Kim Phi Tích Bỉ

Chương 44: Kế trúng kế (1)




Lễ Trung thu ngày hôm đó.

Thống lĩnh Vương phủ thu được một phong thư nặc danh, phong thư này không hề mỏng, áng chừng cầm trên tay cũng khá nặng, bên trong hình như có một tập giấy dày.

Hắn mở từng lớp một, đúng là có ba bức tranh. Bức thứ nhất chính là cầu Dực bên hồ trong thành Thượng Dương, trên trời có một vầng trăng sáng như ngọc bàn, chín khúc cầu kiều từ xưa thấp thoáng ẩn sau những rặng liễu rủ trùng trùng điệp điệp. Phía sau chân cầu cong cong là nhà lầu mái hiên nối liền không dứt. Kỳ quái chính là trên cầu có hai ngọn hỏa diễm gì đó, đặt trong tổng thể bức tranh thì trông hoàn toàn không ăn nhập.

Hắn chăm chú nhìn, mày kiếm nhăn lại, hắn lại tiếp tục mở bức tranh thứ hai, là cảnh hai gã nam tử đang mặt đối mặt nhau, khoảng cách giữa hai người khoảng chừng ba thước, cũng không biết họ đang làm gì. Nhân vật trong bức tranh tương đối mơ hồ, không giống như bức tranh thứ nhất được vẽ vô cùng sống động, hiển nhiên là không tận lực vẽ. Mục đích của bức tranh này là gì, còn không muốn cho người ta biết đến tột cùng người trong tranh là ai? Vị thống lĩnh nghĩ mãi cũng không thể lý giải nổi, hắn mở bức tranh cuối cùng ra xem, bên trong gần như trống rỗng, chỉ có một chiếc đèn lồng hoa sen trơ trọi.

Ba bức tranh hoàn toàn bất đồng, dường như không có bất cứ quan hệ gì với nhau. Rốt cục người truyền tin có dụng ý gì?

Đêm Trung thu, trước mắt lại rất có thời cơ, mọi chuyện tự nhiên lại vô cùng cẩn thận. Thống lĩnh Vương phủ nội tâm suy nghĩ sâu xa, đến tột cùng người gửi ba bức tranh này có ý đồ thiện hay ác, rốt cục người này muốn nói gì? Hắn có nên đem việc này bẩm báo lên? Nếu bẩm báo liệu có phải hay không quấy nhiễu đến Vương gia?

Lúc đó mọi người đã dùng xong bữa tối. Long Tiêu Đình nhìn Thu Khả Ngâm ngồi bên người, đột nhiên hỏi: “Khả Ngâm, sao tối nay sắc mặt nàng kém vậy? Có phải lại thấy không thoải mái?”. Đúng lúc đó có cung nữ đem canh huyết yến ngân nhĩ, hắn thuận tay lấy một bát đặt trước mắt Sương Lan Nhi cũng đang ngồi bên cạnh, khóe miệng mỉm cười.

Thu Khả Ngâm trong mắt liền hiện lên tia oán hận, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. Hiện giờ Tiêu Đình đối xử với Sương Lan Nhi ngày càng tốt, đây là điều khiến nàng vô cùng bất ngờ. Nàng đã kiên nhẫn quá vất vả rồi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã thấy xuất hiện vết máu. Thực sự nàng không thể nhẫn được nữa, nhưng có lẽ qua tối nay nàng sẽ không cần phải chịu đựng sự khó chịu này nữa. Nghĩ đến đây trong lòng nàng mới thoáng cảm thấy dễ chịu một chút, có thể triệt để thông suốt.

Long Tiêu Đình khó hiểu, chỉ cảm thấy sắc mặt Thu Khả Ngâm ngày càng trắng bệch: “Khả Ngâm, nàng không thoải mái thì về sớm nghỉ ngơi đi. Lát nữa là hội hoa đăng, ta nghĩ nàng vẫn là không cần miễn cưỡng đi đâu, dù sao thân thể mới là quan trọng nhất, xung quanh quá phận náo nhiệt sẽ ảnh hưởng đến việc dưỡng bệnh của nàng.”

Thu Khả Ngâm cười đến thực miễn cưỡng, răng giống như muốn cắn đứt môi đỏ mọng, miệng bật ra một tiếng: “Được.”

Hắn ôn hòa cười, nghiêng mặt nhìn về phía Sương Lan Nhi: “Lan nhi, chúng ta chút nữa cùng nhau đi xem hoa đăng, hôm nay vốn được coi là ngày náo nhiệt nhất trong năm. Khó có được năm nay Phụ hoàng không tổ chức yến hội Trung thu, chúng ta không cần vào cung xã giao. Hoa đăng trong dân gian ta còn không có cơ hội gặp qua mấy lần.”

Sương Lan Nhi liếc mắt nhìn sang ánh mắt tràn ngập oán hận của Thu Khả Ngâm, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc sau, Long Tiêu Đình dắt theo Sương Lan Nhi rời khỏi phủ, bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa đứng chờ. Hắn cho hộ vệ lui sang hai bên, dắt tay nàng lên xe ngựa.

Hai người ngồi cùng một chỗ, nàng không thể nói còn hắn cũng im lặng không nói gì, chỉ có ánh trăng nương theo tấm rèm mỏng thản nhiên chiếu lên sườn nhan tĩnh mịch của nàng. Trong xe vô cùng yên lặng, thời gian lại càng như đang kéo dài ra. Tuy chỉ là một khắc lại dài tựa một năm.

Không khí như vậy khiến cho nàng cơ hồ hít thở không thông, dần dần cũng không thể chịu đựng được. Thật vất vả lắm cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại, nàng dần dần từng bước nhảy xuống, hắn theo sát phía sau nàng.

Ánh trăng mờ mờ u ám trong xe giờ đã được thay thế bằng mặt trăng sáng ngời lung linh trước mắt, nàng nhất thời không thích ứng kịp, mắt nhắm lại rồi thong thả mở ra. Muôn hoa giống như chen chúc nhau mà nở rộ, mặt trăng sáng bạc, cực đại rất tròn, những ngọn đèn đóm hợp lại tựa như một dải gấm mà một vị tiên tử nào đó dệt thành, kéo dài một mảnh.

Náo nhiệt như thế, ồn ã vui vẻ như thế, cả trai lẫn gái đều đi ra ngoài ngắm trăng, xem thả hoa đăng, xem khói lửa, bọn họ mặc sức vui đùa.

Tiểu ca ca bán mứt quả bên đường nghi hoặc nhìn bọn họ: “Hai người rốt cục có muốn mua không?”

“Mua” Long Tiêu Đình ngón tay thon dài hướng vào vạt áo, lấy một tờ ngân phiếu đưa cho người này.

Tiểu ca bán mứt quả mở to hai mắt nhìn, liên tục xua tay nói: “Vị gia gia này, ta không có tiền trả lại đâu, một đồng là đủ rồi.”

Sương Lan Nhi trong mắt ánh lên ý cười, lấy ra hai đồng tiền đưa cho vị Tiểu ca này, rồi chọn lấy hai xiên mứt quả. Thời điểm nàng quay sang nhìn Long Tiêu Đình, trong mắt của nàng dường như hiện lên chút tình cảm ấm áp. Hắn đường đường là Thụy Vương gia, trên người làm sao có tiền lẻ, chỉ sợ ngay cả bạc vụn cũng chẳng có.

Nàng cắn một miếng mứt quả, đem một xiên quơ quơ trước mặt hắn muốn hắn cầm lấy. Trong con ngươi trong suốt sáng tỏ ánh lên tia chất phác, hiển nhiên là đang nói: “Cho ngươi.”

Hắn tiếp nhận, khuôn mặt anh tuấn không có biểu tình gì, nửa ngày sau mới nói: “Hôm nay coi như nàng mời ta, lần sau ta sẽ nhớ rõ mang bạc vụn đi.”

Nàng cười đến thực hồn nhiên.

Hắn nhìn nàng mê mẩn, trong giấy lát chợt cúi đầu, hắn cắn thử một miếng, hắn chưa bao giờ nếm qua mấy thứ như thế này, chỉ cảm thấy vị ngọt ngào giống như cảm thụ của hắn giờ phút này.

Nàng đột nhiên lôi kéo hắn, chỉ tay về cầu Dực cách đó không xa. Phía trên đình hồ lá liễu thướt tha rủ xuống, dưới mặt hồ hiện lên những đốm sáng thưa thớt. Nhưng sau đó nàng nhìn thấy một người trong tay cầm đèn lồng đi dọc bờ hồ rao bán đèn lồng.

“Nàng muốn mua một chiếc?” Hắn ngoái đầu nhìn lại, khóe môi lộ ra chút ý cười.

Nàng nhẹ gật đầu, lại lấy từ tay áo một chuỗi tiền đồng.

Hắn tĩnh lặng cười, nhẹ nhàng điểm lên trán nàng một cái: “Trước cứ tính nợ cho ta, trở về ta liền trả lại cho nàng.” Nói xong, hắn kéo tay nàng qua, đi hướng về phía cầu Dực.

Một đường chạy chậm, người bán đèn lồng đã đi lên cầu. Long Tiêu Đình theo sát đuổi kịp: “Chờ một chút, ta muốn mua một chiếc đèn lồng.”

Người nọ quay đầu: “Vị gia này, vị phu nhân này. Sớm đã tan chợ cho nên ta bán giảm giá, chỉ cần một quan tiền thôi.”

Sương Lan Nhi cười đem tiền đưa cho người bán.

Người nọ cởi xuống một chiếc đèn hoa đăng, tay cầm lấy đưa cho nàng, không nghĩ đến Long Tiêu Đình lại đi trước một bước cầm lấy.

Lúc này xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai: “Vương gia cẩn thận! Đèn lồng kia sắp cháy! Nguy hiểm!” Người chạy tới là thống lĩnh thị vệ, tiếng la của hắn gần như khản đặc mang theo vạn phần lo lắng.

Long Tiêu Đình kinh ngạc quay đầu lại, một khắc kia Sương Lan Nhi đột nhiên mạnh mẽ xô hắn ra xa, đoạt lấy đèn lồng hoa sen trong tay hắn.

Chỉ nghe thấy “oanh” một tiếng nổ, đèn lồng hoa sen trong tay nàng đột nhiên hóa thành một ngọn lửa mãnh liệt, giống như ngọn lửa địa ngục thiêu đốt, trong nháy mắt cuốn lấy nàng…