Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 45: Động phòng (tứ) giao dịch




Ánh mắt Yến Kinh Hàn sâu không thấy đáy lại bình thản không gợn sóng, nhẹ nhàng quét Lam Linh một cái, liền lại ngồi trở lại cạnh bàn tròn.

Lam Linh thấy Yến Kinh Hàn cũng không có ý tứ muốn mở miệng, tự nhiên cũng sẽ không chủ động nói chuyện với hắn, liền đem tân phòng này nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy gian phòng kia so với phòng nàng sắp xếp vẫn có chỗ bất đồng, bất đồng lớn nhất chính là gian phòng kia rõ ràng có nội thất cùng phòng khách, lấy bức rèm lửa đỏ làm trung gian, trong nội thất đặt tủ quần áo cùng gia cụ bàn trang điểm, mà ngoài phòng lại bày đặt một ít bàn ghế ngồi tròn, giống như phòng khách bình thường ở hiện đại.

Yến Kinh Hàn tự nhiên đem động tác của Lam Linh nhìn vào trong đáy mắt, thấy Lam Linh chỉ nhẹ nhàng quét bầu rượu cùng ly rượu trên bàn một cái, trên mặt cũng không có thần sắc biến hóa gì rõ ràng, lập tức ánh mắt lóe lên một cái, liền đưa tay cầm lấy bầu rượu đem hai ly uống rượu đều rót đầy.

Lam Linh nhìn xem động tác của Yến Kinh Hàn, lòng lập tức trầm xuống một phần, nàng đương nhiên biết rõ hai ly rượu này đại biểu cho cái gì, chuyện tình chú rể cùng tân nương uống rượu hợp cẩn là một phân đoạn không thể thiếu trong hôn lễ cổ đại.

"Đến." Yến Kinh Hàn thanh âm cũng không cao, có thể nói là rất nhẹ, nhưng lại mang theo một loại uy áp làm cho người ta không thể cự tuyệt được, lúc hắn nói chuyện đồng thời cũng không có nhìn Lam Linh, ánh mắt liên tục rơi ở hai ly rượu đặt trên bàn.

Lam Linh nhấc chân đi vào ngồi xuống đối diện với Yến Kinh Hàn, nhìn Yến Kinh Hàn, trong nội tâm đã có quyết định.

"Vương gia, chúng ta nói chuyện một chút như thế nào?" Lam Linh thật lòng không nghĩ sẽ cùng Yến Kinh Hàn uống rượu giao bôi này, nàng thủy chung cảm thấy rượu giao bôi này cần nhân vật hai bên tình nguyện mới có thể uống chung, mà nàng cùng Yến Kinh Hàn hoàn toàn chính là bát gậy tre đánh không đến cũng đi*( nghĩa như người xa lạ), hắn không nghĩ sẽ cưới nàng, nàng lại càng không muốn lấy hắn.

"Vương phi muốn cùng bản vương nói chuyện gì?" Yến Kinh Hàn giương mắt nhìn về phía Lam Linh, trên tuấn nhan vẫn là hàn băng ngàn năm, vẫn như xưa trong mắt phượng mang theo tia thâm thúy như sâu không thấy đáy!

Lam Linh cười nhạt một tiếng, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, "Vương gia, theo như lời ta đoán được, ngay từ đầu vương gia cũng không muốn cùng ta bái đường, về sau vì sao mà vương gia đột nhiên thay đổi kế hoạch, mặc dù ta không biết lý do, nhưng ta biết rõ vương gia đối với ta cũng có không lòng dạ nào, nếu đã không có lòng dạ nào, rượu hợp cẩn này không uống cũng không sao, vương gia, ngài nghĩ sao?"

Yến Kinh Hàn không nghĩ tới Lam Linh sẽ trực tiếp nói một phen đến như thế, nhất thời cũng không có lên tiếng, mà là lẳng lặng nhìn nử tử dung nhan tuyệt thế thông minh trước mắt kia.

Lam Linh cười nhạt một tiếng mặc dù chỉ là trong nháy mắt, nhưng mà lại để lại trong nội tâm Yến Kinh Hàn một hình bóng dài, hắn chưa từng thấy qua chỉ một dáng tươi cười của nữ tử lại có thể siêu phàm thoát tục thanh nhã như thế, có thể làm cho nhật nguyệt thất sắc, có thể làm cho bách hoa xấu hổ!

"Làm sao ngươi biết bản vương đối với ngươi không có lòng dạ nào?" Yến Kinh Hàn đột nhiên nói một câu, nhưng ý tứ trong giọng nói lại có ý vị sâu xa.

Triêu Dương nhìn nhìn Hạo Nguyệt một bên, nhíu mày, gia đến cùng là ý tứ nào a? Thật sự là nghẹn chết hắn!

"Vương gia thật biết nói đùa, ngài nếu như đối với ta có tâm, bên trong hỉ đường sẽ phát sinh bề bộn như vậy sao?" Lam Linh nhíu mày, trong con mắt cắt nước thu mang theo một nụ cười, càng làm cho đôi mắt cực xinh đẹp lại rạng rỡ phát ra ánh sáng, mênh mông kinh người!

Động tác hoàn hoàn chỉnh chỉnh rất nhỏ của Lam Linh ánh vào đáy mắt của Yến Kinh Hàn, trong mắt phượng Yến Kinh Hàn tựa hồ như có cái gì xẹt qua, nhưng trong nháy mắt liền biến mất vô hình.

"Vương phi không muốn uống rượu hợp cẩn này cũng không phải là không thể được, chỉ cần vương phi có thể trả lời được mấy vấn đề của bản vương là được." Yến Kinh Hàn không có lại rối rắm vấn đề kia, mà là mở ra điều kiện.

Giao dịch? Lam Linh lại cười nhạt một tiếng.