Kim Phi Tích Bỉ

Chương 25: Nằm mơ cũng không nghĩ đến




Hành động thông thường so với phản ứng của bộ não sẽ nhanh hơn, quyết đoán hơn. Do vậy mà ngay sau đó nàng dĩ nhiên sẽ đuổi theo con chim tuyết nhạn kia.

Rõ ràng không phải do chính nàng tưởng tượng ra mà thực tế trên đỉnh đầu đúng là có tiếng chim truyền đến, âm thanh càng lúc càng rõ ràng. Nàng híp mắt lại, ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh mặt trời chói mắt, nàng mơ hồ nhìn thấy một mảng trắng tinh.

Nàng vội vàng bám theo con chim mà quên rằng bản thân đang trúng độc, quên đi mỏi mệt, quên đi hết thảy mọi thứ.

Bất tri bất giác nàng đã đi đến một vùng lớn toàn đất cằn sỏi đá. Có lẽ do quá lạnh, cũng có lẽ quá âm u mà nàng phóng mắt nhìn xung quanh không thấy dù chỉ một thân cây, nơi nơi đều là tuyết đọng bao phủ. Khí hậu khắc nghiệt như thế này sợ rằng chỉ có cỏ rêu mới miễn cưỡng sinh tồn được.

Lúc này chim tuyết nhạn đang đậu trên một mỏm đá rất cao. Nàng rất muốn bám theo những mỏm đá lởm chởm thò ra ngoài mà leo lên, thế những trên đó mọc rất nhiều rêu, vô cùng trơn trượt, nàng thử vài lần đều không được. Lúc này mặt nàng thoáng chốc biến đổi, nàng đã nghĩ ra một biện pháp. Nàng buộc chặt cái túi vải đeo sau lưng lên đầu vai, rút cái trâm trên đầu xuống rồi dùng sức đâm vào các kẽ hở của thạch đá, thạch đá vô cùng cứng, cũng may nàng có sở thích đeo trâm cài tóc cứng rắn, nương theo lực đạo, nàng leo lên phía trước.

Có mấy lần xuýt nữa thì ngã xuống, nhưng nàng không thể bỏ cuộc, chẳng sợ hai tay đã đẫm máu, chẳng sợ toàn thân đã đau đến chết lặng, nàng nhất quyết không thể từ bỏ.

Chỉ vì tuyết nhạn hi hữu mới có thể nhìn thấy một lần, nếu nàng bỏ lỡ cơ hội này thì tương lai không thể gặp lại lần nữa.

Nàng dùng hết sức lực mà leo lên phía trên, rốt cục cũng sắp đến gần, rất gần… Thật vất vả cuối cùng nàng cũng leo lên đến đỉnh, nàng lấy tay thăm dò phía trước, vô cùng vui sướng khi phát hiện trên vách đá có một cái rãnh hõm xuống.

Nàng bám chặt nhô người lên. Có lẽ do quá kích động nàng không chú ý xung quanh cái rãnh có rất nhiều đá nhọn chồi lên, trong nháy mắt đâm rách từng lớp y phục xuyên thấu tận bên trong, cắt thành những đường máu.

Cảm giác đau đớn lập tức lan truyền đến toàn thân, thế nhưng cảnh tượng trước mặt khiến nàng hai mắt sáng ngời, sớm đã quên đi tất cả đau đớn.

Nơi này có một cái động, phía trong động có rất nhiều, rất nhiều những dải đá không biết tên mọc ngược từ trên đầu rủ xuống, hình dạng chúng khác nhau, không những thế còn phát ra đủ các loại ánh sáng với mọi màu sắc rực rỡ. Từ những mỏm đá ấy có những giọt nước chảy xuống, cùng đọng lại thành một cái cái hồ nhỏ bảy sắc cầu vồng.

Mà hoa tuyết nhạn trong truyền thuyết đang nằm ngay chính giữa cái hồ ấy.

Lá cây bảy màu, tôn lên dải hoa thanh tao nhã nhặn, giống y như trong bức vẽ kia.

Chỉ một đóa hoa mà có thể làm cho muôn vạn loài hoa khác trên nhân gian toàn bộ nhất thời thất sắc. Lúc này chim tuyết nhạn vỗ cánh bay lên, trên không trung truyền đến tiếng chim kêu, thanh âm lành lạnh mà lại cô đơn tuyệt vọng rời đi.

Nhìn thấy hoa tuyết nhạn linh lung trước mắt, Sương Lan Nhi trong lòng có một loại kích động không thể thốt lên lời. Nếu không phải hôm nay nàng gặp được chim tuyết nhạn thì chỉ sợ một nơi quỷ dị như thế này cả đời cũng không ai có thể tìm được. Dù sao thì ai có thể nghĩ đến hoa tuyết nhạn linh lung lại sinh trưởng ở một nơi như thế.

Nàng chậm rãi quỳ xuống, từ sau lưng lấy xuống cái túi đã sớm chuẩn bị bên trong lưỡi dao nhỏ sắc nhọn bằng băng, cẩn thận cắt lấy bông hoa, nàng để vào trong chiếc hộp băng lạnh lẽo rồi đậy nắp lại. Giờ phút này trên môi nàng nở một nụ cười rạng rỡ đẹp nhất từ trước đến nay.

Băng tuyết rét lạnh, nàng cũng không cần lo cái rãnh tuyết kia bị tan chảy. Thế nhưng bàn tay đầy vết thương của nàng giờ lạnh quá mà bị đông lại đến tím ngắt, ngay lập tức cần chữa trị, không những thế trên người nàng còn mang độc chồn tuyết, lại càng không thể đợi hơn nữa.

Chỉ là nàng hoàn toàn không để ý, trong lòng lúc này chỉ có sự vui mừng. Lôi Đình, nàng rốt cục cũng giúp được hắn, nàng hưng phấn đến độ nhiệt huyết sôi trào, thật lâu không bình tĩnh lại được.

Nàng men theo rãnh tuyết leo xuống, theo lý mà nói thì thời điểm leo xuống sẽ có chút khó khăn hơn nhưng cũng bởi nàng quá vui mà rất nhanh đã leo được xuống dưới, trên người lại có thêm mấy chỗ bị thương nhưng nàng sớm đã đem chúng vứt ra phía sau rồi.

Nàng đang cố gắng nghĩ lại chỗ mà nàng tách hắn ra, ngồi tạm chỗ nào đó đợi hắn quay lại.

Chỉ là nàng không nghĩ đến người nàng đợi được chính là quan phủ thành Việt Châu.

Thì ra chuyện Lôi Đình muốn ngắt hoa tuyết nhạn sớm đã bị lộ. Quan phủ phái người âm thầm theo dõi họ, chờ bọn họ hái được hoa rồi sẽ dùng danh nghĩa mà lấy đi. Tri phủ Việt Châu có thể đem hoa này cống tiến lên phía triều đình khoe khoang thành tích, lại còn có thể khoe cả thành tích trừng trị được kẻ hái trộm kỳ trân thảo dược bậc nhất thế gian. Thật sự là một biện pháp vẹn cả đôi đường mà lại không cần tốn nhiều công sức.

Cứ như vậy Sương Lan Nhi bị quan phủ áp giải xuống dưới chân núi. Mà hoa tuyết nhạn nàng trăm nghìn cay đắng mới hái được cũng bị quan phủ đoạt mất, lại còn dùng một chiếc hộp đựng lớn hơn, phỏng chừng muốn tự nhận công lao thuộc về mình.

Suốt quãng đường, Sương Lan Nhi đều vô cùng bình tĩnh. Nàng không lo bản thân mình bị phạt tội, nàng lo cho Lôi Đình hắn hơn, hắn rất cần hoa này làm thuốc dẫn, vậy mà giờ phút này nó lại bị rơi vào tay quan phủ. Không biết tiếp theo hắn sẽ làm như thế nào?

Ở trong nhà lao một đêm, nàng cắn răng chịu đựng vết thương bị chồn tuyết cắn

đang phát độc ăn mòn vào tận xương tủy, trong đầu nghĩ đến hàng vạn tình huống có thể phát sinh.

Chỉ là nàng lại không có nghĩ đến, hàng vạn khả năng ấy đều không xảy ra mà thực tế lại có thể khiến cho người khác phải chấn động.

Ngày hôm sau tia nắng ban mai hé lộ. Đột nhiên có một tiếng động rất lớn, đánh thức nàng đang trong trạng thái mơ màng ngủ.

Nàng nheo lại đôi mắt nhập nhèm, nhìn về phía trước, không khỏi ngây người.

Hắn vẫn như vậy, y phục trắng lả lướt, hành động uyển chuyển như chỗ không người, trong tay nắm chặt nhuyễn kiếm khảm ngọc bích, trong tức khắc hướng xuống chiếc khóa vững chắc

Đao kiếm va chạm với kim loại làm bắn ra bốn phía những đốm lửa xinh đẹp. Canh ngục kinh hoảng hét lên “Người tới, người tới! Nhanh thông báo cho tri phủ đại nhân! Có người cướp ngục!”

“A”

Nàng tinh tường nhìn thấy hắn bắn ra một lá trúc trong tay, một tên lính ngay tức khắc ngã xuống đất. Những tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng không khỏi lộ ra sợ hãi mà lui về phía sau.

Trong lúc nàng vẫn còn ngần ra hắn đã tiến đến cắt đứt dây xích trên tay nàng, hắn cố tình không để ý đến kinh ngạc của nàng mà dắt nàng đi ra ngoài.

Lúc này chỉ có xiêm y trắng ngần ngay trước mắt cùng với hương hoa bách hợp quấn lấy. Một khắc kia nàng cảm thấy chính mình đang say, hoàn toàn chìm đắm trong bóng dáng lạnh lùng cao ngạo của hắn. Nam tử ấy ngay cả cướp ngục cũng có thể tiêu sái như vậy, trên đời này có lẽ chỉ có hắn.

Khi hai người đi đến cổng đại lao, hiển nhiên tri phủ thành Việt Châu đã đuổi tới.

Đó là một tên béo mập thấp lùn, quan phục còn chưa sửa sang lại chỉnh tề, thở hổn hển chạy tới. Vừa thấy người cướp ngục, hắn lập tức giở cái giọng quan uy phong của mình lên quát to: “Ngươi thật lớn mật, dám cướp phạm nhân trong lao ngục của thiên triều Tường Long quốc! Người tới mau bắt hắn ác tặc đó lại.”

Tri phủ Việt Châu nói với giọng tràn đầy căm phẫn, quan sai phía sau hắn cũng lẫm liệt xông lên. Sương Lan Nhi nghĩ khó có thể tránh khỏi một hồi ác liệt. Ai ngờ người bên cạnh vẫn thong dong tự tại, trong ngực lấy ra một kim lệnh bài.

Hắn bình tĩnh thong thả giơ lệnh bài ra trước mặt tri phủ Việt Châu, tay hắn trắng trẻo thon dài, giờ phút này nâng lệnh bài lên càng khiến cho lệnh bài kia thêm hào quang lóa mắt.

Ngày hè ánh nắng mặt trời chiếu sáng mãnh liệt, kim quang kia quá mức le lói.

Tri phủ đại nhân nheo mắt lại mới nhìn thấy rõ hai chữ “Lôi Đình” trên mặt lệnh bài. Hắn nhất thời kinh sợ, hai chân mèm nhũn, bụp một tiếng quỳ xuống đất. Hắn run lên bần bật, lắp bắp nói không ra tiếng.

“Đây là… Lôi Đình lệnh… Thần, tri phủ Việt Châu - Lý Thanh Dương, gặp được

Thụy Vương… Thụy Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Nói xong, hắn rạp người xuống đất không dám đứng dậy. Trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bảo sao hắn thấy nam tử cướp ngục này nhìn quen quen, thì ra chính là Thụy Vương Long Tiêu Đình, hắn thật sự nằm mơ cũng không có nghĩ đến. Hắn từng ở yến tiệc may mắn nhìn thấy Thụy Vương, vừa rồi như thế nào lại không có nhận ra? Lúc này hắn thật sự muốn cho mình vài cái tát, đắc tội Thụy Vương, ngày sau hắn còn có thể sống ổn sao?

Cùng lúc quan phủ Việt Châu đang ân hận không thôi, Sương Lan Nhi cũng giật mình tại chỗ.

Thụy Vương… Trên đời này có thể có mấy Thụy Vương?

Nàng tự nhủ, bầu trời của nàng một khắc kia đã hoàn toàn sụp đổ…