Kim Phi Tích Bỉ

Chương 20: Lôi đình?




Giờ khắc này, Sương Lan Nhi nắm chắc kim khâu ở trong tay, lặng lẽ nhắm ngay tử huyệt của chính mình.

Nếu hôm nay không sai chính là ngày nàng phải chết còn không bằng chính mình kết thúc sinh mệnh, thả người nhảy xuống vách núi. Chỉ mong sông lớn đem nàng trôi về phía đông, mang nàng tới nơi mà nàng muốn đến.

Con báo nhảy lên, móng vuốt bay về hướng nàng. Nàng khẩn trương chờ đợi, thế nhưng tiếng rú điên cuồng của con báo lại biến thành tiếng rống đau đớn như bị xé rách thành từng mảnh nhỏ.

Ánh trăng phá tầng mây hé ra.

Nương theo ánh trăng, nàng như nhìn thấy ngân quang giống như linh xà bay múa, như từng dải tơ quấn lên thân mình con báo, chuôi kiếm cắm phía trên người nó, bảo thạch lấp lánh dưới ánh trăng chiết xạ lại thứ ánh sáng u ám màu lam đầy huyền diệu.

Ngay sau đó, yết hầu của con báo bị cắt đứt, máu theo đó tuôn ra, giống như một màn mưa máu găng đầy trời.

Con báo vẫn còn chút sức giãy dụa, móng vuốt vô lực vuốt qua người nàng, xé rách xiêm y ở trước ngực.

Cánh tay nàng mềm nhũn, kim khâu nắm chặt trong tay rơi xuống, mất hút trong dám cỏ dại, không thấy đâu nữa. Dường như màu của con báo bắn lên trước ngực nàng, bắn lên hai gò má, cảm giác máu vẫn còn nóng hầm hập, cảm giác dính dính.

Sau sự kinh sợ trước sự nguy hiểm vừa rồi, lúc này nàng mới nhìn rõ người cứu nàng chính là nam tử đi cùng thuyền lúc trước.

Đêm rất tối, nếu không phải hắn mặc áo trắng, có ánh trăng yếu ớt chiếu vào, chỉ sợ khó mà biết hắn đang đứng chỗ nào.

Hắn vô cùng nhàn tản, bình tĩnh rút ra một chiếc khăn lau đi máu trên nhuyễn kiếm. Soạt một tiếng, bảo kiếm lại nằm trong vỏ, mũi nhọn đã được thu lại, nằm ngay ngắn trên đai lưng được thắt bên hông hắn.

Sau hồi lâu cuối cùng nàng cũng tìm lại được thanh âm của mình, thấy hắn quay người đi, nàng vội vàng đuổi theo “Công tử, cảm ơn ngươi đã cứu ta.”

Hẳn làm như không nghe thấy, không nói chuyện cũng không quay đầu lại, chỉ đi về phía trước theo con đường nhỏ lên trên núi.

Nàng vẫn cứ đi theo, hắn vẫn cứ không nghe bất cứ lời nói nào của nàng, là khinh thường nàng sao? Hay là có nguyên nhân khác? Không biết tại sao, lòng nàng có chút trầm xuống, nói không lên lời cái cảm giác chầm chậm đang thấm vào từng tấc thịt.

Trước mắt vẫn là đêm khuya, vẫn là đứng trong rừng núi.

Sương Lan Nhi không dám đi một mình, đành phải bám theo hắn, nàng phải chạy mới có thể theo kịp cước bộ của hắn, chỉ sợ chỉ trong chớp mắt hắn sẽ lại biến mất không thấy dấu vết.

Cũng may nơi hắn đi cũng là cái miếu nhỏ kia, xem ra cũng cần tá túc qua một đêm.

Cuối cùng cũng đi ra khỏi rừng rậm, trước mắt họ hiện ra một nơi trống trải, có hàng trăm bậc thang dài, mà phía trên cũng có thể nhìn loáng thoáng thấy hình dáng một cái cửa, tuy là cũ nát, nhưng cũng khá là to lớn.

Đến cửa miếu, Sương Lan Nhi dùng sức gõ vào cánh cửa.

Một lúc sau một tiểu hòa thượng mặc áo xanh cầm đèn lồng ra mở cửa.

Sương Lan Nhi khách khí hỏi: “Tiểu sư phó, chúng ta hôm nay từ xa đến, không biết có thể tá túc tại đây một đêm?”

Tiểu hòa thượng nhìn thấy trên người Sương Lan Nhi có vết máu, có chút do dự.

Sương Lan Nhi cúi đầu nhìn xiêm y của chính mình, hiểu được ý tứ của của tiểu hòa thượng kia, nàng giải thích: “Vừa rồi lên núi gặp phải mãnh thú, cũng may có vị công tử này đã ra tay giết chết nó cứu ta.”

Tiểu hòa thượng sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng “Thực sự sao? Con báo kia đã chết?”

Sương Lan Nhi gật đầu.

Tiểu hòa thượng chắp tay, hướng về phía Sương Lan Nhi và vị công tử áo trắng kia bái bái, thành tâm niệm “A di đà Phật, cảm ơn trời đất.”

Dừng một chút, vị này nói tiếp: “Nhị vị thí chủ có điều không biết, trong núi này vốn rất an bình, cũng không biết từ khi nào có con báo hung mãnh đến đây. Nó thân mình to lớn, rất nguy hiểm, đã làm nhiều người bị thương, thậm chí còn có người chết. Quan phủ Việt Châu vài lần cử người đi vây bắt, con ngiệt súc này đều trốn thoát. Thời gian gần đây nó còn chủ động đi dọa người. Cô nương đã bị sợ hãi rồi, mời hai vị vào bên trong.”

Sương Lan Nhi mỉm cười cảm tạ: “Làm phiền tiểu sư phó.”

Nàng quay đầu nhìn vị công tử phía sau vẫn cứ im lặng không nói gì, nàng cảm kích nói: “ Đa tạ công tử, đã cùng ta đi một đoạn đường, lại còn…”

Lời của nàng còn chưa nói xong, công tử áo trắng đã vượt qua người nàng mà đi vào bên trong miếu.

“Công tử…” Nàng ngẩn người, đứng ngây người ở cửa, cảm thấy có chút xấu hổ. Nàng chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn hắn cũng không muốn nghe sao?

Lúc đó không gian như ngưng trệ, thời gian cũng giống như dừng lại. Cũng không rõ làm sao, vị tiểu hòa thượng đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ ấy mà đuổi theo nam tử áo trắng “Vị thí chủ này, miếu của chúng ta hôm nay rất nhiều người ngủ lại nên chỉ còn một gian phòng. Không biết hai vị…”

Tiểu hòa thượng vừa dứt lời thì bước chân của nam tử áo trắng nọ cũng dừng lại, hắn chầm chậm xoay người, đảo mắt qua tiểu hòa thượng kia rồi dừng lại trên mặt Sương Lan Nhi. Đôi mắt ấy đen tuyền, sâu thăm thẳm, ngoài sự trầm tĩnh không còn nhìn ra biết cứ điều gì.

Sương Lan Nhi cắn môi: “Công tử, ngươi vừa rồi đã cứu ta, ta vô cùng cảm kích. Nếu chỉ còn một gian phòng, thì xin mời công tử. Ta sẽ hỏi vị tiểu hòa thượng này xem có thể còn ở chỗ nào được nữa không.” Nàng thực ra không sợ khổ, trước đây trong nhà bần hàn, những ngày sống kham khổ nàng đều đã trải qua. Nhưng vị công tử trước mắt này, y phục hoa lệ, không thể để hắn chịu thiệt được.

Hắn vẫn nhìn nàng. Đột nhiên, hắn gỡ cái túi trên vai mở ra.

“Công tử…” Sương Lan Nhi còn muốn nói, chợt thấy có một thứ mềm mại chùm xuống, một mùi hương hoa nhè nhẹ bao trùm lại cơ thể nàng, đồng thời cũng che đi tầm mắt.

Nàng gỡ xuống thì nhìn thấy rõ ràng là một y phục trắng toát của vị nam tử ấy, mùi hoa nhẹ nhàng khoan khoái ấy cũng là từ y phục này mà tỏa ra. Thì ra hắn thấy xiêm y của nàng bị rách, lại dính không ít máu. Nàng nhanh chóng che đậy lại thân thể.

Nàng vừa định cảm tạ, ngẩng đầu lên đã thấy hắn rời khỏi sơn miếu.

Chỉ có một gian phòng cho nên hắn để lại cho nàng, chính mình rời đi, là như thế này sao?

Mới chỉ trong tức khắc mắt đã thấy hắn chuẩn bị đi xuống bậc thang. Sương Lan Nhi trong lòng băn khoăn, nàng vội vàng cầm đèn lồng đang ở trong tay tiểu hòa thượng “Cho ta mượn một chút.”

Nói rồi, nàng đuổi theo cái bóng màu trắng kia.

“Công tử, công tử… Ngươi chờ một chút.”

Thế nhưng hắn vẫn làm như không nghe thấy, tiếp tục đi vào nơi bóng đêm nồng đậm.

Sương Lan Nhi chạy trên những bậc đá, cầm đèn lồng đuổi theo, ánh nến theo từng bước chân của nàng mà lảo đảo lên xuống hết sức dữ dội, nhưng lại càng sáng thêm. Mắt thấy sắp đuổi kịp được hắn thì nàng bước hụt một bước.

Nhưng nàng cũng không có ngã xuống, lảo đảo một cái rồi lại đứng vững, đáng tiếc đèn lồng trong tay lại vụt tắt. Trong ánh sáng le lói ở những khắc cuối cùng, nàng nhìn qua thấy ở sườn bên thắt lưng hắn có một lệnh bài bằng vàng, trên mặt có khắc hai chữ “Lôi Đình”.

Xung quanh lại chìm vào bóng tối cơ hồ không nhìn thấy 5 ngón tay, nàng lại ảo não đưa mắt nhìn, dù có trợn to đôi mắt cũng không thấy bóng dáng hắn nữa.

Lôi Đình… Chính là tên hắn sao?