Kim Ốc Tàng Phi

Chương 25




Khách điếm Phong Kì.

Lam Kiều Nhị đã nghĩ mình sẽ không bao giờ đến đây gặp nữ nhân đó nữa nhưng nàng vẫn đến. Nay nhớ lại mọi thứ, sự sợ hãi trong lòng nàng cũng giảm bớt, kí ức đau đớn nhất nàng cũng nhớ lại thì còn gì có thể làm nàng đau lòng nữa?

Cho nên nàng có thể quay lại gặp nữ nhân này. Nữ nhân nàng từng coi là thân tỷ tỷ thực ra lại lợi dụng nàng, lừa gạt nàng, giết chết cha mẹ nàng, nữ nhân ác độc – Tiêu Nghiên.

Tiêu Nghiên vẫn ở trong căn phòng chữ Thiên lầu hai.

Lam Kiều Nhị chậm rãi đi vào, nghe được tiếng đàn quen thuộc, thấy nữ tử áo đen quen thuộc

–         Ta sớm biết ngươi sẽ đến. Tiêu Nghiên thấy nàng thì tươi cười nói.

–         Sao tỷ tỷ đoán được?

Nàng vẫn gọi đối phương là tỷ tỷ, lúc này nghe có cảm giác thật mỉa mai.

–         Bởi vì Hoa Đình Phong sẽ bị xử trảm, chắc chắn ngươi sẽ tới hỏi có phải ta hãm hại hắn hay không? Đúng không? Tiêu Nghiên nhìn nàng.

–         Vậy có đúng không?

–         Ta cũng nghĩ thế nhưng còn chưa kịp ra tay không biết đã có ai giành mất. Nam Chu hậu chết là điều khó hiểu, ta rất muốn hiểu rõ nó nên còn ở lại đây chưa về Bắc Lương, ta muốn xem xem kết cục chuyện này là thế nào. Tiêu Nghiên lắc đầu nói.

–         Tỷ tỷ ở đây chắc rất nguy hiểm? Tỷ tỷ là công chúa Bắc lương mà Nam Chu đế cũng đã biết thân phận của tỷ.

–         Chắc chắn Nam Chu đế không dám làm gì ta, trừ phi hắn muốn gây chiến hai nước. Huống chi ta chẳng liên quan gì đến thê tử của hắn, sao hắn có chứng cứ làm khó ta? Tiêu Nghiên mỉm cười: – Muội muội, gần đây ngươi khỏe không? Từ ngày đó ở Vương phủ không gặp lại cũng đã hơn nửa tháng, thời gian qua ngươi đi đâu?

–         Cảm ơn tỷ tỷ quan tâm, tiểu muội ta không đi đâu xa, chỉ ở lại am ni cô ở ngoài thành

–         Xem ra ngươi vẫn chưa buông xuống được mọi thứ ở đây, vẫn yêu biểu ca ta sao? Nếu không sao còn chưa bỏ đi? Tiêu Nghiên như thực hiện được quỷ kế mà nhìn nàng.

–         Ở lại đây cũng không có nghĩa là ta còn tình cảm với Tây Thành Vương gia. Nàng chậm rãi đáp lại.

–         Ha ha. Tiêu Nghiên hừ nhẹ: – Muội muội, ngươi không cần chối cãi, rõ ràng ngươi vẫn chưa quên hắn nếu không sao hắn vừa gặp nạn ngươi đã chạy đến đây?

–         Ta nhất thời tò mò, tiện thì đến hỏi thôi, thật ra lần này tới tìm tỷ tỷ,  không phải là vì hắn.

–         Thế là vì cái gì?

–         Ta chỉ muốn hỏi một chút về việc mất trí nhớ. Không biết tỷ tỷ có chịu nói cho ta không? Lam Kiều Nhị mỉm cười

–         Ngươi muốn hỏi cái gì? Nàng cảnh giác nhíu mi.

–         Ta là vì đêm đó bị kích thích bởi chuyện mất cha mẹ mà mất trí nhớ?

–         Trước không phải đã nói cho ngươi rồi sao? Tiêu Nghiên còn định tiếp tục lừa dối: – ngươi thấy hung thủ giết cha mẹ mình là trượng phu nên không tiếp nhận được chuyện này mà mất trí nhớ.

–         Sau khi ta mất trí nhớ vì sao người nhận ta lại là tỷ tỷ? Theo lý, Hoa Đình Phong áy náy phải giữ ta lại bên hắn mới đúng.

–         Bởi vì ta tìm được ngươi trước hắn. Ngươi té xỉu ở bên đường, được thuộc hạ của ta phát hiện.

–         Cho nên tỷ tỷ gạt hắn, mang ta đi?

–         Ta mang ngươi đi vốn định dùng vào việc khác nhưng sau phát hiện ngươi mất trí nhớ. Tiêu Nghiên đắc ý nói tiếp: – vì thế ta nghĩ ra một kế hoạch.

–         Để ta trở về bên Hoa Đình Phong, tra tấn hắn?

–         Không chỉ tra tấn hắn mà cũng tra tấn ngươi. Nàng cười lớn: – muội muội, ngươi có biết lúc trước Hoa Đình Phong đáp ứng để ta làm thế thân cho ngươi làm Tây Thành Vương phi với điều kiện là không nói ra chân tướng cho ngươi. Nhưng ta lại cố tình nói cho ngươi biết, khôi phục trí nhớ của ngươi bởi vì ta muốn ngươi và hắn cả đời này đều phải sống trong đau khổ. Yêu nhau cũng không thể ở bên nhau, có thù không thể báo!

–         Cách thật hay.

Lam Kiều Nhị bình thản gật đầu như đang nhắc đến chuyện không liên quan đến mình.

–         Nhưng đáng tiếc, mục đích không đạt được

–         Ngươi nói cái gì? Tiêu Nghiên ngẩn ra.

–         Tỷ tỷ, chuyện ngươi tính đều tốt chỉ có một việc ngươi đã đoán nhầm. Ngươi chỉ có thể tra tấn hắn chứ không thể tra tấn ta.

–         Cái gì? Nàng nhíu mày: – ta không thể tra tấn ngươi? Chẳng lẽ ngươi không yêu hắn sao? Chẳng lẽ yêu hắn mà không thể bên hắn không phải là tra tấn hay sao?

–         Nếu ta nhớ rõ chuyện trước kia thì sẽ rất đau khổ nhưng tỷ tỷ quên rồi sao. Lam Kiều Nhị khẽ cười: – ta mất trí nhớ, mọi chuyện trước kia đều không nhớ, thậm chí cha mẹ như thế nào cũng không nhớ nổi thì sao có thể đau lòng?

–         Ngươi… ngươi nói cái gì? Tiêu Nghiên hoảng hốt.

–         Nghe chuyện các ngươi nói cũng như nghe chuyện về người khác vậy. Dù trên đạo lý, ta hẳn là phải đau lòng vì cha mẹ nhưng đau không nổi. Nàng nhún vai: – ta cũng biết như vậy là bất hiếu nhưng mất trí nhớ rồi thì còn cách gì khác?

–         Sao ngươi lại không nhớ lại? Ngươi không nhớ ra một chút gì sao? Ngươi cố ý muốn làm ta tức đúng không? Ngươi nghĩ ta dễ bị lừa như thế sao?

–         Ngày đó ta không giết chết Hoa Đình Phong chính là chứng cứ tốt nhất. Lam Kiều Nhị giả bộ thở dài: – nếu như ta thật sự nhớ lại mọi thứ thì ta nên giết hắn để báo thù cho cha mẹ mới đúng.

–         Đó là vì ngươi còn yêu hắn!

–         Nếu ta còn yêu hắn thì lúc này đã không nhàn nhã ở đây nói chuyện phiếm với tỷ tỷ. Nghe nói ngày mai Hoa Đình Phong sẽ bị xử trảm, nếu ta thật sự yêu hắn thì nên cầu xin ngươi cứu hắn chứ không phải là chọc giận ngươi.

Lam Kiều Nhị khẽ vuốt nếp váy, thản nhiên đứng dậy

–         Không còn sớm nữa, tiểu muội cũng phải về am rồi, sư thái mua cho tiểu muội chút tơ lụa, không có thời gian hàn huyên cùng tỷ.

Tiêu Nghiên khó tin nhìn nàng bước đi, bước đi của nàng càng nhàn nhã thì Tiêu Nghiên càng tức giận, gào lớn:

–         Đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta

–         Tỷ còn gì muốn dặn dò? Lam Kiều Nhị hơi quay đầu lại cười.

–         Phu quân của ngươi còn trong lao tù mà ngươi cứ thế bỏ đi.

–         Đây không phải là kết cục tốt nhất với chúng ta sao?

Lam Kiều Nhị vuốt một lọn tóc, bình thản đáp:

–         Hắn là kẻ thù của ta, cũng là kẻ phụ lòng tỷ, hắn chết rồi với cả hai chúng ta mà nói đều là việc đáng mừng. À không, có lẽ với tỷ tỷ mà nói lại là chuyện đáng tiếc bởi vì những việc tỷ làm suốt ba năm qua đều là vì muốn tra tấn ta và hắn. Ta mất trí nhớ, tỷ không tra tấn được, còn hắn cũng sắp chết, cho nên kế của tỷ tỷ giờ có thể nói là hoàn toàn thất bại.

–         Ngươi… Tiêu Nghiên tức giận đến sắp phát điên, hung hăng đập phá đồ đạc.

Lúc này, Lam Kiều Nhị cũng không để ý đến nàng nữa.

Bước ra cửa khách điếm cũng là lúc chạng vạng, chân trời có một đám mây nhiễm ánh sáng mà rực rỡ, vô cùng diễm lệ.

Lam Kiều Nhị ngẩng đầu nhìn cảnh đẹp đó, phát hiện bản thân đã lâu không có tâm tình ngắm cảnh đẹp. Lúc này nàng cảm thấy thoải mái, tâm sự nặng nề trong lòng đã giảm đi một nửa. Lần này đến khách điếm Phong Kì đương nhiên không phải là chỉ để hỏi chuyện mất trí nhớ mà có mục đích khác – báo thù.

Đối phó với loại người như Tiêu Nghiên, chỉ có cách làm nàng ta tức phát điên mới là cách trả thù tốt nhất. Tuy rằng nàng tin mình có thể một đao cùng với Tiêu Nghiên đồng quy vu tận (cả 2 cùng chết) nhưng như thế dường như rất có lợi cho nữ tử ngoan độc kia.

Đúng, tra tấn.

Giết người không phải là cách trả thù tốt nhất, chỉ có tra tấn đối phương cả đời mới là thượng sách. Cho nên nàng giả như vẫn mất trí nhớ, vĩnh viễn không nhớ rõ sự đau khổ năm xưa, đó chính là sự tra tấn lớn nhất với Tiêu Nghiên. Kiều Tâm trước kia sẽ không làm như vậy, trước đó nàng là một người đơn giản không biết gì. Nhưng bây giờ nàng là Lam Kiều Nhị, không còn như trước nữa.

Theo cách nói của Thanh Toàn, Lam Kiều Nhị là nữ tử tinh quái, một nữ tử tinh quái sẽ nghĩ ra cách trả thù không đơn giản.

Cảm giác nặng nề trong lòng đã biến mất phân nửa.

Giờ, nàng phải nghĩ ra một cách khác để làm tan đi sự nặng nề còn lại.