Kính Ảnh Tình Duyên

Chương 10




Huyền Lăng Vương thấy công chúa nói như thế, cũng yên lòng. Mang theo nhóm thị vệ mỹ nam tử đắc ý ly khai.

Như thế nào không đắc ý chứ? Phò mã gia bỏ qua công chúa tôn quý xinh đẹp, lại ôm tiểu thị vệ của Huyền Lăng phủ hắn; lúc này là có bao nhiêu thể diện ở trước mặt Hoàng thượng đây.

“Vương gia, ngài nói Kính Ảnh bất tỉnh đích thực không đúng lúc, nếu hắn nghe được lời của Hàn Kỳ, không biết sẽ cảm động đến mức nào?” Kính Tuyên không khỏi có chút tiếc nuối.

“Tin ta đi, nếu Kính Ảnh tỉnh, tên kia tuyệt đối không nói nên lời đâu!” Vương gia chắc chắn nói.

Hàn Kỳ không để ý tới những người phía sau, một đường ôm Kính Ảnh một khắc cũng không rời tay. Kính Tuyên thấy y ôm lâu như vậy, muốn tiến lên hỗ trợ.

“Không cần, hắn rất nhẹ.” Nói xong lại thở dài, trầm mặc.

Đúng rồi, Kính Ảnh cũng không phải tường đồng vách sắt, hắn như vậy đợi y, hắn há lại không thương tâm sao? Cho dù nhìn qua cùng ngày thường không khác gì, nhưng tất nhiên sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, cho nên mới gầy yếu đi như vậy.

Kính Ảnh trên người ngoại thương vô số kể, thân thể bị hao tổn nghiêm trọng, Kính Lăng vì để hắn được dưỡng thương tốt nhất, trong dược còn bỏ thêm dược mê, làm Kính Ảnh ước chừng ngủ mê ba ngày ba đêm.

Kính Ảnh an tĩnh ngủ, lông mi nhỏ dài cụp xuống, thiên chân tự nhiên. Hắn giống như hài tử ôm mền ngủ say, ngẫu nhiên chạm tới miệng vết thương liền ủy khuất ưm một tiếng, đổi một tư thế thoải mái mà ngủ, lại ngủ thật say. Mái tóc dài nhu thuận trên gối phi tán, cổ áo hơi hơi mở rộng lộ ra xương quai xanh trắng nõn. Bộ dạng an nhàn ngủ không chút đề phòng, khiến Hàn Kỳ một tấc cũng không muốn rời, chỉ muốn cứ mãi nhìn hắn, không tự chủ được đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, thần sắc đầy sủng nịch, “Đang ngủ cũng ngoan như vậy!”

Lúc Kính Lân đến thăm hỏi vừa hay nhìn thấy bộ dạng đầy khả ái đang say ngủ của Kính Ảnh, nước miếng đều nhanh chảy xuống, hận không thể lập tức nhào tới.

Nhưng là không thể ở trước mặt Hàn Kỳ với ánh mắt lạnh thấu xương mà làm bậy, chỉ đành thành thành thật thật ngồi xuống. Trong Huyền Lăng phủ này trừ bỏ Kính Lưu ra người nào lại không sợ Hàn Kỳ? Ai có thể bảo chứng cả đời mình không đi vào Hình đường? Đương nhiên, nếu Kính Lưu phạm lỗi, Vương gia sẽ đích thân giáo huấn.

Ánh mắt Hàn Kỳ nháy cũng không nháy dừng ở người trên giường, Kính Ảnh của y lại có dũng khí như vậy, một màn trong hôn lễ thật làm y rung động, y nghĩ, thiên hạ rộng lớn này, tứ hải bát hoang, không có ai lại nghĩ Kính Ảnh lại yêu mình đến thế.

Hàn Kỳ không khỏi cảm thấy có chút đắc ý, Kính Ảnh là của y, vĩnh viễn đều thuộc về y!

Đột nhiên, ngón tay Kính Ảnh hơi giật giật, lông mi run rẩy, tiếp đó là chậm rãi mở hai mắt ra.

“Kính Ảnh, ngươi tỉnh rồi…”

Kính Ảnh ngơ ngác nhìn y, vẻ mặt mê man, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng. Hàn Kỳ lần đầu tiên thấy hắn bộ dạng mơ hồ đáng yêu như vậy, hắn vẫn luôn yêu nhất Kính Ảnh lúc vô tình lộ ra mặt ngốc ngếch, trong lòng không khỏi một trận thương tiếc.

Kính Ảnh từ từ nghĩ lại tình cảnh ngày đó… Nha, hoàng thượng cùng công chúa sẽ không làm khó Hàn Kỳ đi?

“Đường chủ, ngươi…” Hàn Kỳ thấy hắn mặt lo lắng muốn đứng dậy, vội vàng đem hắn ấn xuống giường.

“Không nên cử động… Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì… Yên tâm, ta không sao…” Nhìn thấy Kính Ảnh thở phào nhẹ nhõm một cái, Hàn Kỳ nói tiếp, “…Còn có.. Ta, đều nhớ ra rồi…”

“Đường chủ…” Kính Ảnh ngơ ngác nhìn y.

“Xuỵt! Cái gì cũng đừng nói, ngươi bây giờ không thể hao tổn sức lực nữa!”

Kính Ảnh lập tức im lặng, ngoan ngoãn nằm xuống.



…Nhưng mà…Nhưng mà Đường chủ, ngươi có thể đừng mãi nhìn ta như vậy được không?

Hàn Kỳ canh giữ bên người hắn, cũng không nói chuyện, chính là vẫn nhìn Kính Ảnh, ánh mắt kia tràn đầy ôn nhu.

Kính Ảnh bị y nhìn đến mặt cũng có chút nóng lên, càng cảm thấy không được tự nhiên. Hàn Kỳ lại hoàn toàn không phát hiện hắn xấu hổ, hoặc có lẽ là cố ý làm vậy.

Ánh mắt Kính Ảnh không thể né tránh, bị y cứ như vậy chăm chú nhìn, càng ngày càng quẫn bách, càng ngày càng bối rối luống cuống.

Cuối cùng thật sự nhịn không được, đem chăn trùm cả lên người.

Hàn Kỳ thấy hành động giấu đầu hở đuôi như vậy của hắn, thật sự buồn cười, đang muốn giúp hắn kéo xuống, Kính Lăng liền đi tới.

“Này, làm cái gì vậy?” Hắn biết Kính Ảnh đã tỉnh, cố ý tới muộn chút, để hai người bọn họ có cơ hội nói chuyện, nhưng này là tình huống gì a?

“Ngũ ca…” Kính Ảnh nghe thấy tiếng của Kính Lăng, bất đắc dĩ chui ra khỏi chăn.

Kính Lăng ngồi bên giường thay hắn bắt mạch, “Ân, khôi phục cũng tốt rồi… Ta đi lấy thuốc cho ngươi!” Nói xong đứng dậy muốn đi.

“Ngũ ca…” Kính Ảnh đưa tay kéo ống tay áo Kính Lăng, dùng ánh mắt giữ lại hắn.

“Ta đi lấy!” Hàn Kỳ tựa tiếu phi tiếu liếc Kính Ảnh một cái, đứng dậy đi ra ngoài.

“Ngươi sao vậy?” Kính Lăng thập phần khó hiểu.

“Ta…ta khẩn trương… Ta không biết nên nói cái gì với y?”

“Lúc này ngươi mới biết khẩn trương? Cũng không biết là ai, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, còn dám thổ lộ… cướp chú rể ngươi đều làm được rồi nha!”

“Ngươi chỉ biết chế giễu ta!” Kính Ảnh bất đắc dĩ thở dài, “Đúng rồi, ta nhớ Ngũ ca có loại thuốc gọi cái gì lộ, đúng không?”

“Gọi là ‘Lan khấp lộ’, là thần dược chữa trị sẹo.”

“Đúng đúng, chính là cái đó. Ta biết nó thực trân quý, chính là Ngũ ca luôn đối ta tốt nhất, chắc là sẽ không luyến tiếc, phải hay không?

“Ngươi ít nịnh hót ta đi, ta chỗ nào thì đối tốt với ngươi a?… Ồ? Ngươi luôn không thèm để ý mấy cái này, như thế nào lúc này… Hay ngươi là sợ Hàn Kỳ ghét bỏ ngươi?”

Kính Ảnh cười cười, gật đầu cam chịu.

“Thật không biết phải nói gì với ngươi đây? Nhưng hẳn là giữ lại mấy vết sẹo này, để cho y hảo mà nhớ tới ngươi, thế mới tốt a.”

“Thế nhưng, sẽ rất khó coi.” Kính Ảnh cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Quên đi, đưa cho ngươi là được rồi.” Kính Lăng chịu không nổi nhất là cái loại biểu cảm này.

“Cám ơn Ngũ ca.” Kính Ảnh lập tức mặt mày hớn hở, “Còn nói ngươi đối ta không tốt?”

“Ta đây là trả lại cho ngươi cái nhân tình.” Kính Lăng cố chập cãi lại, “Ngươi có biết ta trước đây thực ghét nhất là ngươi đó. Nhưng lại cố tình trong bảy người chúng ta, võ công ta thấp nhất, mỗi lần đều là ngươi cứu ta, cho nên lòng ta cảm thấy cảm kích thôi, đúng vậy, chính là cảm kích!”

“Được rồi!” Kính Ảnh cười nói, “Ngươi nói sao cũng được, dù sao trong lòng ta cũng biết rõ.”

“Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi đây!” Kính Lăng đứng dậy muốn đi, đột nhiên nói, “À, Vương gia nói mười lăm tháng này sẽ đi săn thú ở Nại Thương sơn, vừa lúc khi đó ngươi cũng tốt lên rồi, gọi Hàn Kỳ cùng đi đi, người khác nói, hắn tất nhiên không chịu nghe.”

“Được, ta sẽ nói với y…Vương gia như thế nào có hứng trí như vậy?”

“Đây đều là công lao của ngươi, ngươi làm Hoàng thượng mất mặt mũi, Vương gia đang rất cao hứng!”

“…”

Hàn Kỳ thấy thân thể Kính Ảnh cũng tốt lên nhiều, đem hắn đến gian phòng của mình. Hiện tại Hàn Kỳ thích nhất là lúc ngủ không được liền nhìn Kính Ảnh ngủ, việc này làm y cảm thấy thực an tâm.

Đêm này, Hàn Kỳ lại ngủ không yên, dứt khoát thức dậy, lấy tay chống lên đầu, nhìn bộ dáng Kính Ảnh ngủ bên cạnh.

Không biết nhìn bao lâu, lờ mờ muốn đi vào giấc ngủ, Hàn Kỳ lại nghe được tiếng nói mê, cẩn thận nghe rõ, liền nghe thấy người bên cạnh nhẹ nhàng gọi một cái tên, “Tuyết…Vi…”

Hàn Kỳ hai mắt mở to, buồn ngủ hoàn toàn không còn, “Tuyết Vi…”, đây rõ ràng là tên nữ tử, nàng là ai? Chưa từng nghe qua hắn có tỷ muội thất lạc nào, hay là tỳ nữ hầu hạ hằng ngày, cho dù có, cũng sẽ không ở trong mộng mà gọi tên nàng.

Chẳng lẽ là…Người thương ngày trước? Nếu thật sự đã là chuyện trước đây, như thế nào ngay cả trong mộng đều nhớ mãi không quên?

Một đêm này Hàn Kỳ đều không có chớp mắt, cả ngày tiếp theo cũng đều mất hồn mất vía. Muốn hỏi hắn sao? Nếu quả nhiên là nữ tử từng yêu say đắm, chính mình sẽ làm gì? Không có lý do gì để trách hắn, nhưng lại không có biện pháp mà không để ý.

Đang nghĩ đến xuất thần, đã thấy Kính Ảnh đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một tách trà cùng một đĩa điểm tâm. Nghĩ đến muốn đưa cho y chút thức ăn khuya.

“Đường chủ…” Kính Ảnh dâng trà, cười nhẹ.

Hàn Kỳ lại đột nhiên cảm thấy buồn bực, cũng không nhận tách trà kia, sau một lúc lâu đột nhiên mở miệng, “Kính Ảnh, ngươi…mấy ngày nay vẫn là…không nên ở lại đây.” Y sợ, lại từ trong miệng hắn nghe thấy cái tên kia.

Kính Ảnh lắp bắp kinh ngạc, muốn hỏi y vì sao, lại thấy y nhíu chặt mày, dường như đang tức giận, liền không dám mở miệng.

Hàn Kỳ đi tới bên cửa, mở cửa, chính mình lui qua một bên, ý tứ không cần nói cũng rõ.

Kính Ảnh chỉ đành ngoan ngoãn ra ngoài, đứng ở cửa tội nghiệp nhìn y.

Nhưng lúc này Hàn Kỳ làm gì có tâm tư đi chú ý tới vẻ mặt của hắn, “Ba” đóng cửa lại, dựa vào trên cửa một hơi thở dài. Kỳ thật, y không phải tức giân với hắn, chính là tự mình sinh khí.

Kính Ảnh ôm đầu gối ngồi trước cửa, có chút ủy khuất cắn môi. Bản thân lại làm sai cái gì, làm cho y tức giận sao? Chẳng lẽ là ngại mình quá quấn lấy y?

Bất quá Kính Ảnh không hề nghi ngờ tình cảm y dành cho hắn. Hắn hiểu được, Hàn Kỳ sẽ không dễ dàng đồng ý, nếu có thể hứa hẹn, thì cũng sẽ không thay đổi. Y luôn là một người không giỏi biểu đạt. Cho nên, một câu thích y nói, Kính Ảnh sẽ tin.

Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cửa bị mở ra. Kính Ảnh từ trên đầu gối ngẩng đầu lên, thấy Hàn Kỳ, nhất thời có chút lúng túng.

“Thực, thực xin lỗi, ta không phải cố ý… Ta, ta bây giờ đi.” Nói xong vội vàng đứng dây, liền rời khỏi.

Hàn Kỳ vốn nghĩ muốn ra ngoài hít thở không khí, yên tĩnh một chút, lại không nghĩ, hắn cư nhiên còn ở ngoài cửa. Núp ở đây, thật cẩn thận nhìn mình. Thoạt nhìn cần bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

Hàn Kỳ lập tức mềm lòng, muốn gọi lại Kính Ảnh đang rời đi, cuối cùng lại không nói ra miệng, thở dài xoay người vào phòng.

Ai ngờ ban đêm lại càng thêm khó đi vào giấc ngủ, trằn trọc, vẫn luôn nghĩ tới bộ dáng mất mát lúc ly khai của Kính Ảnh.

Rốt cuộc kìm nén không được, vén mền đứng dậy. Hỏi gác đêm mới biết được Kính Ảnh ngủ tại gian phòng cũ ở Hình đường.

Hàn Kỳ từ từ đẩy cửa phòng ra, Kính Ảnh đang ngủ trên chiếc giường đã có phần tồi tàn. Căn phòng này nguyên là ngày ấy Hàn Kỳ mang theo Kính Ảnh từ trên chợ về, để cho hắn trụ lại đây.

Trong Hình đường chỉ có một gian trống tốt nhất, tự nhiên là dành cho A Đồng ở. Còn lại cũng chỉ có nơi này, cũng không phải Hàn Kỳ cố ý khắt khe với hắn, mà là…y còn chưa từng tới, không biết nơi này lại sơ sài như vậy.

Cửa sổ đã muốn bị hư hỏng, gió lạnh vù vù thổi vào. Giường lại vừa nhỏ lại vừa cứng, phía trên chỉ có chiếc chăn mỏng, cả người Kính Ảnh lui thành một đoàn, bọc trong chăn.

Hàn Kỳ đột nhiên cảm thấy đau lòng. Những cái này đã bị y quên đi, Kính Ảnh hắn cứ như vậy cuộn tròn trong chăn, gió lạnh thổi, thẳng đến lúc trời sáng sao?

Lần này vẫn như vậy sao? Trong phủ phòng trống nhiều như thế, vẫn muốn ở lại đây ư?

Cho dù là như thế nào, ngươi cũng không muốn rời khỏi ta, vẫn muốn cùng ta ở dưới một mái hiên sao?

Hàn Kỳ trong lòng một trận chua xót, chính mình vô cớ lạnh nhạt với hắn, hại hắn lại bị ủy khuất.

Hàn Kỳ đi qua, vén chăn lên, một phen ôm lấy Kính Ảnh. Động tác mạnh mẽ, lập tức liền đánh thức hắn.

“Đường chủ… ngươi…” Kính Ảnh hoảng sợ, cứng ngắc trong lòng Hàn Kỳ không dám nhúc nhích.

“Theo ta trở về!” Hàn Kỳ rõ ràng nói.

“Ngươi không giận ta sao?”

“Ta không giận ngươi. Ai… Quên đi, là ta không tốt!”

Kính Ảnh thấy y chịu ôm mình, lại nói như vậy, hiển nhiên là không sinh khí. Ngẩng đầu cẩn thận nhìn y, xác định y thật không có tức giận, mới cố lấy dũng khí, giống như tiểu miêu không tiếng động tựa vào.

Hàn Kỳ thở dài, Kính Ảnh hắn, lúc đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không có sợ cái gì, như thế nào vừa ở trước mặt y, chính là một bộ thận trọng, ủy khuất cầu toàn? Y có thật sự đáng sợ như vậy?

Quên đi, quên đi, mặc kệ người kia rốt cuộc là ai. Y cũng sẽ không để ý nữa, y thực sự không nỡ làm Kính Ảnh chịu thêm nửa điểm ủy khuất.

Đảo mắt liền tới ngày mười lăm. Ngày hôm đó ánh mặt trời sáng sủa, không gió không bụi, đúng là thời điểm tốt để đi săn bắn. Đoàn người cưỡi ngựa, chậm rãi đi tới Nại Thương sơn.

“Chúng ta vì cái gì nhất định phải đi con đường này?” Kính Viêm oán hận nói, con đường này lộ trình thật dài đi.

“Tiểu tử, im lặng đi! Chỉ có con đường này không cần đi qua chợ. Chẳng lẽ ngươi muốn trở thành tiêu điểm, bị người vây xem sao?” Kính Lân cười nói.

“Đúng thế, hiện tại chuyện Kính Ảnh cướp rể đều thành đề tài trong lúc trà dư tiểu hậu của mọi người rồi, ngay cả Huyền Lăng phủ chúng ta cũng đều bị nói tới.”

“Hiện tại a, tiên sinh kể chuyện cũng không nói về vương hầu tướng quân, cung đình bí sử, mới mở miệng chính là gì mà ‘Thị vệ vương phủ lấy một địch vạn, kinh thế hãi tục đoạt phu cướp người’, nói đến là khoa trương.”

“Được rồi, ngươi nếu nói nữa, có người sẽ giận đó. Có người nổi giận, người nào đó cuộc sống sẽ không được dễ chịu đâu!”



Một đường cười cười nói nói chẳng mấy chốc đã tới Nại Thương sơn.

Mọi người hứng trí bừng bừng, thúc ngựa cầm cung hướng bốn phía cánh rừng tản đi. Chỉ trừ bỏ Kính Ảnh, nguyên nhân là vì A Đồng muốn xem náo nhiệt mà theo tới.

Nhưng mà A Đồng lại không thể kỵ mã, bên người lại không thể không có người, mang theo cậu thật sự không tiện. Mọi người lại không đành lòng đem tiểu tử khả ái nhất ở lại trong phủ, liền dẫn theo. Cho nên Kính Ảnh không có đi săn, lưu lại tại chỗ cùng cậu, thuận tiện trông mấy thứ cho mọi người.

Hàn Kỳ với săn bắn không có hứng thú gì, mới săn được hai con thỏ hoang đã cảm thấy không thú vị. Vừa đúng lúc phụ mẫu Hàn Kỳ được chôn cất tại Nại Thương sơn, nếu đã đến đây, há lại không đi tế bái chứ.

Vì thế thúc ngựa hướng tới chỗ lăng mộ. Rất nhanh đã tới nơi, bỗng thấy có hai người cũng chạy đến nơi này, đúng là A Đồng cùng Kính Ảnh.

Hàn Kỳ xoay người xuống ngựa, cũng không có đi quấy rầy bọn họ. Chỉ đứng ở cách đó không xa nhìn, khoảng cách vừa vặn có thể nghe thấy thanh âm của cả hai.

“Tẩu tử, huynh xem, đây chính là phụ thân mẫu thân của ta a. A Đồng quả nhiên là không có tìm sai.”

“A đồng đệ thật lợi hại, nơi này đều là cây, thoạt nhìn đều giống nhau, chúng ta lại không có lạc đường a.”

A đồng nghe thấy Kính Ảnh khen mình, đắc ý dắt hắn đến trước mộ bia phụ mẫu, “Phụ thân, mẫu thân, A Đồng tới thăm hai người. A Đồng còn mang tới một người người ni, đây là chị dâu của A Đồng, đối với A Đồng tốt lắm!”

Kính Ảnh nghe cậu như vậy giới thiệu mình, không khỏi có điểm xấu hổ. Nhưng vẫn là đi đến trước bia, quỳ xuống, cung kính dập đầu lạy ba cái.

“Bá phụ, bá mẫu, vãn bối Kính Ảnh, con là… là…ái nhân của Hàn Kỳ.” Kính Ảnh có chút khẩn trương giới thiệu mình, “…Hai người không nên tức giận, đều là con không tốt, hai người ngàn vạn lần đừng trách Hàn Kỳ. Kỳ thật ngay từ đầu, chính là con thích y trước, y còn không muốn đâu. Là con quấn quít theo đuổi y, hai người muốn trách thì trách con là được rồi. Nói thật rằng, vì y, con cái gì cũng đều nguyện ý làm, chỉ riêng không muốn cùng y tách ra. Con biết ngài cùng bá mẫu nhất định thực tức giận, bởi vì con là nam tử, không thể vì y sinh con dưỡng cái, kéo dài hương hỏa. Thế nhưng, con thề, trừ bỏ việc này, con cái gì cũng có thể làm vì y. Con sẽ thay y ngăn cản mọi tai họa, con sẽ lấy hết khả năng của mình để làm y vui vẻ, con cũng sẽ chiếu cố tốt A Đồng.”

“Mẫu thân, tẩu tử đối ca ca thật sự tốt lắm, đối A Đồng cũng rất tốt. Còn có, huynh ấy làm điểm tâm so với mẫu thân làm đều ăn ngon hơn nha!”

“A Đồng, không nên nói như thế, Kính Ảnh khẳng định không có làm ngon hơn bá mẫu đâu, khẳng định không có, ha ha…” Kính Ảnh ngại ngùng ngây ngô cười, còn nói thêm, “Bất qúa, hai người yên tâm, con là nhất định chăm sóc tốt Hàn Kỳ cùng A Đồng. Con cái gì cũng đều nghe y, y muốn con làm gì con sẽ làm cái đó. Con tuyệt đối sẽ không để cho y bị lời đồn nhảm nhí, cũng sẽ không khiến Hàn Kỳ hổ thẹn… Hai người thương y như vậy, nhất định hi vọng y thật sự hạnh phúc. Thật ra, đây chính là ý nghĩa tồn tại của con. Con thề, con nhất định sẽ làm cho y hạnh phúc, y nói qua, y muốn cũng chỉ có con có thể cho y. Con sẽ luôn luôn ở bên y, bất ly bất khí.” Nghĩ nghĩ còn nói, “Kỳ thật Vương gia nhà con, chính là Tiểu Lăng tử, Hàn Kỳ nói Vương gia lúc trước cùng còn chơi cùng y, hai người đều gọi người như vậy. Thực ra, người mà Vương gia thích, cũng là một nam nhân a.”

Hàn Kỳ nghe thấy có chút buồn cười, vì mong được lượng thứ, ngay cả Tiểu Lăng tử cũng dám kêu. Chẳng qua y như thế nào lại không cảm động chứ. Nhìn thấy Kính Ảnh quỳ gối trước mộ phần phụ mẫu y như vậy, thành kính cam đoan sẽ đối thật tốt với mình, lại còn vì y mà bào chữa. Hàn Kỳ đột nhiên cảm thấy, nhân sinh có được Kính Ảnh, còn gì phải đòi hỏi nữa?

Sau khi phục hồi lại tinh thần, bọn họ đã muốn đứng dậy ly khai. Hàn Kỳ nghe tiếng nói của hai người càng ngày càng xa.

“A Đồng, cám ơn đệ vừa rồi thay ta nói tốt!” Nói xong giống như huynh đệ mà vỗ vỗ bả vai A Đồng.

“Chút lòng thành, A Đồng nói đều là lời nói thật a!” A Đồng cũng học bộ dạng Kính Ảnh vỗ vỗ hắn.

Hàn Kỳ khóe miệng không tự giác mà dâng lên, Kính Ảnh của y thật sự là khả ái đi.

Hàn Kỳ cưỡi ngựa chậm rãi đi trở về, đi không bao xa liền thấy một mình Kính Lăng kéo theo một con tiểu báo lớn, cũng đi đường này, liền chạy tới.

“Ôi chao! Hàn Kỳ? Làm sao ngươi chỉ săn hai con thỏ, Vương gia nói ngươi thực am hiểu cưỡi ngựa bắn cung nha.”

“Ta nghĩ các ngươi nhất định đều bắt mấy con dã thú lớn này. Có thể lát nữa nướng dã vị, vẫn là thỏ ăn ngon.”

“…Ngươi thật biết nghĩ lâu dài.”

“…Kính Lăng, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có biết…Tuyết Vi là ai không?

“Ngươi không biết sao?” Kính Lăng có chút kinh ngạc, “Nàng là mẫu thân Kính Ảnh a!”

“Mẫu thân? Sao có thể? Hắn…”

“Gọi thẳng kỳ danh (tên nàng) có phải hay không?” Kính Lăng cắt ngang y, “Ban đầu chúng ta cũng rất kỳ quái, sau mới biết được nguyên nhân.

Kính Lăng thấy y không nói gì, cứ thế giải thích, “Mẫu thân Kính Ảnh, gọi là Tuyết Vi, nguyên là nữ đạo sĩ của Bích Vân Quan, sau lại yêu một thư sinh, cũng chính là cha của hắn. Sau đó nàng liền hoàn tục, nhưng là sau khi thành thân vẫn không có con. Mẹ Kính Ảnh vốn là người tu đạo, tự nhiên tin vào mệnh lý dị thuật. Vì thế đi cầu sư phụ của nàng, sư phụ nàng nói mệnh của nàng không thể có con, đoạn nhân duyên kia đều là cưỡng cầu mà tới. Sau đó nàng nói với tướng công mà nàng yêu sâu sắc, muốn hắn tiếp tục kéo dài hương hỏa. Sư phụ nàng thấy nàng như vậy, thì cho nàng một cái phù, nói nàng dán tại phía trên phòng ngủ, không bao lâu nữa có thể có thai. Nhưng là mệnh nàng chú định không thể có con, vì thế hài tử tương lai tuyệt đối không thể gọi nàng là mẫu thân, chỉ đành gọi thằng kỳ danh, nếu không nàng liền giảm thọ, đối với con nàng cũng có hại. Cho nên, Kính Ảnh từ nhỏ đã gọi nàng là ‘Tuyết Vi’, về sau cũng thành thói quen.”

Hàn Kỳ không nói gì, chỉ là nghĩ chính mình lại vì mẫu thân của Kính Ảnh mà ăn dấm chua mấy ngày, còn giận lây sang Kính Ảnh. Thật sự là mất thể diện mà, nhất định không thể để cho người khác biết.