Kim Phi Tích Bỉ

Chương 38: Chuyện xưa




Phía trên chiếc màn che màu tuyết trắng, đầu tiên hiện lên một khoảng sân với ngói trắng tường đen, ẩn ẩn còn có thể thấy được hai tòa bát giác với chòi nghỉ mát thấp thoáng với một màu xanh biếc vờn quanh. Tiếp theo một nam tử áo dài, đầu buộc quan ngọc nhanh nhẹn hiện thân.

Bên trong trà lâu, thời điểm nhạc sáo tấu lên một khúc nhạc nhẹ làm nổi bật sự hiện diện của nam tử trên sân khấu. Làn điệu chợt ngân dài, càng thêm ung dung chậm chạm, hình ảnh tiến nhập vào bên trong khoảng sân với ngói trắng tường đen, một nữ tử ngồi bên song cửa chống má nhìn trời, những sợi tóc vi loạn trên khuôn mặt, đó là một khuôn mặt nhuốm màu bi thương.

Sương Lan Nhi quay đầu lén nhìn Long Tiêu Đình một cái, chỉ thấy hắn thật sự tập trung xem kịch, con mắt sáng bất động, chỉ có đôi lông mi ngẫu nhiên chớp một cái. Hắn giống như hoàn toàn nhập tâm, ngay cả khi nàng chăm chú nhìn hắn thật lâu mà hắn trước sau cũng không hề phát hiện.

Nàng càng kinh ngạc hơn, kỳ thật các nhân vật diễn cũng rất đỗi bình thường, mà tên gọi của nó là “Túy song đình”.

Ở Tường Long Quốc, kịch đèn chiếu rất lưu hành, lúc bấy giờ rất nhiều quan lại cũng như những người giàu có từ trong thành đến ngoài thành đều thỉnh mời những vị danh sư chuyên khắc trạm hình nhân, đúc những bức hình tinh sảo, còn nuôi cả một đoàn ca kịch riêng ở trong phủ. Trong dân gian dù ở thành trấn hay nông thôn, kịch đèn chiếu to nhỏ chỗ nào cũng có. Vô luận là ngày lễ ngày tết, mùa lúa bội thu, cầu phúc bái thần, dựng vợ gả chồng, sinh cháu trai hay chúc thọ đều không thể thiếu dựng đàn hát kịch. Mà một khi đã diễn là diễn suốt ngày suốt đêm, có khi ngay cả mười ngày nửa tháng cũng không dừng, vô cùng náo nhiệt.

Mà vở kịch “Túy song đình” này đã từng nổi tiếng một thời, Sương Lan Nhi cũng đã từng xem không biết bao nhiêu lần, chỉ là da ảnh nhân vật không được tinh sảo như ở Mãn Đình Phương trà lâu mà thôi.

Chuyện xưa kỳ thực vẫn là nội dung cũ kỹ tầm thường, chỉ là một đôi nam nữ yêu nhau, bối cảnh là thời điểm quân vương thứ mười ba của Tường Long Quốc lên nắm quyền, ở thành Thượng Dương có một nữ tử được gả cho một vị quan bản sứ, tuy là thân phận hiển hách, nhưng mà vì trượng phu lưu luyến thanh lâu mà sân phòng vắng vẻ. Nữ tử ngày ngày cô tịch ngồi bên song cửa sổ nhìn hai tòa đình, hồng nhan ngày một già đi, cho tới thời điểm nàng hai mươi lăm tuổi gặp được một nam tử vào kinh đi thi.

Vị nam tử này gia cảnh cũng không tệ, là họ hàng xa của trượng phu vị nữ tử này, vì lên kinh dự thi mà ở tạm lại nơi này. Hắn ở đối diện phía bên kia song đình, mỗi khi đọc sách mệt mỏi, thời điểm hắn ngẩng đầu nghỉ ngơi luôn trông thấy phía xa xa ở đối diện có một nữ tử thần tình ưu sầu .

Có một ngày, vị nam tử liền làm một bài thơ gửi cho vị nữ tử kia, tán gẫu, bày tỏ sự quan tâm thông cảm. Nữ tử sau khi xem xong, tâm tình liền rất tốt, tự mình làm điểm tâm đáp tạ. Nào có từng nghĩ tới, hai người thường xuyên qua lại rồi có một loại cảm tình cứ thế nảy sinh.

Tường Long quốc xưa nay rất trọng quy củ, ai cũng nói nữ tử có chồng thì phải theo chồng, còn chưa nói đến, nữ tử này hơn vị nam tử kia những bảy tuổi, sự tình này, người phàm tục thật càng không thể tha thứ. Tình yêu của họ nhất định sẽ là một tràng bi kịch. Mà khi tình yêu đã thấm thật sâu vào bên trong trái tim họ, sớm không thể kiềm chế được nữa, bọn họ trộm gặp nhau, hưởng thụ khoảng khắc bên nhau ngắn ngủi mà hạnh phúc. Tình hình càng trở nên nan giải khi bọn họ gặp nhau ngày càng thường xuyên hơn, giấy không thể gói được lửa, rốt cục có một ngày, tư tình của bọn họ bị người ta phát hiện.

Một ngày nào đó, trong hoàng cung thông báo kết quả thi cử, vị nam tử đỗ Trạng nguyên, từ nay về sau tiền đồ vô lượng. Nhưng khi sự tình bại lộ, bị người đời gièm pha, đối với vị nam tử đó có thể nói là một nhát dao trí mạng. Trượng phu của vị nữ tử kia cảm thấy mặt mũi cùng danh dự đều mất hết, liền luôn làm khó dễ, hãm hại nam tử kia, sai người đánh cho hắn mình đầy thương tích. Cho dù là như vậy nhưng vị nam tử này vẫn nhất quyết không chịu buông tay người con gái ấy, chấp nhất yêu cầu trượng phu của nàng hưu ly nàng, từ nay về sau cùng nàng sống đến già, chỉ cần như vậy hắn nguyện buông bỏ tất cả.

Mắt thấy tiền đồ của vị nam tử kia đều bị hủy hoại, nữ tử không đành lòng, nàng dứt khoát khoác lên mình tất cả tội danh, chiêu cáo mọi người là nàng một mình khó chịu được ngày ngày tịch mịch, quyến rũ nam tử, tất cả mọi chuyện đều là do nàng, không liên quan gì đến hắn. Nàng chịu đựng bị người ta thóa mạ khinh thường, sau đó nàng gieo mình xuống dòng sông, theo đó xuôi dòng trôi dạt không còn thấy bóng dáng.

Giữa màn kịch chiếu, hình ảnh biến thành nước sông cuồn cuộn chảy, trong nước là những đóa hoa đỏ tươi trôi nổi dạt dào. Vị nam tử đối với nàng luôn một lòng không đổi, những cánh hoa lìa khỏi cành, theo dòng chảy trôi đi mất rốt cục không còn nhìn thấy nữa, cũng giống như trái tim hắn, từ nay về sau cũng không còn trở lại.

Bên trong Mãn Đình Phương trà lâu, giữa một bầu không khí yên tĩnh chợt ẩn ẩn nghe thấy những thanh âm nức nở. Thực ra khi tình cảm nhen nhóm đã có một vài người rơi lệ.

Cảnh tượng cuối cùng của vở kịch là hình ảnh vị nam tử kia rốt cục cũng lên làm quan lớn, hắn đánh bại trượng phu của vị nữ tử, hắn cũng mua lại sân vườn đình các nơi nữ tử đó từng sống. Hắn đứng lẳng lặng ở song đình, nơi cây cầu bắc qua một cái hồ, trong tay cầm một ly rượu, nước từ trong ly lặng lẽ nhỏ từng giọt xuống hồ không một tiếng động mang theo sự nhung nhớ đầy tưởng niệm.

Ánh trăng chiếu xuống, khi hắn ngẩng đầu nhìn trời, chỉ trông thấy trong khoảng khắc ngắn ngủi, mái tóc đã bạc trắng…

Hình ảnh từ đó cứ dừng thật lâu không đổi.

Đột nhiên, đèn đều được thắp lên làm rực sáng cả căn lầu, ánh sáng xua đi bóng tối, làm lộ rõ biểu tình cùng cảm xúc của tất cả mọi người. Có người sợ hãi than lên, có người khóc lóc, lại có những ánh mắt hờ hững, mọi tư thái đều không có chỗ nào che dấu.

Rồi mọi người dần dần tản đi, cho đến khi chỉ còn lại một màn mờ mịt trên sân khấu ánh đèn, trống không chẳng còn gì hết.

Sương Lan Nhi than nhẹ một tiếng, tay vươn lên chạm nhẹ vào mặt, thì ra nàng cũng bất giác mà rơi lệ lúc nào không hay. Không biết tại sao, vở kịch “Túy song đình” này nàng từ trước tới giờ cảm xúc chưa từng sâu sắc đến vậy, cũng chưa từng rơi lệ khi xem. Vậy mà lúc này… Có lẽ là do tâm tình hôm nay thay đổi, nếu là trước kia nàng thật sự chưa hiểu được tận cùng sự thương cảm của vị nữ tử đó.

Nàng lấy chiếc khăn ra, nhẹ nhàng lau nước mắt, vẻ mặt khôi phục lại bình thản như lúc đầu.

Nàng quay đầu lại nhìn Long Tiêu Đình, chú ý đến thần sắc của hắn. Ánh nến chớp hạ, chiếu lên khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh, vẫn luôn chăm chú nhìn lên sân khấu một màu trắng không đổi. Mâu trung màu đen thâm thúy hình như có chút sóng nước nhẹ nhàng chớp động.

Nàng nghĩ hắn sẽ nói gì đó nhưng đáng tiếc hắn lại không nói gì.

Nàng cũng không lên tiếng gọi hắn. Hắn cũng không nói.

Trong quán trà lâu Mãn Đình Phương, mọi người đều đã đứng dậy rời đi, từ những âm thanh bàn ghé va chạm ầm ỹ cho đến lúc không còn một bóng người ở lại. Hắn vẫn thủy chung không hề động đậy dù chỉ một chút, vẫn là tư thế đó, lẳng lặng ngồi, mâu trung ngày một ngưng trệ, thậm chí còn tịch mình vắng vẻ, ngũ quan hiếm khi trở nên nhu hòa đến vậy, bộ dáng vẫn tuấn mĩ như thế nhưng lại có chút tái nhợt.

Tiểu nhị đến thử thăm dò thúc dục: “Nhị vị, chúng ta đã đến lúc đóng cửa.”

Hắn giống như không nghe thấy. Một lúc sau, hắn mới hạ mi mắt, đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Nàng đuổi theo cước bộ của hắn. Bên ngoài mưa sớm đã ngừng rơi, chỉ là bầu trời vẫn âm u như thế, không có ánh trăng, cũng không có ngôi sao nào.

Các quán hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, chỉ còn lập lòe những ánh đèn hắt ra từ những chiếc đèn lồng treo trước cửa, ánh sáng mông lung chiếu lên người

hắn, in lên mặt đường một cái bóng đen thật dài. Con đường vắng vẻ chỉ có hai người bọn họ.

Không khí thật tĩnh lặng, còn có thể nghe thấy tiếng hai người bước đi trên mặt đất ẩm ướt. Gió thổi làm những giọt nước từ trên lá cây rơi xuống bắn lên thành những bọt nước trắng, lẳng lặng rơi. Chung quy lại vẫn là một bầu không khí ngưng trệ cùng tịch mịch.

Trời thu se se lạnh, gió thổi rít qua, Sương Lan Nhi siết chặt cổ áo mà không cảm nhận được một chút ấm áp nào.

Hắn đang đi phía trước thì đột nhiên dừng lại cước bộ.

Hắn xoay người lại, áo choàng màu trắng hất lên một đường rồi hạ xuống, thanh âm hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không thiếu sự quan tâm: “Lan nhi, nàng muốn cái gì? Ta sẽ tận lực giúp nàng?”

Cước bộ của nàng cũng dừng lại.

Câu hỏi như vậy nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn sẽ hỏi nàng cho nên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Lúc này, gió rét lại rít bên tai, lạnh lẽo đánh vào hai bên má nàng như muốn nhắc nhở nàng phú quý chỉ là phù du, vàng ngọc chỉ là cô tịch.

Nàng chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta muốn rời đi.”