Kim Ngọc Lương Duyên, Tuyệt Thế Hàn Vương Phi

Chương 67: Động phòng (hai mươi sáu) bản vương không thích nam nhân




Lam Linh trời sinh lạnh nhạt, dù trời long đất lở có mãnh thú hay dòng nước lũ trước mặt có thể làm núi sập thì mặt cũng không đổi sắc, nhưng khi ở trong lòng Yến Kinh Hàn, Lam Linh lại không thể có cách nào lạnh nhạt được.

Mùi Tùng Trúc thơm ngát dễ ngửi, đặc biệt mùi vị mãnh mẽ của nam nhân xông vào, thời khắc luôn luôn quanh quẩn ở trong mũi Lam Linh, Lam Linh đột nhiên hoảng hốt một trận không hiểu, nhiệt độ trước ngực Yến Kinh Hàn nóng hổi dường như có thể làm tổn thương tới bàn tay nhỏ bé của Lam Linh chống đỡ trước ngực hắn, nhưng Lam Linh lại không dám lấy tay ra, nàng sợ làm như vậy, nàng sẽ dựa vào hắn gần hơn!

Ba nghìn tóc đen tùy ý nằm tán loạn ở trên chăn đệm gối uyên ương, quấn quanh cùng một chỗ với tóc đen mực của Yến Kinh Hàn, có một phen mùi vị ái muội khác thường.

Lam Linh chỉ cảm thấy lòng nàng càng nhảy càng nhanh, lại còn cảm thấy bối rối, nàng không biết nên xử lý như thế nào với tình hình trước mắt, nhưng dường như nàng đã đâm lao thì phải theo lao.

"Vương gia, ngài trước tiên thả ta ra, chúng ta sẽ hảo hảo nói chuyện một chút." Lam Linh nhanh chóng bình phục lại tâm tình một chút, nhìn Yến Kinh Hàn một cái, trong nháy mắt đem ánh mắt mình dời đi.

"Vương phi cũng đã chủ động như thế này, nếu bản vương không cảm kích thật sự là bất thông tình lý." Yến Kinh Hàn chẳng những không buông ra, ngược lại còn càng ôm Lam Linh chặt hơn, hắn đương nhiên sẽ không nói cho Lam Linh, là hắn thích cảm giác thân thể nàng dán vào người hắn, loại cảm giác này mặc dù khá xa lạ, nhưng lại làm cho hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái!

"Ta đã nói xin lỗi với ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?" Lam Linh bắt đầu nổi giận, nàng không hiểu Yến Kinh Hàn một nam nhân lãnh khốc như vậy lại nói ra lời như thế nào tựa như một tên vô lại?

"Bản vương muốn cùng ngươi viên phòng." Trong thân thể dục vọng tùy ý quằn quại, làm cho Yến Kinh Hàn phải nói thẳng ra yêu cầu của mình, hắn cảm thấy điều này cũng không có gì không ổn, nàng là vương phi của hắn, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, nàng chủ động đối với hắn yêu thương nhung nhớ, nâng lên dục vọng của hắn, nhìn qua, nàng phải chịu trách nhiệm giúp hắn dập lửa!

"Ngươi..." Khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường của Lam Linh lập tức hồng đến mức muốn nhỏ ra máu, vốn muốn nói là hắn không giữ lời hứa, nhưng nghĩ đến nhất định hắn sẽ nói là nàng chủ động câu, dẫn dắt hắn, một chiêu này đã đối với hắn không còn tác dụng.

Nhìn xem bộ dáng Lam Linh vô cùng mê người kia, màu sắc trong con mắt của Yến Kinh Hàn lập tức lại tối sâu vài phần, nhanh chóng bắt lấy hai tay nhỏ bé Lam Linh để ở trên đỉnh đầu, đồng thời nghiêng người áp chế Lam Linh ở dưới thân thể.

"Khốn kiếp! Ngươi làm cái gì?" Lam Linh hoàn toàn bị chọc giận, cũng không cố kỵ tình hình lúc này có lợi đối với nàng hay không nữa, ánh mắt hận không thể chặt Yến Kinh Hàn thành tám khối!

Lần đầu tiên bị người ở trước mặt mắng "Khốn kiếp", ánh mắt Yến Kinh Hàn lập tức trầm xuống, không nói nữa, cúi đầu hung hăng áp chế cánh môi của Lam Linh, tùy ý gặm cắn, tựa hồ là muốn dùng cái này để trừng phạt Lam Linh không lựa lời nói!

Lam Linh vừa thẹn vừa tức, tránh né, giãy giụa, nhưng không cách nào né tránh được nụ hôn bá đạo của Yến Kinh Hàn!

Một lát, Yến Kinh Hàn chủ động kết thúc nụ hôn, đoạt nụ hôn đầu tiên, chỉ vì Lam Linh thề không từ, làm cho trong lòng hắn sinh ra một tia khinh bỉ đối với mình, hắn khi nào cần dùng đến loại phương thức cưỡng bách này muốn một nữ nhân?

"Yến Kinh Hàn, ngươi không phải thích nam nhân sao? Ngươi đối với ta như vậy, không sợ Thượng Quan Vân Thụy ghen sao?" Tức giận quá mức làm cho Lam Linh gọi thẳng kỳ danh Yến Kinh Hàn, cũng mặc kệ Yến Kinh Hàn với Thượng Quan Vân Thụy có léng phéng thật hay không, trực tiếp đem hai người kéo đến cùng nhau.

Yến Kinh Hàn vẫn còn ở trong dư vị trên cánh môi Lam Linh làm cho hắn muốn ngừng mà không ngừng được, sau khi nghe thấy Lam Linh nói hắn thích nam nhân, hơn nữa còn cùng Thượng Quan Vân Thụy là một đôi, mặt đã lập tức đen lại.

"Bản vương không thích nam nhân!" Yến Kinh Hàn cuối cùng cũng có tâm tình, trong giọng nói lại còn mang theo tư vị cắn răng nghiến lợi.

Không thích nam nhân? Lam Linh trừng mắt nhìn Yến Kinh Hàn, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy môi mỏng hắn lại lần nữa đè xuống.