ghép dài hơn bảy thước từ ba đoạn thép. Lúc thường rút ra lồng vào nhau trông như một chiếc gậy sắt vậy. Có thể để trong tay áo dài được không ai trông thấy. Lúc này Chưởng Lăng đang vũ lộng chiếc cần câu thép nghe vù vù như mưa bão, cố tấn công vào Sở Vân tới tấp đủ mọi phương vị, thế công hiểm ác vô cùng. Nhưng thân hình của Sở Vân lúc thì như con lý ngư vờn sóng lúc thì như đại bàng truy phong cứ như một đám mây, một làn khói mỏng, hư ảo luồn qua hết lớp kình phong này đến lớp tử khí nọ cứ như một ảo ảnh.

Chưởng Lăng vô cùng kinh dị, tức mình biến chiêu tung ra hàng mười mấy ngọn roi nữa cực kỳ cương mãnh, đồng thời tả chưởng vận kình lực phóng vào chân của Sở Vân hai luồng kình khí nhanh như chớp. Thân hình Sở Vân đang từ trên cao hạ xuống thấy thế chàng hít một hơi chân khí, nạp xuống đan điền, thân hình lại lập tức bắn vọt trở lên, tránh hết mọi thế công của đối thủ vào hạ bàn của mình, đồng thời nhằm vào Chưởng Lăng phất ra mấy chưởng liên hoàn.

Nhất Cam Tẩu xuống tấn,vung cương tiên lên múa vun vút tạo nên một bức tường dày đặc kình phong phản công vào chưởng lực của đối phương.

“Ầm” một tiếng long trời lở đất, thân hình của Sở Vân từ không trung lộn lại một vòng rồi bay trở lên ba thước nữa. Còn Chưởng Lăng mặt vàng như nghệ, bật lùi ra sau hơn bảy bước, ngọn Cương tiên trong tay rung động không ngừng.

Bỗng từ trên không Sở Vân lại gầm lên một tiếng rồi cất tiếng hú thật dài, rồi lướt xuống nhập thẳng vào trung cung của đối thủ, tung ra liên tiếp hàng mấy mươi chưởng song cước phóng vào lưng đối phương nhanh như gió cuốn.

Lúc ấy, sau một trận đòn đấu nội lực cùng Sở Vân, khí huyết trong người Chưởng Lăng còn đảo lộn, chưa kịp trấn định chân nguyên thì kình lực của đối phương đã ập đến. Theo bản năng, lão ta bật người ra sau để tránh, thì cũng vừa khớp với ngọn cước của Sở Vân phóng ra phía sau lưng lão chừng hai thước.

Quả không hổ danh là một cao thủ thượng thừa, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Chưởng Lăng thét lên một tiếng, thân hình lão ta bắn vọt lên cao rồi từ trên cao ấy lão ta lộn một vòng, sử dụng thế Mảnh Long Nhập Hải phóng ngọn Cương tiên vào giữa yết hầu đối phương nhanh như tia chớp.

Nhưng khi mà thân hình lão chưa đảo hết vòng, ngọn Cương tiên chưa bắn đúng đích thì hông trái lão ta đã bị trúng một cước của Sở Vân rồi. Thân hình của Chưởng Lăng lại lập tức bay lên cao như có một luồng kình lực đẩy lên vậy, ngọn Cương tiên rơi xuống bãi không có mặt tiếng vang.

Sở Vân không truy kích nữa mà đứng tại chỗ cười nói:

- Chưởng Đà Chủ, kém thua quá xa, xin miễn trách.

Chưởng Lăng cố gắng đứng lên thật vững trên mặt đất, chiếc mũ da đã bay mất tự lúc nào rồi, sắc mặt lúc đỏ, lúc trắng, mồm cứ mấp máy giật giật, mắt nhìn ngọn Cương tiên rơi trong đám cỏ mà cũng không còn sức cúi xuống lấy lên... Nghiêm Tiếu Thiên thấy thế thì bật cười ha hả, nói:

- Sao, lão Chương, ta đã nói ngươi không biết sĩ diện có đúng không? Có chịu chưa? Ta đã nói, nếu ngươi có kém ta thì cũng còn chiến đấu được trăm chiêu, chứ ngươi lại đòi so sánh với Sở đệ của tạ.. Ha ha, quả là không biết trời cao đất dày là gì cả.

Bỗng nhiên, Chưởng Lăng cúi xuống nhặt lấy ngọn Cương tiên rồi đâm vút vào yết hầu của Nghiêm Tiếu Thiên, còn tay trái của hắn vung ra bảy đóm đen chia làm bảy vị trí bắn vút vào người Sở Vân.

Nghiêm Tiếu Thiên bình tĩnh vung Kim Cô Vĩ lên cuốn lấy ngọn Cương tiên mồm vẫn cứ nói:

- Ta đã bảo rồi mà, họ Chưởng ngươi quả là đồ độc ác.

Lúc ấy những đóm đen loáng lên bay về phía trái thân hình Sở Vân, hình tròn như những đồng xu, nhưng đen bóng, chắc chắn là đã tẩm một chấc kịch độc lên đấy rồi. Chàng ta chờ cho những ám khí ấy tới gần, thân hình mới uốn lượn như một cành dương liễu, khéo léo lách qua những khoảng không gian chật hẹp không đồng nhất ấy một cách nhẹ nhàng, nhường cho bảy đóm đen ấy bay qua sát sạt người chàng rồi rơi tập trung lại một nơi cách chàng chừng bảy tấc.

Ngay lúc ấy, vừa trao đổi với Chưởng Lăng được ba chưởng, nhìn thấy ám khí ấy, Cổ Yển La Hán đã vội kêu to lên:

- Sở đệ hãy tránh xa ra, đó là Hỏa Tiêu Đạn của Đại Hồng Sơn đặc chế đó!

Lúc đó có những tiếng như tiếng chẻ tre rồi những tia sáng như pháo hoa lóe lên bắn tung ra bổn phía, một làn khói dày đặc tuôn ra, mùi vị rất là khó ngửi.

Sở Vân nhìn cảnh ấy cau mày, rồi lập tức quát to lên:

- Anh em ta hãy chú ý, hãy mau mau áp chế kẻ địch bằng mọi cách. Bọn chúng định gây rối loạn rồi tẩu thoát đó!

Cổ Yển La Hán tức giận la ầm lên:

- Lão thất phu họ Chưởng này xảo quyệt thật, người là kẻ mà ta không thể nào tha thứ được đấy nghe không?

Nói xong ông ta múa tít Kim Cô Vĩ tỏa kim quang tấn công như vũ bão vào họ Chưởng. Hắn ta cũng liều chết vung Cương tiên quật lại tới tấp quyết liều chết đánh nhau với Nghiêm Tiếu Thiên.

Lúc ấy một đám cỏ cây lớn đã bốc cháy và những nơi lân cận bị tia lửa bắn ra cũng bốc cháy, khói trắng bay dày đặc, mùi vị khó ngửi vô cùng, lại cay mắt không thể chịu nổi.

Sở Vân phong bế mũi miệng, đưa mắt nhìn quanh thì thấy Ngũ Nhạc Nhất Kiếm đã chiếm được thượng phong, ép dần Chiêm Như Long vào thế bị động, nhưng khói trắng bay đến làm cho Biện Thương khó chịu chiêu thức không chuẩn xác và uy lực như trước đấy.

Nhưng Chiêm Như Long thì có vẻ như không hề bị màn khói trắng ấy làm ảnh hưởng gì cả.

Tứ Tử Long thì chỉ còn đang cố gắng gượng né tránh, chạy quanh Khố Ty nhờ màn khói lửa ấy mà cố kéo dài trận đánh chứ không dám trực diện đấu với Khố Ty.

Sở Vân nhìn thấy phần thắng đã nằm trong tay nhưng vẫn lo sợ có những biến đổi bất ngờ xuất hiện, chàng khẽ hít một hơi không khí. Sở Vân vỗ xéo hai cánh tay, thân hình như một ngôi sao bay xuyên vào trong màn khói lửa. Người đầu tiên chàng thấy trong màn khói dày đặc ấy là Ngân Quạ Phi Tinh Thường Đại Khí đầu tóc rối bời, tay cầm một thanh đao, đang cùng Bạch Y Tú Sĩ Đào Quang hỗn đấu mà Đào Quang có phần thất thế.

Thật ra thì Thường Đại Khí tuy có bị nội thương nặng nhưng sự căm phẫn trong lòng hắn còn lớn hơn nhiều, khi nãy trước sự khống chế của quần hùng hắn thấy rõ đối phương ai nấy công lực siêu tuyệt nên không dám vọng động, nhưng khi bắt đầu hỗn loạn đã cho hắn cơ hội và dũng khí. Thế là dưới ám hiệu của hắn, những thuộc hạ còn sống sót của Khôi Kỳ Đội lại dốc toàn lực vùng lên tấn công vào đối phương cạnh đó. Công tâm mà nói, võ học của Thường Đại Khí trong lục lâm hắc đạo phải coi là một trong những cao thủ bậc nhất, thêm nữa lúc này hắn đang liều mạng nên làm cho Bạch Y Tú Sĩ Đào Quang võ công tuy cao cũng không tránh khỏi tay chân lúng túng.

Kim Bồ Đề Tào Công nghiền răng nghiến lợi vung đao đấu với Tử Bào Đồng Quải Công Tôn Hùng. Nhị Khoái Tử Châu Hàn thương tích không nhẹ nhưng không cam chịu chết, liều mạng xông vào Xích Kị Truy Phong Lạc Thâm. Nhi Môn Thần Lôi Vọng như một hung thần hỗn chiến với Tiêu Giang Nhị Quái. Nhân Biển Đảm La Kỳ xuất lĩnh ba tên còn lại trong Tứ Vũ Sĩ đang nhằm vế hướng Ngũ Nhạc Nhất Kiếm Biện Thương. Sở Vân nhìn thấy tình hình trở nên nghiêm trọng liền không để chậm trễ quát to:

- Thường Đại Khí, người vẫn không chịu ra lệnh cho thuộc hạ đình chiến à? Lẽ nào ngươi muốn khiến cho Khôi Kỳ Đội của ngươi tiêu tan hủy diệt đền mức không còn có thể khôi phục được nữa sao?

Nghe tiếng Sở Vân nói, Thường Đại Khí hơi lưỡng lự một lúc rồi lại múa tít thanh đao, kình lực cuồn cuộn như sóng trào nói lớn:

- Thôi đi, họ Sở kia, thôi đi... Hôm nay Thường mỗ trả cho ngươi cái đầu ta đây nè.

Bên cạnh đó Tào Công mặt đỏ bầm, hơi thở hổn hẽn, nghe thấy thế thì điên cuồng gào lên:

- Đại đương gia, Tào Công này chết sống luôn luôn theo sát người, dù có xuống cửu tuyền thì Tào Công này cũng vẫn thế!

Thường Đại Khí quơ quơ thanh đao cười lớn:

- Khá lắm, khá lắm, Tào sứ giã, ta luôn bên nhau, luôn luôn bên nhau.

Sở Vân lắc đầu than thầm một tiếng rồi cao giọng nói:

- Thường Đại Khí chớ có liều lĩnh, sao ngươi không nghĩ xa hơn một chút, không nghĩ đến việc trùng hưng Khôi Kỳ Đội ư, không nghĩ tới việc khôi phục thanh danh của ngươi sao?

Thường Đại Khí gầm lên:

- Đánh chết bây giờ, với tình hình của ta lúc này làm sao có thể khôi phục như cũ. Sở Vân kia, ngươi không cần phải thuyết pháp lung tung nữa, ta hận không thể ăn tươi nuốt sống được ngươi.

Sở Vân lại thở dài một tiếng nói:

- Thường Đại Khí, không còn hy vọng đình chiến sao?

- Sở Vân! Việc sống chết của ta do ngươi quyết định đấy!

Nhưng cao thủ Đại Hồng Sơn không ai chịu hồi đáp, họ vẫn lăn xả vào định thả liều mạng kịch chiến, không ai chiu dừng tay. Sở Vân lúc đầu, quay lại thì thấy Tử Bào Đồng Quải đang băng bó thương tích cho Bệch Y Tú Sĩ Đào Quang, còn Xích Kị Truy Phong thì bước đến nơi Bốc Hợp đang phủ phục trên thi thể của Bốc Linh. Bỗng một tiếng sửng sốt thảm thiết vang lên:

- Trời ơi! Bốc Hợp chết rồi, Bốc Hợp cũng chết rồi ...

Nghe Xích Kị Truy Phong kêu như thế, Sở Vân bước lại đỡ thân hình Bốc Hợp đặt nằm ngữa ra thì thấy máu từ miệng ông ta ướt đầm, chàng nói vẻ xót xa :

- Bốc Hợp đã cắn lưỡi tự vẫn để đi theo anh mình ... Ôi cốt nhục thâm căn.

Tử Bào Đồng Quải nhòa lệ đưa mắt nhìn Sở Vân hỏi:

- Sở đại hiệp, không còn có khả năng cứu chữa nữa sao?

Sở Vân lắc đầu, buồn bã nói:

- Muộn rồi, muộn mất rồi, mà cũng không nên làm thế...

Sở Vân nói lớn:

- Giỏi đấy, họ Thường kia, đợi kiếp sau chúng ta bàn nhau cho rõ ranh giới bạn thù.

Vừa dứt lời Sở Vân đã cất tiếng hú, rồi lao vút tới Ngân Qua Phi Tinh, Thường Đại Khí bật cười một tràng dài, múa tít thanh đao chặn đường tấn công của Sở Vân. Bạch Y Tú Sĩ lau mồ hôi trán, tung người phóng chưởng vào hông Thường Đại Khí, hữu ước đột ngột đá vào đan điền đối phương.

Thanh Khổ Tâm Hắc Long trong tay Sở Vân ngay từ trên không bắn ra mười ba đóa kiếm hoa lao vút xuống kéo theo những đóa hào quang sáng loáng chụp xuống đối phương. Đó chính là Cô Quang Kiếm Pháp mà chàng đã khổ luyện trên hoang đảo, lúc này sử dụng chiêu Cô Anh Mãng Không trong Lục tuyệt thức. Ngân Qua Phi Tinh không hề né tránh, vung đao đánh thẳng vào thế công của Sở Vân, rồì nghiêng sang bên chém xuống chặn đường tiến của Bạch Y Tú Sĩ tả chưởng vận đủ mười hai thành công lực phóng vào ngực Sở Vân.

Bạch Y Tú Sĩ đầu tiên đấu cùng với ba người áo lam của Mãng Long Hội đã bị trúng thương, với qua lại dùng khá nhiều chân lực để giao đấu với Ngân Qua Phi Tinh nên chiêu thức không còn linh hoạt, thậm chí thân hình không thi triển phù hợp với thế kiếm, nên lúc đó chàng không ngờ Thường Đại Khí lại bỏ thế công của Sở Vân mà tấn công chàng, vì thế...

... Sở Vân công lực siêu tuyệt dù không hề phòng bị nên không kịp trở tay; nhìn thấy tình thế thì lo lắng vô cùng, tăng thêm tốc độ thế kiếm, miệng thét lên hai tiếng:

- Tránh mau!

Nhưng lúc ấy Đào quang đã nhìn thấy rõ thế nguy của đường kiếm đang xỉa thẳng về người chàng thì cảm thấy đầu mình trống không, một vầng sáng lóe lên rồi tối sầm lại, chàng không còn kịp nghĩ gì, biết gì nữa, chỉ thấy một sự đau đớn vô cùng rồi không còn biết gì nữa. Nhưng khi lưỡi ác đao của Thường Đại Khí cách người Đào Quang chừng ba tấc thì mặt đạo hàn ảnh từ phía bên bắn tới, song chưởng quật thẳng vào lưỡi đao. Không hề kịp nhìn thấy sự việc diễn biến ra sao cũng không hề có mặt tiếng kêu thảm thiết, một tiếng kêu đau đớn mà chỉ có ba thân hình nhuốm máu ngã lăn trên mặt đất, xương thịt ruột gan chất lên một đống, cảnh tượng thật là khủng khiếp.

Sở Vân trầm ngâm đứng lên, sắc mặt hơi tái đi biểu lộ một sự thương tiếc vô vàn. Thanh hổ Tâm Hắc Long lấp lánh ba giọt máu tròn ôn rơi xuống Ngân Qua Ohi Tinh Thường Đại Khí hai mắt phẫn nộ nhìn trừng trừng phía trước, nằm trên mặt đất, toàn bộ thân rồi từ ngực trở xuống dài hơn một thước, đã bị mổ banh ra, lục phủ ngũ tạng tuôn trào xuống đất, cánh tay phải vẫn nắm chặt thanh ác đao, toàn thân nhuộm máu đỏ lòm.

Một tử thi bị xẻ làm hai nửa nằm vật ngang, mặt nghiêng sang bên tỏ vẻ vô cùng đau đớn trước lúc lâm chung, hai mắt trừng trừng, người ấy không phải ai khác mà chính là Tiêu Giang Nhị Quái lão đại Bốc Linh. Nằm phía ngoài cùng là Bạch Y Tú Sĩ Đào Quang, tấm áo bào trắng của chàng ta nhuộm thắm máu đỏ, từ vai trái xuống đến hông là một vết thương sâu hoắm nhìn thấy cả xương, máu chảy ròng ròng. Thì ra nhìn thấy đường kiếm hiểm ác của Ngân Qua Phi Tinh bổ vào Bạch Y Tú Sĩ Đào Quang, người ở gần đó nhất là Bốc Lỉnh đã không tiếc thân mình lao vào ngăn cản, nhưng công lực của Bốc Linh không sánh bằng Thường Đại Khí nên dù song chưởng của Bốc Linh có đẩy đường đao chệch đi nửa thước, nhưng nửa đao đã chém xuống nửa thân bên phải từ ngực xuống bụng Bốc Linh rồi theo đà xả vào Bạch Y Tú Sĩ Đào Quang. Cũng ngay lúc đó Khổ Tam Hắc Long đã banh thây Thường Đại Khí. Thế là trong chớp mắt ba cao thủ võ lâm nằm đè lên nhau trong vũng máu, hai chết một bị thương, chết thật thê thảm, bị thương thật đớn đau.

Sở Vân lặng người đi, xúc động đau đớn, lúc này chàng không còn cảm thấy căm phẫn mà chỉ thấy tiếc thương cho những con người đã sớm lìa đời, đã quằn quại bởi những vết thương.

Ngay lúc đó có một bóng người ập tới ôm chầm lấy thi thể Bốc Linh khóc rống lên, người ấy chính là Bốc Hợp đau đớn tột cùng trước cái chết của người anh. Bỗng lại có một thân hình to lớn lao vút tới quát to như sấm:

- Lũ dã man, có giỏi thì đừng có chạy, mẹ kiếp, hôm nay mà không ăn tươi nuốt sống các ngươi thì ta thề không mang họ Lôi nữa.

Thì ra người đó là chấp pháp nhị môn Thần Lôi Vọng của Khôi Kỳ Đội vừa mới giao thủ cùng với Tiêu Giang Nhị Quái. Lúc này Bốc Hợp như không hề nghe thấy gì, cứ ôm lấy xác anh mình mà khóc nức nở, đầu tóc rũ rượi. Thấy thế Nhị Môn Thần Lôi Vọng lao tới tung ra bảy chưởng kinh thiên động địa nhằm vào Bốc Hợp miệng gào to:

- Chết mẹ mày đi, hôm nay món nợ máu của Khôi Kỳ Đội buộc ngươi phải trả một phần.

Ngay vào lúc chưởng phong của Lôi Vọng giáng vào Bốc Hợp như những quả tạ sắt thì đột nhiên từ phía bên, một luồng kình lực vô cùng hùng hậu đã ập đến đánh bạt chưởng phong của Lôi Vọng tan đi, không những thế mà còn khiến cho thân hình to lớn của Lôi Vọng bị đánh bật ra phía ngoài hơn tám thước. Lôi Vọng như không hề để ý, lại tiếp tục lao tới, trên trán những đường gân xanh nổi lên to như chiếc đũa, hàm răng nghiến chặt, vẻ mặt liều lĩnh bất kể sống chết.