Kim Phi Tích Bỉ

Chương 47: Thất bại trong gang tấc




Khi những lời nói của Quế ma ma hạ xuống, bên ngoài ánh đỏ hỗn tạp với sắc xám lạnh của nắng sớm chiếu vào, tiếp theo một đạo lại một đạo sắc vàng, giống như dệt thành một màn võng lưới tinh tế dày đặc khiến người ta hít thở không thông. Ánh nến cũng trở nên ảm đạm.

Quế ma ma quỳ rạp trên mặt đất, nàng lạy rồi lại lạy, đầu dập xuống thật mạnh tạo nên cả những tiếng vang, chỉ trong chốc lát cái trán của nàng đã tím bầm một mảnh.

“Đủ rồi! Đứng lên nói!” Long Tiêu Đình lạnh nhạt cất tiếng.

Thời điểm Quế ma ma đứng dậy, búi tóc thường ngày vốn được cài cẩn thận tỉ mỉ giờ phút này lại tán loạn, nhìn vô cùng chật vật. Khuôn mặt già nua dưới ánh nắng mặt trời càng lộ rõ những nếp nhăn không thể che dấu. Nàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Vương gia, lão nô nhìn Vương gia lớn lên, đối với tình tình của Vương gia cũng luôn nắm rõ vài phần mà Vương phi lại là một trong những người lão nô kính trọng nhất. Sương Lan Nhi nàng ta bất quá là một kẻ xảo quyệt, cấp bậc lễ nghĩa tu dưỡng đều khiếm khuyết, vả lại nàng lòng dạ tính tình kiệt ngạo, không thể khiến người đời dung nạp cho phép, lão nô lo lắng những ngày tháng sau này nàng nhất định sẽ gây bất lợi đối với Vương phi. Cùng với việc sau này ngồi chờ chết thà rằng ngay lúc này phòng ngừa chu đáo, tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước để chiếm được lợi thế). Kỳ thực lão nô cũng chỉ là rút ra từ những giáo huấn của đời trước mà thôi. Vương phi thiện tâm nhân nghĩa, đối xử với người đời mà không cần ân huệ, bên trong vương phủ có người nào không biết, người nào không hiểu? Vương gia cớ gì lại có thể hoài nghi nàng?”

Long Tiêu Đình mi tâm nhăn lại “Quế ma ma, ngươi liên tiếp làm khó Lan nhi, bổn vương niệm tình ngươi chiếu cố bổn vương từ bé, lại là lão nhân bên người mẫu phi nên mới kính ngươi ba phần. Nhưng ngươi thực sự làm cho bổn vương thất vọng rồi! Ngươi tâm địa ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn, làm thương người vô tội đã vậy còn tự xưng mình tiên hạ thủ vi cường?! Bổn vương xem ra nhân tính của ngươi ở trong cung sớm đã mất đi rồi, lương tâm giờ ở đâu, chỗ nào?”

Thu Khả Ngâm vươn tay ôm lấy Quế ma ma, nàng cúi đầu khóc: “Quế ma ma, ta không tin, ta không tin việc này thực sự là do ngươi làm. Tiêu Đình chàng nhất định sẽ tin tưởng ta, ngươi tội gì mà phải đứng ra gánh tội?” Nói đến âm cuối cùng nàng đã khóc không thành tiếng.

Giả bộ thực quá xuất sắc. Sương Lan Nhi quay mặt ra chỗ khác, nâng quạt lên che khuôn mặt không giấu nổi vẻ khinh thường. Để cho kẻ bề tôi trung thành gánh tội thay, sẵn sàng vứt bỏ đến không còn một manh giáp mà còn có thể ăn nói đường hoàng như vậy, lời lẽ xác thực, Thu Khả Ngâm này thật sự là mặt người dạ thú. Thế nhưng nàng không thể phô ra chút thanh sắc, nàng không thể vạch mặt Thu Khả Ngâm có mặt trong vụ này, dù sao thì cha mẹ nàng vẫn còn nằm trong tay Đoan quý phi. Nàng chỉ có thể đóng vai một người vô tội nhất, người bị hại trong vở kịch này, hết thảy ngọn nguồn đều phải để lại cho Long Tiêu Đình tự tay điều tra ra, nàng lúc này không có quan hệ gì hết. Chỉ có như vậy Đoan quý phi mới không giận chó đánh mèo mà trút giận lên cha mẹ nàng.

Sương Lan Nhi mi tâm giãn ra, lẳng lặng chờ đợi kết quả ngày hôm nay.

Tiết mục sau đó còn có thể khiến cho người ta phải ghê tởm vẫn còn đang trình diễn.

Quế ma ma giãy giụa, tức giận đến thở hổn hển: “Vương phi, lão nô thực sự không thể làm liên lụy người. Từ sau khi Sương Lan Nhi nhập phủ, Vương phi ngày càng cô đơn, lão nô đều ghi lại trong mắt, lòng ta vô cùng đau xót. Chuyện lần này thật sự là do ta làm. Là ta thuê người thiết kế cơ quan, lại lặng lẽ rắc lân phấn lên người Sương Lan Nhi… Lão nô trong lòng thầm nghĩ một chiêu liền hoàn toàn có thể đánh bại nàng ta, khiến cho nàng ta từ nay về sau không thể trở mình vùng lên. Dù sao thì thân thể này của lão nô cũng ngày càng không tốt, chẳng biết được sẽ sống bao lâu nữa. Lão nô sợ chính mình không thể chăm sóc Vương phi mà Vương phi người quá mức thiện tâm, ngày sau sẽ bị kẻ gian hãm hại, lão nô đây sợ người sẽ lại giẫm lên con đường rập khuôn của nàng… lão nô thật sự là không đành lòng…”

Thu Khả Ngâm làm như khí lực toàn thân đều bị rút đi, nàng ngã trên mặt đất, dưới ánh sáng chiếu lên người có thể trông thấy rõ nước mắt ứa ra tràn qua làn mi xinh đẹp của nàng, cuồn cuộn rơi xuống nền đất lạnh như băng. Vẻ nàng hoảng hốt, thì thào nói: “Quế ma ma… Quế ma ma… Ngươi tội gì phải…”

Quế ma ma lau nước mắt, nàng nhìn Long Tiêu Đình bi thương nói: “Lão nô nhớ lại trước kia… nhớ tới nàng… Hy vọng Vương gia có thể thông cảm…”

Long Tiêu Đình nhẹ “ân” một tiếng, giờ khắc này suy nghĩ của hắn đã bay tới một nơi thật xa thật xa.

Mãi lúc sau hắn mới hỏi: “Người nào sai sử ngươi? Ngươi còn muốn nhận tội gì nữa không?”

Quế ma ma tái mặt: “Hết thảy đều là lỗi của lão nô, thình Vương gia giáng tội.”

Hắn nhẹ quay đầu: “Ban …” đột nhiên hắn ngừng lại, chữ “tử” dừng lại bên môi lưỡng lự không bật ra, hắn chung quy vẫn là không nói.

Thu Khả Ngâm giống như biết được hắn muốn nói gì, khuôn mặt nàng bi thương ngập ngụa trong nước mắt, nàng vừa khóc vừa hô lớn: “Vương gia, không được, không được… Quế ma ma không có công lao cũng có khổ lao, nàng cũng là vì Vương gia mà vất vả cả đời…”

Hắn hơi cúi đầu, nhắm mắt lại thản nhiên nói: “Trục xuất khỏi Vương phủ, lưu đày Thương Châu, vĩnh viễn không được trở về.”

Lời nói vừa dứt, Thu Khả Ngâm nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải chết sẽ có một ngày nàng chờ đợi thời cơ mà quay trở lại.

“Lão nô tạ ơn Vương gia chi ân giữ lại mạng sống.” Quế ma ma lần thứ hai quỳ xuống, nàng giống như một tấm vải bố rách nát bị thị vệ đưa ra ngoài.

Màu vàng nơi ánh mặt trời vương khắp chốn, sắc thu như nữ trang, bên trong Túy viên, phong diệp đỏ một mảnh lại một mảnh, giống như ngọn lửa dấy lên nhuộm đỏ cả khoảng sân, giống như nuốt trọn thân ảnh Quế ma ma đến dần dần biến mất.

Long Tiêu Đình đứng lên, thần sắc mệt mỏi, hắn từng bước đi đến trước mặt Thu Khả Ngâm.

Thu Khả Ngâm cũng chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Hắn cùng nàng mặt đối mặt gần trong gang tấc, ánh mắt hắn thâm trầm bí hiểm còn ánh mắt nàng lại nóng bỏng quyến luyến.

Hắn nhẹ nói: “Ta chỉ hỏi nàng một lần nữa, nàng đến cuối cùng có tham dự vào chuyện này hay không?”

Một khắc kia, Sương Lan Nhi chỉ mong tâm tư có thể bật ra được cổ họng. Nàng thật không dám tưởng tượng, nếu lần này không thể lật được Thu Khả Ngâm thì nàng muốn tìm một cơ hội tiếp theo không biết sẽ khó khăn đến nhường nào.

Thu Khả Ngâm chậm rãi hít thở: “Nếu ta tham dự thì sẽ như thế nào?”

Hắn đáp: “Chữa khỏi bệnh cho nàng, ta đây cũng không còn thiếu nàng gì nữa, chúng ta hảo tụ hảo tán. Nàng còn chưa có trả lời ta, nàng đến cuối cùng có tham dự hay không?”

Bầu không khí rơi vào im lặng trong chốc lát.

Thu Khả Ngâm đột nhiên nở nụ cười, khuôn mặt tinh tế tuyệt luân dần dần đắm chìm trong nụ cười xinh đẹp: “Tiêu Đình, ta đã từng cho rằng chúng ta hiểu nhau, cũng đã hứa hẹn nhiều năm như vậy, chàng tuyệt đối sẽ không hoài nghi ta.”

Hắn hơi nhíu mi, hình như lộ chút lộ vẻ xúc động.

Nàng cười càng lúc càng buồn bã: “Cuối cùng ta lại không thể so được với nàng. Nếu nàng còn sống, chàng hoàn toàn sẽ không hỏi ta như thế…”

Nói xong, Thu Khả Ngâm giống như tình cảm đã sụp đổ vỡ vụn, nàng xoay người chạy ra cửa, biến mất trong sắc vàng chói lọi của vầng thái dương.

Ngay sau đó, hắn trầm mặc, cả người đắm chìm trong ký ức xa xôi, một khi đã trầm luân khó mà thoát ra khỏi.

Nhìn vẻ mặt hắn như vậy, lòng Sương Lan Nhi bỗng nhiên trầm xuống.

Đối thoại của bọn họ, nàng nghe mà như lọt vào một bức sương mù mịt, không biết “nàng” trong lời nói của Quế ma ma và Thu Khả Ngâm đến tột cùng là người nào? Có quan hệ như thế nào với Long Tiêu Đình?

Lúc này không biết ai đột nhiên kinh hãi hét lên: “Không hay rồi, Vương phi chạy tới lãnh hồ.”

Long Tiêu Đình giật mình một cái, trong lòng có dự cảm không tốt, hắn vội vàng đuổi theo.

Cũng lúc này tâm tình của Sương Lan Nhi đã rơi xuống đáy cốc.

Thất bại trong gang tấc, xem ra lần này nàng không động vào được Thu Khả Ngâm dù chỉ là chút mảy may. Không nghĩ thêm nữa, nàng cũng vội vàng đuổi theo Long Tiêu Đình đi đến lãnh hồ.

Vương phủ lớn như vậy, quanh co khúc khuỷu đều là những con đường đá cuội hẹp dài, đi mãi không thấy điểm cuối.

Đi hết một khúc lại một khúc, vượt qua lùm cây xanh rờn, lãnh hồ bích lục hiện ra lân lân kim quang, xuất hiện ngay trước mắt.

Thu Khả Ngâm đứng cạnh hòn non bộ bên hồ, ngoái đầu nhìn lại Long Tiêu Đình đang vội vàng đi tới, mắt nàng lại ngập nước, nàng vừa khóc vừa nói: “Tiêu Đình chàng nghe cho rõ, mạng của ta vốn là nhặt được, giờ là thời điểm trả lại cho trời đất. Chàng đã nghi ngờ ta như thế còn không bằng… khi đó để cho ta đi cùng nàng…”

Dứt lời, Thu Khả Ngâm thả người xuống ngay trước mặt Long Tiêu Đình, dứt khoát nhảy vào trong lãnh hồ.