Kim Phi Tích Bỉ

Chương 61: Càng xa càng tốt




Thu Khả Ngâm không để ý toàn thân ướt đẫm, nàng liều mạng phủ phục xuống người Sương Lan Nhi, miệng không ngừng quan tâm lo lắng kêu lên: “Nhanh đi thỉnh Trầm thái y, nếu Lan phu nhân xảy ra chuyện gì bổn vương phi tuyệt đối không tha cho các ngươi.” Thời điểm tiếp cận gần Sương Lan Nhi, Thu Khả Ngâm cúi đầu lặng lẽ nói khẽ vào tai nàng: “Ngươi phải cố chống đỡ nga.”

Sương Lan Nhi hận cơ hồ muốn phun máu, chỉ muốn hất tay nàng ra nhưng bụng đau đến không chịu nổi, thân thể nàng như muốn nứt ra thành từng mảnh. Mồ hôi nàng không ngừng túa ra mà rơi xuống như những hạt trân châu, ý thức của nàng cũng càng lúc càng mơ hồ. Lúc này gió thu lạnh buốt như sương kích thích khiến nàng tóc gáy dựng thẳng đứng, thân thể run lên bần bật. Đau đớn kịch liệt như chếc vòng sắt một vòng lại một vòng siết chặt lấy nàng, tay nàng yếu ớt buông xuống, ngất đi.

Thời điểm Trầm Mộc Vũ đến, Sương Lan Nhi đã rơi vào hôn mê được người đưa về nằm trên giường trong Túy viên.

Tình trạng như vậy khiến hắn hoảng sợ, vội vàng tiến đến vạch áo ngủ bằng gấm của nàng lên, chỉnh lại tấm đệm màu trắng giờ đã bị nhuộm đỏ bởi máu, gió lạnh từ song cửa sổ luồn vào, hắn chỉ cảm thấy cả người đều bị cái lạnh đông cứng lại, nhịn không được run rẩy một chút.

Sắc mặt nàng giống như hoa tuyết trong suốt tái nhợt, như một đóa hoa tàn bị gột rửa bởi nước mắt mùa thu, trong giây lát liền bị cuốn trôi đi.

“Tại sao có thể như vậy?” Thân là thái y, cho dù bệnh tình của bệnh nhân có trầm trọng đến đâu hắn cũng không cho phép mình được kinh ngạc quá lâu, hắn vội vàng tiến lên bắt mạch, miệng không ngừng thúc giục: “Mau mau, nhanh đi lấy nhân sâm tới đây, cả canh thập toàn mang đến để phu nhân bảo trụ tinh khí.”

Lúc này trong vương phủ sớm đã cho mời bà đỡ đẻ, chuẩn bị nước ấm, cũng đem tất cả mọi thứ chuẩn bị thật tốt. Bà đỡ đã hơn năm mươi tuổi, nghiễm nhiên chính là người có kinh nghiệm nhất thành Thượng Dương này. Nàng nhìn Sương Lan Nhi mà cũng không nhịn được chảy mồ hôi lạnh: “Vị thái y này, phu nhân nếu như bất tỉnh, đứa nhỏ phải làm thế nào mới có thể sinh ra. Không thể chậm trễ được nữa, nước ối đã chảy ra rồi, lại nhiều máu như vậy. Ta sợ không giữ được đứa trẻ…”

Đoan quý phi vừa đi vào Túy viên thì nghe được những lời này, lập tức giơ tay lên tát nàng một bạt tai, thanh âm thanh thúy vang lên trấn động toàn bộ những người đang có mặt.

Đoan quý phi trừng mắt lạnh lùng, giận giữ nói: “Đây đường đường chính là tiểu thế tử của Thụy vương phủ, ai dạy ngươi ăn nói không sạch sẽ như vậy! Hôm nay thế tử mà xảy ra chuyện gì tất cả các ngươi đều phải chôn cùng! Một người cũng đừng hòng chạy thoát! Lạc công công, đây rốt cục là chuyện gì?”

Đoan quý phi xuống tay rất nặng, trên mặt bà đỡ lập tức xuất hiện năm ngón tay đỏ tươi, khóe môi cũng chảy xuống một chút máu. Không dám nhiều lời, nàng vội vàng lui sang một bên, khiếp nhược đứng đó.

Lạc công công nhanh chân tiến lên đáp lời: “Hôm nay Lan phu nhân vô ý trượt chân rơi xuống lãnh hồ, lúc này mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Đoan quý phi lạnh mắt nhìn Lạc công công, ánh mắt xuyên thấu nhìn thẳng vào Thu Khả Ngâm đứng phía sau: “Để bản cung biết được ai dám lấy an nguy của thế tử ra làm trò đùa, nhất định không tha.”

Thu Khả Ngâm nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt liền cứng nhắc, nàng vội vàng cười cười, lôi kéo cánh tay Thu Đoan Trà: “Bác, tạm thời đừng nói những lời này. Chúng ta mau tới nhìn Lan nhi muội muội một chút. Sinh con vốn là cửa ải khó khăn nhất của một nữ tử.”

Bên này Đoan quý phi đích thân tới, còn Trầm thái y đã chuẩn bị xong chén thuốc, hắn dặn Tiểu Tịch cho Sương Lan Nhi uống hết.

Tiểu Tịch lúc này hoảng sợ không hề nhẹ, vừa khóc vừa cho Sương Lan Nhi uống hết bát dược, trong lòng hoang mang lo sợ.

Nhưng chỉ là thuốc được dù bón bao nhiêu thì người trên giường vẫn không một tia động tĩnh, sắc mặt vẫn tái nhợt mỏng manh như một sợi chỉ.

Bà đỡ sốt ruột đi đi lại lại không ngừng, xiêm y đều đã ướt đẫm mồ hôi, nếu không bảo hộ tốt thế tử, chỉ sợ nàng không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Đột nhiên nàng bất chấp không màng thứ gì, thắng tắp quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu nói: “Qúy phi nương nương, tình huống nguy cấp, có câu lão nô không thể không nói cho nương nương, hiện tại nếu muốn giữ thai nhi thì phải giải phẫu lấy đứa trẻ ra, như vậy may ra còn có hy vọng, nếu chờ phu nhân tỉnh lại mới sinh chỉ sợ hài tử sẽ gặp nguy hiểm.”

Ngụ ý của bà đỡ chính là đề nghị Đoan quý phi bỏ qua tính mạng người mẹ là thượng sách bảo vệ đứa con.

Thu Khả Ngâm ngầm nở một nụ cười sâu xa khó hiểu, nàng nhẹ nhàng kéo vạt áo Thu Đoan Trà, cúi đầu nói: “Bác, người mau quyết định. Vương gia còn đang đi săn bắn, chỉ sợ nhất thời không thể trở lại.” Nói xong, trong lòng nàng cười lạnh, đây chính là kết quả mà nàng mong muốn. Chờ Long Đình trở về, lúc đó Sương Lan Nhi cũng chỉ là một khối thi thể lạnh lẽo.

“Chuyện này…” Thu Đoan Trà thực ra có chút do dự. “Nếu như ngày sau Đình Nhi biết được, khó có thể nói hắn sẽ không oán hận ta. Hắn luôn tự mình có chủ trương.”

“Bác, nhưng thời gian không thể chờ đợi, người xem Lan nhi muội muội vẫn đang hôn mê, chúng ta phải làm sao? Không thể nào đợi hỏi ý kiến Tiêu Đình được. Đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Thu Khả Ngâm lại nói.

“Được, để bản cung cẩn thận suy nghĩ lại.” Thu Đoan Trà trầm tư trong chốc lát.

Lúc này Trầm Mộc Vũ trong lòng tự nhủ nếu như Sương Lan Nhi không tỉnh lại, Đoan quý phi nhất định lựa chọn vứt bỏ nàng, hắn gấp đến độ trên trán túa ra không biết bao nhiêu mồ hôi, vội vàng cầm bạc hà hun trên lửa rồi đặt trên mũi Sương Lan Nhi.

Canh nhân sâm một lần lại một lần được dẫn xuống cổ họng nàng, hơn nữa bạc hà hun khói xông lên mũi không ngừng kích thích. Ý thức nàng mơ hồ hỗn độn dần dần thanh tỉnh lại, từ cổ họng nàng kêu lên một tiếng khàn khàn nhỏ nhẹ.

Đoan quý phi đang lo lắng trước ý nghĩ từ bỏ mạng sống của Sương Lan Nhi, vừa muốn mở miệng ra quyết định thì Trầm Mộc Vũ đã hô lớn: “Lan phu nhân tỉnh, Lan phu nhân tỉnh, mau mang canh trợ sản đến đây!” Ngay sau đó hắn tiến đến trước mặt Đoan quý phi hành lễ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Qúy phi nương nương, phòng sinh huyết tinh không sạch sẽ, không bằng nương nương tạm tránh sang phòng ngoài một lát chờ đợi tin lành?”

Đoan quý phi nhìn Sương Lan Nhi nằm trên giường nhẹ gật đầu, nàng nhíu mày liếc nhìn Thu Khả Ngâm một cái rồi bước ra khỏi phòng.

Sương Lan Nhi tâm lực mệt mỏi, ý thức muốn sống thủy chung đã giúp nàng chống đỡ, bụng nàng không ngừng càng lúc càng trĩu xuống, nàng dùng sức, lại dùng lực…

Thời gian chậm rãi qua đi, đau bụng đẻ một lần lại một lần đánh úp, nàng liều chết dùng sức lực, cả thân thể xương cốt đau như muốn vỡ ra, cả người giống như nghe thấy những tiếng rắc rắc gãy rời. Nàng đau đến cơ hồ muốn chết ngất, mười ngón tay nắm chặt tấm chăn lót phía dưới đến nỗi trắng bệch.

“Lại lấy thêm canh trợ sản đến đây.” Trầm Mộc Vũ lạnh giọng phân phó, chờ một chút hắn nhìn thấy bà đỡ đã đi xa lúc này mới dám ghé sát bên tai Sương Lan Nhi nói: “Các nàng đều không có ở đây, ta chỉ hỏi người, nếu như có gì bất trắc xảy ra, phu nhân nhất định phải tự bảo trụ mình được chứ?”

Sương Lan Nhi bắt lấy vạt áo của hắn, hơi thở hổn hển đứt quãng: “Không sao đâu. Trong chiếc tủ gỗ tử đàn của ta, ngăn kéo thứ hai… bên trong có một hộp kim khâu… Ngươi hãy làm như lời ta nói!”

Trầm Mộc Vũ sắc mặt khẽ biến, thoáng chốc liền trắng bệch: “Ngươi muốn khai mở huyệt tụ lực? Không được, cái này rất nguy hiểm.”

Nàng gắt gao dùng móng tay chế trụ cánh tay hắn: “Nghe ta, ta không muốn chết, đứa nhỏ cũng không thể xảy ra chuyện. Ngươi nhanh đi, ta chắc chắn.” Nàng dùng sức đẩy hắn, cả người trong nháy mắt mềm xuống, nằm trên giường thở dốc không thôi. Đó là lòng tin duy nhất của nàng bây giờ, nàng không thể chết được, tuyệt đối không thể.

Trầm Mộc Vũ bất đắc dĩ phải theo lời nàng đi lấy kim khâu.

Hơi thở Sương Lan Nhi càng lúc càng dồn dập, nàng cơ hồ phải cắn nát môi mình mới có thể tỉnh táo nói: “Châm thứ nhất, phong trì hữu huyệt, tiếp theo là liêm tuyền huyệt, tinh minh huyệt, khúc sai huyệt,… Cuối cùng, thiên đỉnh huyệt.”

Cây kim cuối cùng trong tay Trầm Mộc Vũ hạ xuống, Sương Lan Nhi tê tái hét lên một tiếng thật dài, giống như trong cơ thể nàng đột nhiên có một nguồn sức mạnh nảy mầm, nhất thời trong phòng tràn ngập mùi máu tanh xua đi không hết.

Trầm Mộc vũ trong lòng khẩn trương, không tự giác mà đứng lên, bàn tay nắm chặt hai nắm đấm, cơ hồ cảm giác chính mình cũng đang bất động như một tảng đá.

Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng trẻ con khóc mỏng manh. Thanh âm ấy càng lúc càng to, giống như tứ hải bát hoang bỗng nhiên nhìn thấy ánh mặt trời mới mọc, nháy mắt chiếu sáng sự chờ đợi đằng đẵng trong vô vọng.

Bà đỡ tiến đến ôm lấy đứa nhỏ, không nhịn được mà khóc vui sướng: “Sinh rồi, cuối cùng cũng sinh rồi, là thế tử, là thế tử!” Tảng đá lớn trong lòng rốt cùng cũng chịu hạ xuống. Phải biết rằng tánh mạng của nàng đều bị trói buộc trên người đứa nhỏ này. Nàng vội vàng bọc đứa nhỏ lại, cũng là người đầu tiên chạy đến chỗ Đoan quý phi kể công.

Sức cùng lực kiệt, Sương Lan nhi dĩ nhiên đã hao hết hết toàn bộ khí lực, nàng giống như chìm vào một giấc mộng đen tối, hai mắt mơ to vô lực. Nàng biết nàng còn sống, nàng sẽ không chết, nàng chỉ là nghĩ muốn nghỉ ngơi một chút, chỉ một chút thôi sẽ ổn.

Chậm rãi nhắm mắt lại, sườn nhan tái nhợt của nàng dưới ánh nến càng thêm trong suốt tựa như ngọc, không giảm một chút mảy may mềm mại cùng lạnh lẽo.

Trầm Mộc Vũ thở dài một tiếng, tự tay kéo chăn lên đắp kín người nàng rồi phân phó Tiểu Tịch lưu lại giúp nàng thay y phục cùng thảm trải giường.

Hắn yên lặng đi ra khỏi Túy viên, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Khi cánh cửa khép lại chỉ trong cái chớp mắt, hắn vọng nhìn thân ảnh xa xa đang nằm trên giường biến mất, trong lòng không khỏi thầm xúc động, lúc này nàng mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chỉ là chờ đến lúc tỉnh lại cũng là lúc không biết sẽ phải đối diện với chuyện tàn nhẫn đến chừng nào.

Giống như đã trải qua một thời gian dài tựa một thế kỷ, Sương Lan Nhi miễn cưỡng mở mắt. Linh hồn nàng dường như đã có được tự do trong nháy mắt, ánh sáng nến chói lọi làm nàng nhìn mà có chút đau, hai tròng mắt nhíu lại, theo bản năng muốn giơ tay lên chắn trước mặt, nào ngờ lúc này lại nghe được tiếng nói uy nghiêm lạnh như băng đầy uy nghiêm.

“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh, làm cho bản cung phải đợi ngươi cũng khá lâu.”

Chính là thanh âm của Đoan quý phi, lạnh lùng tàn ác khiến kẻ khác nghe thấy mà dựng cả tóc gáy.

Tầm mắt lúc này mơ hồ lay động, nàng cố hết sức mới có thể nhìn rõ, là hai người Thu Đoan trà cùng Thu Khả Ngâm đang đứng trước mặt, trừ hai người này không còn bất cứ ai khác trong phòng, lại nghĩ đến Tiểu Tịch chắc hẳn cũng đã bị các nàng khống chế.

Nàng thoát chết sau sinh đẻ, sức cùng lực kiệt, chỉ có thể vô lực nằm trên giường.

Một chén nước đen ngòm đặt ngay trước mặt nàng, mùi ngai ngái khiến nàng buồn nôn.

“Đây là thuốc tuyệt dục.” Thu Khả Ngâm thản nhiên nói.

Nàng kinh hãi: “Vì sao?”

“Vương phi thân thể yếu đuối không thể sinh con. Bản cung sẽ chiếu theo ước định đặc xá cho huynh trưởng của ngươi nhưng sau khi sinh hạ đứa nhỏ ngươi không được đến nhìn nó dù chỉ một lần, lập tức rời khỏi thành Thượng Dương, vĩnh viễn không được trở lại. Vương phủ cho phép ngươi rời đi đã là đại ân lớn nhưng đường đường là tiểu thế tử của Thụy vương phủ, tuyệt nhiên không cho phép có đệ đệ hay muội muội chảy trong thân thể dòng máu ti tiện. Cho nên ngươi phải uống hết chén thuốc này.”

Người nói không thể nghi ngờ chính là Đoan quý phi. Bởi ngoài nàng ra còn ai có thể đem chuyện tàn nhẫn như vậy nói ra mà có thể đường hoàng lại nghiêm túc vậy. Cũng chỉ có Đoan quý phi cho dù kia là ly rượu độc cũng xem như đó là một loại ban ân cho người khác.

“Khi nào ta được đi?” Thanh âm của nàng có chút đắng chát.

“Hiện tại uống xong chén dược này ngươi có thể rời đi, xe ngựa đang đậu ở trước cửa chờ ngươi.” Thu Khả Ngâm lạnh lùng nói. Nàng lặng yên khoanh tay trước ngực, bàn tay trong ống tay áo gắt gao nắm chặt, trong lòng nàng vẫn luôn không cam lòng, không thể tưởng tượng được Sương Lan Nhi mạng lại lớn đến vậy, thế nhưng… Bất quá chỉ cần nàng uống hết chén thuốc kia mặc dù còn sống cũng chỉ là phế nhân.

“Nhanh lên, trời sắp sáng rồi.” Đoan quý phi vẻ mặt không kiên nhẫn, thúc giục nói.

Nước thuốc đen sánh gần ngay trước mặt, chiếc bát màu bạch ngọc cùng thứ màu khủng khiếp này hai nửa đối lập rõ ràng. Màu đen kia giống như ngọn gió hung hăng đâm vào mắt nàng. Tuyệt dục! Bọn họ quả nhiên là ngoan độc.

Sương Lan Nhi tâm tình gào thét, nàng bưng bát thuốc lên một hơi uống hết sạch, nàng uống quá nhanh, nước thuốc không kịp trôi xuống cơ hồ muốn nôn mửa ra ngoài, nàng chịu đựng cảm giác ghê tởm cuộn trào trong dạ dày như sông cuộn biển dâng, phiên giang đảo hải.

Hết rồi, thiên hạ to lớn, chỉ cần nàng tự do, còn cái gì có thể lưu tâm nữa? Tất cả những gì hôm nay rồi cả quá khứ, hãy xem như một giấc mơ theo dòng nước trôi đi, hóa thành một dòng sương tuyết trắng xóa. Tất cả chỉ là mây bay gió thôi mà thôi.

Choang một tiếng, nàng đem chiếc bát bạch ngọc kia hung hăng ném xuống mặt đất.

Mặt nàng dưới ánh nến mỏng manh càng trở nên mơ hồ không rõ, đột nhiên nàng hướng về Thu Khả Ngâm nói từng chữ từng chữ một, thanh âm giống như gió mát vật vờ trên mặt nước rồi khẽ chạm vào những tảng băng trôi nổi: “Thu Khả Ngâm, ngươi nghe cho rõ! Thiên đạo luân hồi, báo ứng khó thoát. Oan có đầu nợ có chủ. Nợ vẫn còn, hy vọng ngươi tuân thủ lời hứa hẹn, bằng không, ta nhất định sẽ tới đòi lại!”

Vẻ mặt tàn nhẫn, mâu quanh âm lãnh, khí thế bức người khiến cho Thu Khả Ngâm không kìm được mà co người lại, sau lưng chợt thấy rét run. Nàng cố gắng trấn định muốn phản bác vài câu nhưng lời vừa đến miệng lại bị ánh mắt sắc bén của Sương Lan Nhi quét tới mà không nói lên lời.

Một khắc kia khi Sương Lan Nhi cùng Thu Khả Ngâm giằng co, trong lòng Thu Đoan Trà chợt nảy lên mãnh liệt, giống như đoán trước được tương lai nhất định có ngày sẽ phát sinh ra chuyện lớn.

Sương Lan Nhi không dời mắt khỏi hai người đó, nàng giãy dụa từ trên giường đứng lên, phủ thêm một kiện ngoại sam che đi thân thể gầy yếu mệt mỏi.

Thời điểm nàng lảo đảo đi ra khỏi Vương phủ cũng là lúc mưa dài rả rích.

Tiết trời sáng sớm lạnh lẽo bất ngờ tập kích thân thể không kịp phòng thủ của nàng khiến nàng càng thêm hư nhược.

Lúc này mưa kéo xuống giống như những giọt lệ chậm rãi dừng lại trên mặt nàng cũng như trên người nàng. Không khí lạnh như vậy hoàn toàn đóng băng thân thể nàng cũng như đóng băng toàn bộ trái tim đã quá mệt mỏi.

Nàng từng bước đi về phía trước, nàng đi không nhanh bởi vì hai chân vô lực, dưới thân máu huyết vẫn không ngừng chảy.

Cuối cùng cũng rời khỏi vương phủ, nàng leo lên xe ngựa, khi buông bức rèm xuống, nàng còn ngoái đầu nhìn lại xa xa trong bức màn mưa giăng kín ẩn ẩn bên trong là Thụy vương phủ với những sân viện tinh xảo, tầng tầng lớp lớp xa dần, hai cánh cửa lạnh lẽo vô tình đóng lại, cuối cùng chỉ còn mơ hồ nhìn thấy những ánh đỏ lập lòe từ những chiếc đèn lồng đung đưa trong gió lạnh.

Vó ngựa chạy chầm chậm, hết thảy đều dần dần mơ hồ, dần dần rời xa…

“Phi” tiếng roi ngựa hung hăng quật xuống. Mã tề rền vang cùng tiếng chuông lanh lảnh vang lên giống như mặt nước bỗng bị hòn đá ném xuống làm kinh động, tầng tầng lớp lớp sóng rộn, nhộn nhạo dập dềnh.

Dãy núi ẩn hiện, những tiếng vó ngựa phá tan màn đêm tĩnh lặng.

Long Tiêu Đình từ trong núi một đường phóng ngựa lao về như điên cuồng, ngực hắn một tầng lại một tầng mồ hôi túa ra, hai mắt dần trở nên âm u trầm xuống. Có một loại sợ hãi đang len lỏi chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn. Hắn phóng ngựa phá tan dòng suối nhỏ, xuyên qua thác cao, mặc cho dòng nước bắn tung tóe làm ướt mái tóc dài.

Tia nắng mai ẩn hiện rồi lại chìm xuống bởi mưa phùn bao phủ, dãy núi mông lung cũng dần chìm vào sương mù huyễn ảo mà mờ mịt.

Mưa, càng lúc càng lớn, lạnh buốt nhưng dường như không can hệ với hắn. Hắn hoàn toàn không để ý, thẳng hướng Vương phủ mà phóng tới, cuối cùng sáng sớm cũng về tới nơi. Xuống ngựa hắn liền chạy thẳng đến Túy viên nhưng thời điểm cửa bị đẩy ra, hắn là nhìn thấy căn phòng trống rỗng ngoài ý muốn, nhìn lại thì thấy Thu Khả Ngâm đang ngồi trên giường, trong ngực ôm lấy một bọc tã lót hồng gấm nho nhỏ.

Thu Khả Ngâm thấy hắn cả người bị mưa làm cho ướt sũng, hiên nhiên là vội vàng chạy về, sắc mặt nàng cứng đờ bất động thanh sắc, nàng bế đứa bé tiến lên, dịu dàng nói: “Tiêu Đình chàng xem, tiểu thế tử bình an vô sự. Vú nuôi vừa mới cho nó bú, nó đang ngủ say.”

Hắn không buồn nhìn nàng, lạnh giọng nói: “Nàng đâu?”

“Nàng?” Thu Khả Ngâm làm bộ ngẩn người, chợt nói: “Bác đã cho nàng một tờ tuyệt bút, hiện tại nàng đã đi rồi.” Nói xong nàng chỉ vào ngăn tủ trống trơn: “Chàng xem, ngay cả phần thưởng Hoàng thượng ban thưởng nàng cũng đều đem đi hết, một chút cũng không để lại.”

Long Tiêu Đình thần sắc trong nháy mắt xẹt qua một tia tối tăm, kìm chế tức giận nói: “Đi bao lâu rồi?”

“Sợ là đã đến bến đò rồi.” Thu Khả Ngâm đáp.

Long Tiêu Đình một phen đoạt lấy đứa nhỏ trong ngực nàng, xoay người chạy vào trong mưa, tay áo dài vung lên bao lấy tấm tã lót nhỏ rồi hướng thẳng về phía cổng, mũi chân nhảy lên trong nháy mắt đã yên vị trên lưng ngựa, hắn quất roi thúc ngựa rời đi.

“Tiêu Đình, Tiêu Đình, chàng làm gì vậy?” Thu Khả Ngâm không thể đuổi kịp cước bộ của hắn, thời điểm nàng chạy đến cổng hắn đã đi rất xa, trong nháy mắt liền biến mất dạng. Nhìn phương hướng kia chắc chắn là đi tới bến đò.

“Tiêu Đình!” Nàng căm phẫn hét lên, hết thảy đều không có cách nào, nàng chỉ biết hung hăng đấm vào ngực mình. Nàng hiểu, bách túc chi trùng tử nhi bất cương, chỉ cần Sương Lan Nhi còn sống vĩnh viễn đều là mối họa.

Long Tiêu Đình một đường chạy như thục mạng.

Chợt phía chân trời tiếng sấm rền vang, mưa to ào ào trút xuống, trên mặt đất vô số những bọt nước bắn lên tạo thành sương mù trắng xóa. Hắn cuộn hài tử trong ngực mà cưỡi ngựa chạy đi, bao phủ lấy đứa nhỏ không để cho nó dính một chút mưa nào.

Cách đó không xa hình như có tiếng sông nước thao thao không ngừng giống như ở ngay bên tai, gần, càng gần, ngay tại trước mắt.

Hắn đột nhiên nhảy lên, phi thân về phía trước thật nhanh hướng về phía bến đò. Trong ngực hài tử như cảm nhận được hơi thở không bình thường, nó chợt bừng tỉnh, bất giác khóc lớn.

Tiếng khóc bén nhọn như vậy giống như thanh âm mưa lớn phá trời phá đất mạnh mẽ úp xuống, vang tới cả nơi cách đó rất xa.

Sương Lan Nhi vốn đã lên thuyền chuẩn bị đi về phía nam, mẫu tử liên tâm, nàng giống như vừa nghe thấy âm thanh gì đó, gấp gáp quay đầu lại.

Nàng nhìn thấy Long Tiêu Đình đang đứng gần bờ, cẩm bào ướt đẫm trong mưa, tóc dài của hắn rối tung , giống như vừa lao xuống nước, trán lấm tấm những bọt nước nhỏ li ti.

Nàng cơ hồ kích động muốn hét lên, nhìn cả người hắn chật vật hẳn là suốt đêm từ rừng núi thâm sơn gấp gáp trở về, cả người hắn ướt đẫm, tuấn nhan suy sụp bụi bặm, mặt mày trong lúc đó trầm xuống cực điểm, không có một điểm nào không rõ ràng là hắn xác thực thục ngựa chạy suốt cả một đêm.

Lúc này càng lúc càng nhiều người chen chúc ở bến đò để đi lên thuyền, Long Tiêu Đình dùng sức gạt đám người ra đi đến.

Bốn mắt cùng nhìn.

Giờ khắc này…

Hắn nhìn dung nhan tái nhợt của nàng.

Nàng nhìn khuôn mặt mơ hồ tối tăm của hắn.

Ánh mắt hắn lúc này có chút nhu hòa có chút lạnh lẽo, giống như năm tháng bất định.

Trong một mảnh ồn ảo, nàng nghe thấy hắn lớn tiếng nói: “Lan Nhi, ngươi còn có tâm nguyện gì nữa không?”

Nàng kéo chặt cổ áo ngăn lại trận gió thu lạnh lẽo, một tay nắm chặt tán ô, ánh mắt bình tĩnh cơ hồ không có chút cảm xúc: “Ta chỉ hy vọng Vương gia có thể tuân thủ ước hẹn.”

Hai mắt hắn trợn lên, trong đó chất chứa một nỗi khổ riêng không nói lên lời, hắn cười lạnh, trong nụ cười ấy có nản lòng thoái trí, có tâm tình muốn gần gũi đến hỗn loạn. Hắn đã nghĩ nàng sẽ muốn ở lại.

Hai ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng đẩy ra lớp tã lót đang ôm trong ngực, hắn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. Khuôn mặt này, hình dáng này, cơ hồ vô cùng giống Sương Lan Nhi, thật sự là cực kỳ giống.

Hắn im lặng trong chốc lát, sắc mặt dịu đi một chút, nói: “Lan nhi, ngươi có muốn nhìn con một chút không. Ngươi nghe xem, nó đang khóc. Ngươi rời khỏi thuyền đi, có muốn hay không ôm nó một cái?”

Tiếng khóc tê tâm phế liệt truyền vào tai nàng, một khắc kia lòng nàng gắt gao thít chặt lại, nước mưa lạnh lẽo chảy xuống gáy nàng, đáy lòng cũng theo đó mà dâng lên một mảnh hoang vắng chết chóc.

Muốn nhìn con một chút hay không?

Nàng không muốn nhìn thấy con sao? Sinh hạ nó nàng còn chưa từng liếc mắt xem nó một cái, đó là hài tử của nàng, nàng làm sao từ bỏ… Chỉ là nếu như nàng giằn mình liếc mắt một cái thôi chỉ sợ nàng sẽ không thể đi được nữa, nàng sẽ luyến tiếc rời đi rồi cuối cùng sẽ bị nhốt trong Vương phủ chẳng khác gì một cái nhà giam cả đời.

Nàng và hắn đến cuối cùng không còn gì cả, bất quá chỉ là một mảnh bóng dáng mà thôi, rồi một ngày chết đi, bóng dáng ấy cũng tan biến.

Quyết định tàn nhẫn, nàng nhất quyết quay đầu rời đi không nhìn hắn nữa, bờ môi sớm đã bị nàng cắn đến chảy máu.

Ánh mắt hắn một chút một chút vắng lặng cho đến khi chỉ còn băng giá.

Lúc này thuyền rời bến. Càng nhiều người chen chúc nhau liều mạng nhảy lên thuyền, một người mạnh mẽ đẩy hắn, nổi giận mắng: “Sắp đi rồi, ngươi rốt cục có muốn lên thuyền hay không? Không thì đừng đứng ở đây chắn đường nữa. Thực quái đản!”

Hắn cũng không để ý tới, chỉ cẩn thận che chở đứa nhỏ mềm mại ấm áp trong lồng ngực. Ánh mắt hắn ngưng trệ nhìn lên thuyền, nhìn chằm chằm thân ảnh bóng dáng yếu ớt lạnh tuyệt kia, hắn vẫn nhìn cho đến khi con thuyền nhổ neo xuất phát, rẽ nước rời đi, nàng thủy chung cũng không hề quay đầu lại.

Lúc này viên thống lĩnh mới đuổi tới, hắn nhìn Long Tiêu Đình lạnh lùng đứng trong mưa, cẩn thận hỏi: “Vương gia, có cần cho thuyền đuổi theo?”

Long Tiêu Đình bên môi xẹt qua một tia cười lạnh giống như xuyên thấu băng sơn ngàn năm, mang theo hàn khí sâu nặng, mâu trung trong nháy mắt ánh lên sự đau đớn khó tả, hắn cắn răng nói: “Để cho nàng cút đi, càng xa càng tốt!”

Tiếng mưa dần nhỏ lại chỉ có tiếng trẻ con khóc nỉ non cùng tiếng người huyên náo nơi bến đò đông đúc.

Một nhát đâm vào tim, như vậy đau, như vậy thảm thiết.

Sương Lan Nhi đột nhiên hung hăng che lại hai tai, nàng vô lực ngồi sụp xuống mặt sàn lãnh lẽo ẩm ướt trong khoang thuyền, thất thanh khóc lớn…

p/s: Chương ày dài dã man con ngan :3 Tình hình là quyển 2 chương nào cũng dài như vậy