Kim Tiền Bang

Chương 39















CHƯƠNG 39

Sau một hồi hỗn loạn, Chu Duẫn Sa cuối cùng cũng an tĩnh lại, liếc nhìn về phía người đáng lẽ nên được chú ý, nói: “Ngươi là ai?”

Tiền Tiểu Phi vừa cảm thấy kỳ lạ, vì sao lại dùng “ngươi” chứ không phải “các ngươi”, ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra ánh mát người ta căn bản chỉ đặt trên người Kim Hàn!

“Kim Hàn.” Nam nhân thản nhiên.

“Người trong giang hồ?” Chu Duẫn Sa tiếp tục hỏi, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, nhưng xem ra thêm một phần nhu hòa ít một phân sát khí.

“Đúng vậy.” Kim Hàn không đợi nữ nhân hỏi tiếp, lập tức tự giới thiệu: “Là Kim Tiền Bang.”

Nếu là bình thường, Kim Hàn nhất định không tự giác hợp tác như thế, nhưng lần này lại là ngoại lệ. Người trên kia là công chúa Đại Minh, quyền hay thế đều không phải là người bình thường có khả năng chống đối, hắn cũng không muốn gặp phiền toái không cần thiết, hay nói đúng hơn, không muốn Tiền Tiểu Phi cũng bị cuốn vào phiền toái.

“Kim Tiền Bang?” Chu Duẫn Sa có điểm bất ngờ, “Chính là đại bang phái gần đây náo loạn giang hồ?”

Kim Hàn nắm tay, không nói gì. Hai người cũng có thể gọi là đại bang phái, chuyện này bây giờ hắn mới biết.

Thấy Kim Hàn yên lặng, Chu Duẫn Sa cũng thu liễm lại, nói: “Bất luận ngươi gây bao nhiêu sóng gió trên giang hồ, từ hôm nay mọi chuyện đều đã là quá khứ.”

Kim Hàn nhướn mày: “Đã là quá khứ?”

“Đúng vậy.” Chu Duẫn Sa chớp mắt, nhìn thẳng vào Kim Hàn, “Ta thích ngươi.”

Gì?! Lời nói của Chu Duẫn Sa không khác gì thần chú ngưng đọng thời gian, làm cho tất thảy xung quanh, bất luận là vật hay là người, trong nháy mắt trở về yên lặng.

Công chúa vẫn giữ nguyên tư thế cao cao tại thượng chờ Kim Hàn trả lời, giống như người mở miệng “cầu hôn” không phải là nàng mà là Kim Hàn.

Kim Hàn đờ ra, không nhúc nhích, không biểu tình, làm cho người ta không đoán được trong đầu hắn nghĩ gì. Bất quá nhìn kỹ sẽ thấy, chân mày Kim Hàn nhíu rất rất rất khẽ, đây là phản ứng mạnh mẽ nhất của hắn đối với những chuyện không liên quan gì tới Tiền Tiểu Phi, qua đó có thể thấy hắn quả thật bị shock với chuyện này. [mà đương nhiên không phải shock vì quá vui sướng do được mỹ nữ yêu thích.]

Trịnh Ngân Tử nghe vậy cũng hoàn toàn hóa đá. Bút lông giơ giữa không trung, mực nhỏ xuống đầy giấy cũng không làm nam nhân phản ứng. Chỉ có tiếng tim đập thình thịch thình thịch tố cáo cảm xúc của hắn – công chúa Đại Minh cùng hiệp khách giang hồ vượt qua thân phận địa vị đả phá chướng ngại thế tục để đến với tình yêu trong trắng đẹp đẽ, trời ạ, quả thật là tin tức giật gân nhất từ trước tới nay của [Giang hồ bí văn]!

Bỗng nhiên, Trịnh Ngân Tử cảm thấy tất cả khó khăn mình phải trải qua quả thật rất đáng giá! Cái gì ôm chặt Kim Hàn không buông, cái gì xà nhà bình phong chạy trốn, hiện tại đối với hắn đều thành sự vất vả ngọt ngào. [hàn ~~]

Nếu nói bây giờ trong phòng còn thứ gì không chịu yên lặng, chắc chắn đó chính là Tiền Tiểu Phi. Hắn vừa nghe Chu Duẫn Sa nói thích Kim Hàn, trong lòng liền dâng lên một cảm giác chán ghét cùng bài xích mãnh liệt, cảm giác ấy vỡ òa ra, từ trái tim trào dâng, lấy tốc độ mười mũ n mét trên giây xỏ xuyên qua tứ chi bách hải, tất thảy xung quanh đều trở nên mơ hồ, chỉ có một ý niệm ngày càng rõ ràng hơn…

“Kim Hàn không thể làm phò mã của ngươi!”

Thần chú ngưng đọng thời gian như bị phá vỡ, sắc mặt mọi người đều thay đổi, Chu Duẫn Sa là tức giận, Kim Hàn là bất ngờ, Trịnh Ngân Tử là mừng rỡ.

Nàng giận là vì Tiền Tiểu Phi dám đối đầu với nàng.

Hắn bất ngờ vì phản ứng của Tiền Tiểu Phi ngoài dự kiến của hắn.

Y mừng lại vì “Tình yêu của công chúa và hiệp khách” [tạm gọi] càng ngày càng trở nên hấp dẫn.

“Phò mã?” Chu Duẫn Sa lập tức hỏi lại, “Các ngươi biết thân phận của ta?”

Lời này vừa nói ra, Kim Hàn cùng Tiền Tiểu Phi không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Trịnh Ngân Tử, mà Trịnh Ngân Tử cũng rất là vui vẻ ngẩng đầu cười tươi như hoa.

“Lại là ngươi?” Chu Duẫn Sa cũng nhìn Trịnh Ngân Tử, ngữ điệu có chút thay đổi.

“Đúng là kẻ bất tài này.” Trịnh Ngân Tử dứt lời, đứng dậy chuẩn bị bắt đầu giải thích chân tướng, không ngờ ngay lập tức bị ngắt lời.

“Ta biết là được rồi, ngươi tiếp tục về góc tường ngồi!” Không đợi Trịnh Ngân Tử đứng hẳn lên, Chu Duẫn Sa đã ngăn cản – nếu có khả năng, nàng đương nhiên cố gắng tránh không liên can gì tới nam nhân này.

May mà Trịnh Ngân Tử cũng rất ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ, Chu Duẫn Sa thấy thế hít sâu một hơi, sau đó xoay người hỏi Tiền Tiểu Phi: “Ngươi là ai, dựa vào cái gì trả lời thay hắn.”

Chu Duẫn Sa không hổ là thiên kim công chúa, trong tình cảnh này mà vẫn có thể tỏ vẻ cao quý, liếc mắt nhìn Tiền Tiểu Phi, thần khí cao ngạo không ai bì nổi.

“Ta, ta hợp tác với hắn!” Dưới tình thế cấp bách, Tiền Tiểu Phi nghĩ đi nghĩ lại nửa ngày mới tìm được một từ có thể miêu tả quan hệ của hắn với Kim Hàn, nhưng mà…

“Là sao?”

– Bích lạc tiên tử nghe đâu có hiểu.

“Hợp tác chính là… Ân…” Tiền Tiểu Phi cũng không biết nói gì.

“Ta xem các ngươi căn bản không liên quan gì,” Chu Duẫn Sa hừ nhẹ, “Lần sau nói dối cũng phải có lý chút.”

Tiền Tiểu Phi không trả lời, hắn cúi đầu xuống để không ai thấy vẻ mặt uể oải của mình. Cảm giác bất lực tràn tới, nhanh chóng mà mãnh liệt, hắn cũng không nghĩ ra Kim Hàn cùng hắn ràng buộc với nhau vì cái gì, mà điều này làm hắn sợ hãi, sợ hãi từ trong cốt tủy.

Bỗng nhiên, giọng nam ôn hòa từ bên cạnh Tiền Tiểu Phi vang lên: “Hợp tác chính là lúc nào cũng ở cạnh nhau, không thể tách rời.”

Thanh âm Kim Hàn tựa như ánh mặt trời ấm áp, ôn nhu, từng chút một sưởi ấm trái tim Tiền Tiểu Phi, làm cho tâm tình hắn trở nên sáng sủa hơn.

Không thể tách rời… Kim Hàn nghĩ vậy sao? Tiền Tiểu Phi cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, thân thể như bị điện giật, tê dại.

“Không thể tách rời?” Chu Duẫn Sa hiển nhiên phi thường không thích cách giải thích này, cao giọng, “Chẳng lẽ các ngươi không lấy vợ không lập gia sao?”

Tiền Tiểu Phi cảm thấy tim nhảy lên, hắn sợ, sợ câu trả lời của Kim Hàn. Chờ mong, sợ hãi, rốt cuộc mình muốn gì? Hỗn loạn…

Trước câu hỏi của Chu Duẫn Sa, Kim Hàn lại vô cùng thanh minh, giống như mây đen tích tụ lâu ngày đã tan đi, hết thảy hết thảy đều rõ ràng ngay trước mắt, rành mạch và… kiên định.

“Từ nay về sau ở cùng với hắn, không lấy vợ, không lập gia… Ngươi hiểu chưa?”

Phút chốc, phong vấn biến sắc, lời từ chối của Kim Hàn không thể nghi ngờ chính là một quả bom nguyên tử, làm cho mọi chuyện chuyển biến đột ngột.

“Ngươi không bình thường…” Chu Duẫn Sa tròn mắt, không tin nổi thì thào.

Không ngờ Kim Hàn chỉ cười: “Đúng vậy, ta không bình thường, cho nên xin công chúa đừng lãng phí thời gian với ta.”

So với Chu Duẫn Sa, phản ứng của hai vị còn lại còn mạnh hơn nhiều – cả hai cùng ngốc tại chỗ.

Tiền Tiểu Phi ngốc là vì vừa nghe thấy câu trả lời của Kim Hàn, não hắn liền lập tức bãi công, chết lặng luôn. Hỉ? Nộ? Ai? Nhạc? Đầu óc trống rỗng, căn bản không kịp có cảm xúc gì, bên tai chỉ có tiếng tim mình đập, thịch, thịch, thịch, thịch,…

Trịnh Ngân Tử ngốc lại bởi vì sự việc vượt quả khả năng nhận thức cùng tiếp thu của hắn. Nên trung thực ghi lại? Hay nên sửa chữa? Một “tam giác luyến” kỳ lạ đang khảo nghiệm khả năng ứng biến của Trịnh tiên sinh. Trung thực ghi lại, sợ quá mức ly kỳ khiến người xem không tin, làm mất danh dự của [bí văn]; mà nếu sửa chữa, lại cảm thấy thật xin lỗi bản thân a!

Thật lâu sau, giọng Kim Hàn lại vang lên lần nữa.

“Tại hạ đã nói rõ ràng sự thật, xin công chúa thả chúng ta trở về.”

“Thả các ngươi?” Sau một khắc choáng váng, Chu Duẫn Sa lại khôi phục khí thế cường hãn vốn có, quanh thân đều là sát khí, “Không dễ như vậy đâu.”

Kim Hàn nghe vậy nhíu mày, “Công chúa có ý gì?” Hắn có dự cảm không tốt, Chu Duẫn Sa hiện tại thật sự làm người ta cảm thấy nguy hiểm.

Tinh mâu híp lại, ánh mắt Chu Duẫn Sa trở nên thật lợi hại: “Cái gì ta muốn ta nhất định phải có!”

Lời chưa dứt, mấy đại hán lại hiện thân lần nữa, sự việc chuyển biến nhanh tới không ai kịp phản ứng, đến khi Tiền Tiểu Phi hồi thần, bốn thanh cương đao sắc bén đã đặt trên cổ hắn!

“Ngươi muốn làm gì!” Kim Hàn gằn giọng.

“Hắn đã chết, các ngươi tự nhiên sẽ tách ra.” Chu Duẫn Sa thản nhiên nói, tựa như đang nói chuyện thời tiết, “Hết thảy những kẻ vướng đường đều phải biến mất.”

Gi?! Thế này cũng quá độc ác đi! Tiền Tiểu Phi đứng trong “đao trận” cảm thán, cả đời mình chưa bao giờ thê thảm như hôm nay, chung quanh đều là đao, chỉ cần hơi động cổ một cái liền được tiễn đi chơi cờ với Diêm Vương. Thân thể run rẩy mãnh liệt, hắn cảm thấy được cả đầu ngón tay cũng đang run rẩy.

Ô ~ Nhất định trước kia đều đã dùng hết vận may, nay mới thê thảm như vậy. Trong vài giây ngắn ngủi, vô số cảnh tượng hiện lên trước mắt hắn, trộm lệnh bài, hủy Cổ Vận, khiến Diệu Không Không khóc… Tiền Tiểu Phi bây giờ mới phát hiện mình tạo thật nhiều nghiệt.

Gieo nhân nào gặt quả ấy, ô ô ~ Tiền Tiểu Phi giờ đã tin câu này rồi.

Kim Hàn cùng Chu Duẫn Sa giằng co, Tiền Tiểu Phi hối hận, không ai nhớ tới trong một góc vẫn còn một kẻ tự do nhởn nhơ xem trò.

Nếu nãy giờ Trịnh Ngân Tử tọa sơn quan hổ đấu toàn tâm vì công tác, thì hiện tại hắn lại không thể tiếp tục không đếm xỉa gì. Sự tình đã tới nước này, nếu hắn vẫn yên lặng, giả như mấy cái bả đao trên cổ Tiền Tiểu Phi trượt một cái, hắn chẳng phải sẽ mất đi một bằng hữu thú vị sao, không thể để vậy được.

Nghĩ nghĩ, Trịnh Ngân Tử chậm rãi buông bút, tay phải lặng lẽ thò vào trong vạt áo. Một giây sau, tay đã cầm một chiếc đoản đao thúy trúc khắc văn.

Nhân sinh chính là như thế này, ngươi vĩnh viễn không thể biết chuyện sẽ xảy ra, cho dù kiến thức rộng rãi như Trịnh Ngân Tử, cũng không dự đoán được đại biến cố như vậy.

“Các ngươi đang làm gì a?”

Một giọng nam trung nhàn nhã vang lên, một thân ảnh đẩy cửa vào, mà kẻ tiến vào này đúng là ngoài dự đoán của tất thảy mọi người.

“Khổng Tiêu?” Tiền Tiểu Phi cùng Kim Hàn đồng thanh, việc Khổng Tiêu xuất hiện ở đây quả thật là quỷ dị đi.

Mà phản ứng của Chu Duẫn Sa cũng chả nhẹ hơn Kim, Tiền là mấy.

“Sao người lại tới đây?” Chỉ thấy nàng khẽ nhướn mày, vẻ mặt phức tạp, “… cữu cữu.”

Cữu cữu?!

Rầm! Kim Tiền hai người nghe vậy suýt ngã ngửa! Kim Hàn ngã cũng không sao, mà Tiền Tiểu Phi nếu ngã một cái thì… [đao kề sát cổ, hậu quả thỉnh tự tưởng tượng.]

Hai người thật vất vả mới bình tĩnh lại, lập tức nhìn về phía Trịnh Ngân Tử [riêng Tiền Tiểu Phi ánh mắt động cổ không động] – đây là trung tâm tình báo a.

Ai ngờ Trịnh Ngân Tử không giống mọi khi dào dạt đắc ý tán nhảm, ngược lại dùng vẻ mặt ai oán nhìn Kim, Tiền, thương tâm nói: “Trịnh Ngân Tử ta hơn hai mươi năm hành tẩu giang hồ, kẻ đã gặp không đếm được, nhưng người được ta tặng sách lại ít ỏi không là bao, không ngờ… không ngờ… các ngươi lại đem một mảnh chân tình của ta giẫm nát! Ô ~~”

“Từ, từ đã,” Kim Hàn run run, nhìn một đại nam nhân trước mặt mình khóc lóc kể lể thật sự không phải chuyện gì hay ho, “Ngươi nói dễ hiểu một chút được không?”

Tiền Tiểu Phi cũng lập tức phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.” – Thứ duy nhất hắn có thể động bây giờ chỉ có miệng.

Trịnh Ngân Tử nghe vậy cũng không lằng nhằng ăn vạ nữa, lập tức lên án hành vi phạm tội của hai người kia: “Ta dụng tâm lương khổ tặng sách cho các ngươi, các ngươi thậm chí còn không thèm đọc!”

Kim Hàn hoàn toàn không hiểu gì, bọn họ thật sự đúng là không đọc [bởi vì thật sự rất rất rất “lá cải”], nhưng làm sao Trịnh Ngân Tử biết được?

Như biết nam nhân đang nghĩ gì, Trịnh Ngân Tử nói tiếp: “Nếu các ngươi có đọc, hôm nay sẽ không bất ngờ với thân phận của Khổng Tiêu. Thiên đầu tiên trong trang bốn mươi bốn hồi mười ba [giang hồ bí văn] chính là – “Đệ đệ của Mã hoàng hậu lưu lạc giang hồ”.

Ngất ~ Có cái này sao?! Kim Tiền song song choáng váng.

Ai biết trong thủy tinh còn lẫn kim cương a!

Chuyện tặng sách rất nhanh bị các đại hiệp vứt ra xó nhà, Khổng Tiêu mở miệng trước hết.

“Tiểu Phi huynh dạo này tốt chứ?”

Tiền Tiểu Phi nghe câu này suýt nữa nhồi máu cơ tim tử luôn. Chỉ thấy hắn giơ tay run run chỉ bốn thanh cương đao trên cổ, bất đắc dĩ nói: “Nếu cái này được gọi là tốt, thì khắp cả thiên hạ không ai không hạnh phúc.”

Khổng Tiêu cũng chẳng thèm để ý, hoặc nên nói là hắn vốn đang chờ Tiền Tiểu Phi trả lời như vậy, hắn liền tiếp lời ngay.

“Duẫn Sa, chuyện này… ngươi cũng nên giải thích đi?”

Thiếu nữ bị điểm tên chỉ mặt, bước tới trước Khổng Tiêu, cố gắng trấn định nói: “Ta thích Kim Hàn.”

“Yêu, quả thật là bất ngờ nha,” Khổng Tiêu giả vờ kinh ngạc, sau đó lập tức nhìn về phía Tiền Tiểu Phi, nhẹ giọng nói, “Ngươi thích Kim Hàn, cho nên?” Ý trách cứ rất rõ ràng.

“Chỉ cần còn hắn, Kim Hàn sẽ không lấy vợ, cho nên hắn phải biến mất.” Chu Duẫn Sa oán giận nói.

“Cho nên ngươi muốn giết hắn?” Khổng Tiêu mỉm cười.

Trước ánh mắt của Khổng Tiêu, Chu Duẫn Sa chỉ có thể nhíu mày yên lặng. Nhất ngữ nói rõ mọi việc, đã không còn gì để giải thích nữa rồi.

Thấy vậy, Khổng Tiêu cũng không dài dòng, đi thẳng tới trước mặt Tiền Tiểu Phi, nói với bốn đại hán: “Vị này là bằng hữu của ta.”

Bốn đại hán nghe vậy quay sang nhìn nhau, nhìn Chu Duẫn Sa rồi lại nhìn Khổng Tiêu, nhất thời không biết phải làm gì.

Mấy người không động, Khổng Tiêu khẽ nhíu mi: “Sao vậy, lời của công chúa là mệnh lệnh, còn lời của quốc cữu thì không phải?” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại có áp lực khiến người khác không thở nổi.

Bọn đại hán khó xử nhìn Chu Duẫn Sa, còn Chu Duẫn Sa thì quay sang nhìn Khổng Tiêu. Một lúc sau, nàng rất không tình nguyện nói: “Thả hắn ra đi.”

Rốt cuộc, cái cổ của Tiền Tiểu Phi thoát khỏi miệng cọp.

“Sau lần này ta sẽ quý trọng sinh mạng hơn…” Tiền Tiểu Phi sống lại, sờ sờ cổ, trong khoảnh khắc liền lĩnh ngộ được chân lý nhân sinh.

Kim Hàn vốn định đến xem Tiền Tiểu Phi, thấy vậy cũng an tâm hơn, vẻ mặt không còn lạnh như băng. Giờ phút này nam nhân mới hiểu, hắn thật rất thích Tiền Tiểu Phi, tuy rằng người kia ồn ào, lại hâm hâm, còn làm cho người ta bó tay, nhưng hắn vẫn thấy hạnh phúc.

Quả nhiên giống với câu cách ngôn – Ái tình là thứ độc dược khiến cho con người trở nên ngu ngốc.

Trịnh Ngân Tử vì sự xuất hiện bất ngờ của Khổng Tiêu mà không có dịp xuất thủ, ngồi thừ ra nghĩ lại mọi việc xảy ra từ đầu tới giờ, xem ra sự tình đã không còn ngòi bút nào để miêu tả. Cái gì gọi là phập phồng hồi hộp, cái gì gọi là khúc chiết ly kỳ, chỉ sợ viết ra sẽ không phấn khích như vậy.

Hắn nhìn nhìn Kim Hàn, lại xem xem Tiền Tiểu Phi, nghĩ mãi không ra vì sao một bang phái hai người lại có thể diệt Túng Vân, hủy Cổ Vận, nhạ công chúa, giao quốc cữu…

Hắn quả thật rất tò mò muốn biết “Tổ hợp hai người” không đơn giản này sau này còn gây chuyện gì nữa.

Không khí hòa hoãn lại, người khó chịu nhất cả phòng bây giờ đương nhiên là Chu Duẫn Sa. Tuy rằng nàng cúi đầu, nhưng ai cũng có thể thấy nàng tức giận, và cả, không cam lòng.

Khổng Tiêu mỉm cười đi về phía Chu Duẫn Sa, xoa xoa đầu nàng, ôn nhu nói: “Sao vậy, tức giận rồi?”

Chu Duẫn Sa thô lỗ gạt tay Khổng Tiêu ra, mất hứng nói: “Đừng coi ta như tiểu hài tử!”

Nói là nói thế, nhưng ai nhìn vào cũng thấy nàng rõ ràng giống hệt một đứa nhỏ đang giận dỗi, quật cường mà lại đáng yêu, hoàn toàn không giống bộ dáng âm ngoan băng lãnh lúc trước. Thật giống như một con nhím, chỉ có trước mặt những người thân cận nhất mới có thể mở lòng ra, lộ ra nơi yếu ớt nhất.

“Hảo hảo hảo, ngươi là đại cô nương…” Khổng Tiêu mỉm cười, sủng nịnh nói: “Nếu là người lớn, làm việc phải chu toàn, sao có thể lỗ mãng như vậy?”

Chu Duẫn Sa nhíu mày không đáp, cúi đầu tùy ý Khổng Tiêu thuyết giảng.

“Theo ta thấy, tốt nhất là mọi người đều ngồi xuống nói chuyện, giải quyết hiểu lầm, được không?”

Chu Duẫn Sa còn có thể nói gì, đành phải mặc kệ Khổng Tiêu.

Mà cảnh tượng trước mặt làm cho cả đám Tiền Tiểu Phi giật mình, Khổng Tiêu hoàn toàn không giống cái tên cà lơ phất phơ trước đây, hoàn toàn trở thành từ phụ kiểu mẫu rồi! Xem ra một người quả thật có nhiều mặt nha.

Gặp Chu Duẫn Sa nói trái cũng không nói phải cũng kệ, Khổng Tiêu đành chuyển hướng Kim Hàn, lễ độ nói: “Kim huynh cảm thấy đề nghị của tại hạ ra sao?”

Kim Hàn gật đầu. Hắn vốn đồng ý với phương pháp trao đổi văn minh bàn bạc tử tế này, hơn nữa Khổng Tiêu lại vừa cứu Tiền Tiểu Phi, đương nhiên hắn không thể để nam nhân mất mặt.

Có thể thấy, nam nhân quả thật yêu thương Chu Duẫn Sa, cho nên Kim Hàn tin tưởng Khổng Tiêu tuyệt đối không đem kim chi ngọc diệp đưa cho mình, để cho mình chiếm tiện nghi lớn vậy.

Thấy hai bên đều gật, Khổng Tiêu liền quay sang phía Tiền Tiểu Phi, nói: “Tại hạ muốn cùng Tiểu Phi huynh thương lượng một việc, không biết có thể để Kim Hàn ngủ lại đây tối nay không?”

Tiền Tiểu Phi biết đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, cho nên dù không cam lòng cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng…

Dường như nhận ra Tiền Tiểu Phi lo lắng, Khổng Tiêu lập tức nói tiếp: “Yên tâm, ta có thể cam đoan hắn sẽ an toàn.”

Nghe vậy, Tiền Tiểu Phi nhanh chóng tới trước mặt Kim Hàn, nói: “Giải quyết mọi việc cho sạch sẽ tử tế, đừng có để lại cái gì bẩn thỉu, hiểu?”

Kim Hàn đờ mặt, chỉ đành liên tục gật đầu. Tiền Tiểu Phi bây giờ quả thật đáng yêu muốn chết đi được mà.

Được cả hai nam nhân cam đoan, Tiền Tiểu Phi rốt cuộc thả lỏng, nhấc chân bước đi, cũng không ngờ một giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên bên tai.

“Phải đi cùng nhau đi, đừng quên ta a!” – Người nói chính là Trịnh Ngân Tử nãy giờ vẫn câm nín.

“Ta tới khách ***, mang theo ngươi làm gì?” Tiền Tiểu Phi khó hiểu.

Trịnh Ngân Tử vội vàng nói: “Cũng không còn sớm, ta đang muốn tìm một gian khách *** ngủ trọ, nếu Tiểu Phi huynh trở về khách ***, chúng ta chẳng phải đi một đường sao!”

Tuy rằng Trịnh Ngân Tử nói năng đàng hoàng, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn lập tức hiểu được bản chất vấn đề: “Ngươi chẳng qua muốn ở lại chờ ngày mai Kim Hàn trở về lấy tin tức chứ gì!”

Đã vậy Trịnh Ngân Tử cũng nói thẳng luôn: “Hắc hắc, bị ngươi nhìn thấu rồi…”

Tiền Tiểu Phi sớm không thèm để ý tới mấy việc này nữa, vì thế định ra ngoài, không ngờ bị Khổng Tiêu gọi lại.

“Thứ tại hạ không tinh mắt, không chú ý tới ở đây còn có một vị huynh đài, xin hỏi tôn tính đại danh?” Khổng Tiêu vừa nói vừa lại gần, khách sáo mấy câu với Trịnh Ngân Tử.

“Tại hạ Trịnh Ngân Tử, đã sớm nghe đại danh Khổng đại hiệp, hôm nay có thể gặp mặt, đúng là may mắn a!” Nam nhân cũng khách khí trở lại.

“Trịnh huynh quá khen, [giang hồ bí văn] là sách gối đầu giường của tại hạ a!” Khổng Tiêu cười.

“Lời này là thật sao? Đúng là vinh hạnh cho tại hạ.” Trịnh Ngân Tử cũng cười.

“Trịnh huynh bút pháp nhất lưu, nhưng không biết đao pháp như thế nào?”

“Chỉ biết sơ sơ thôi.” Trịnh Ngân Tử trôi chảy đáp.

Khổng Tiêu lại cười nói: “Nếu không phải thập phần tinh thông, vậy cầm hung khí trong tay thật là rất nguy hiểm, Trịnh huynh trước khi xuất đao có lẽ nên nghĩ kỹ nha.”

“Đương nhiên là vậy.” Trịnh Ngân Tử thoải mái nói, “Ta cũng không muốn gặp phiền toái.”

Khổng Tiêu cười ra tiếng: “Trịnh huynh quả thật hài hước…”

Cứ như vậy, chiến tranh ngầm lửa tóe ầm ầm của hai nam nhân kết thúc trước khi người ngoài kịp hiểu, mà thâm ý trong đó chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Trận tuyết lớn thứ hai từ đầu mùa đông, đêm đó lặng yên rơi.

Làm lạnh môi ai, ướt mắt ai, nhập tâm ai, đẹp mộng ai…