Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 263: Ngoại truyện: Em là mỗi ngày của anh (3)




Trịnh Hữu Đào như thế cũng là một người lợi hại. Bất kể sinh nhật của ai, bà cũng nhất định ở trước mặt mọi người đưa quà tặng, làm như vậy, có nhiều chỗ tốt.

Ví như, vào sinh nhật Thần Hi, đưa một cái bao tiền lì xì thật dày cho cô, trước mặt con trai cũng có được mặt mũi. Bà muốn nói cho con trai, bà đối với cô con dâu này có bao nhiêu tốt, dù sao cũng là bà cho con dâu, cuối cùng hai người bọn họ cũng sẽ cho lại bà nhiều hơn, bà cũng không ngốc, điểm ấy bà còn không biết tính nữa sao?

Nhưng bây giờ thì sao, bà ở ngay trước mặt Thần Hi cho Tống Ngọc mấy trăm đồng tiền, để tự bản thân Tống Ngọc mua quần áo mặc, còn cố ý không có bao nhiêu tiền lì xì, chính là muốn cho Thần Hi nhìn thấy, mẹ chồng như bà đối tốt với con dâu còn tốt hơn so với con gái mình, Tả Thần Hi cô nhìn mà làm đi……

Thần Hi làm sao không biết chút tâm tư này của bà chứ? Dù sao cô cũng là con gái nhà họ Tả, theo cha mẹ xử lý đại gia nghiệp nhà họ Tả, cách đối nhân xử thế quan sát sắc mặt người khác vô cùng thuần thục, chỉ là cảm thấy bà là người lớn, mình việc gì phải đi chấp nhặt với bà, chẳng phải là hi vọng Tống Sở và cô cho thêm ít tiền thôi sao? Ba mẹ già đã cả đời vất vả, đây cũng là chuyện nên làm, cho nên, vào những dịp Tết sinh nhật qua lại với nhau, cho tới bây giờ người nhà họ Tả như cô đều không thiếu sót, điểm này, Tống Sở vẫn rất cảm ơn cô.

Nhưng mà, có phải hào phóng quá nhiều, liền đổi thành là một chuyện đương nhiên? Coi Thần Hi cô như người vung tiền như rác sao?

Tả Thần Hi nhìn chằm chằm Tống Ngọc không quá vui vẻ nhận mấy trăm đồng tiền, âm thầm cười lạnh.

Hôm nay, cô chuẩn bị quà tặng tặng cho Tống Ngọc là một cái lắc tay kim cương.

Cô muốn không nhiều lắm, vật chất đối với nhà họ Tả vung tiền như rác mà nói cũng là chuyện bình thường, cho dù ngoài mặt bình tĩnh phối hợp, cô cũng nguyện ý, dù sao, người cô gả là Tống Sở, cô quan tâm cũng chỉ có Tống Sở, những người Giáp Ất Bính Đinh như thế này đối với cô mà nói đều không quan trọng, đi một vòng trở lại, coi như là bồi một khách hàng khó tính ăn cơm đi, công tác xã giao bên ngoài ai mà chả biết làm chứ?

Nhưng là, ngày này qua ngày khác, Tống Ngọc ngu ngốc kia liền ngay cả ngoài mặt cũng muốn phá vỡ, vậy cô cũng không đáng bị coi thường như vậy, người ta mắng cô là tìm tên đàn ông nào đó, cô còn chạy tới muốn tặng đồ cho người ta? Cái lắc tay kim cương kia là model mới nhất, chính cô cũng rất thích, cũng vừa hợp với bộ y phục vừa mới đặt mua tuần trước.

Vì vậy, để đũa xuống, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc, “Hôm nay là sinh nhật của Ngọc nhi sao? Tiêu rồi, chị lại không biết!” Nói xong còn trừng mắt trách Tống Sở, “Anh cũng vậy nữa, sao không nhắc em chứ!”

Tống Sở nhìn cô chằm chằm, rất muốn nói, tối qua anh còn nghe em nói đó! Nhưng mà, anh trước sau đều mong muốn Thần Hi và cha mẹ dung hòa hòa thuận, tuyệt không mong muốn một trong hai bên có chút mâu thuẫn gì, cho nên, nhịn xuống, cười nói với Tống Ngọc, “Thật xin lỗi, anh trai quên nói cho chị dâu em biết rồi, cầm đi, đây là anh trai và chị dâu em cho, đi mua thứ gì mình thích đi!”

Tống Sở móc ra một sấp tiền, kín đáo đưa cho em gái.

Thần Hi chỉ cười cười, nếu nhưu cô không đoán sai, hôm nay Tống Sở mang Tống Ngọc đi chơi cả ngày, quà tặng đã sớm mua rồi đi……

Có điều, mục đích của cô cũng đạt thành, cho bao nhiều tiền cô cũng chẳng quan tâm……

Thấy sắc mặt Trịnh Hữu Đào đã hoàn toàn biến đổi, nhưng vẫn cố nở ra nụ cười giả lả, trong lòng cô có chút thoải mái, đứng lên múc canh cho hai đứa con và ba mẹ chồng, mặc dù hôm nay là sinh nhật Tống Ngọc, nhưng cô ấy nhỏ tuổi hơn cô, cô cũng không muốn tự hạ thấp mình, Tống Sở biết trong lòng cô đang khó chịu, vội vàng tự mình múc canh cho em gái.

Tất cả món ăn đều là mẹ chồng làm, là những món ăn quê nhà của họ, thịt cá, rất phong phú, nhưng Tống Ngọc lại đẩy chén ra, dẩu môi nói, “Lại là những món ăn này, ngày nào cũng ăn đến phát ngán luôn rồi! hôm nay là sinh nhật con đó!”

“Có đồ ăn thế này là tốt lắm rồi! Mẹ của con phải vất vả cả ngày mới làm ra được, bây giờ thắt lưng còn đau đó!” Trịnh Hữu Đào sa sầm sắc mặt trách con gái.

Tống Ngọc lại vểnh miệng tiếp tục oán trách, “Có ai bảo mẹ phải vất vả đâu! Lần sinh nhật trước của chị Thần Hi đều là ra ngoài ăn, thức ăn nhà hàng đó thật ngon, quanh cảnh cũng rất lãng mạn……”

Đúng rồi, Tống Ngọc chưa bao giờ gọi cô là chị dâu, ba chữ chị Thần Hi là Tống Sở buộc cô ấy gọi, mới miễn cưỡng mà nói ra……

Mắt thấy đề tài lại chuyển lên trên người mình, lại bị Trịnh Hữu Đào thêm muối, “Người ta có anh trai là ông chủ nhà hàng, con có sao?”

Lời này, tổn thương đến tự ái Tống Sở…….

Tả Thần Hi không biết Trịnh Hữu Đào là vô tình hay có ý, chuyện Tống Sở kiêng kỵ nhất chính là người khác so sánh anh với anh trai và em trai mình. Trong mắt Tống Sở, anh em trai nhà cô đều giỏi, xuất phát đều tốt, đều là sinh từ trong trứng vàng mà ra, bắt đầu đã cao hơn anh không biết bao nhiêu cấp bậc. Vì không để cho người khác nói anh lập nghiệp dựa vào phụ nữ, anh so với người khác càng cố gắng gấp bội, đều tự mình cố gắng, nhưng dường như khi người ta giới thiệu anh đều vẫn nói, đây là Tống Sở, con rể của Tả Tư Tuyền, chồng của Thần Hi……

Quả nhiên, cô nhìn thấy sau khi Tống Sở nghe được lời này, sắc mặt liền âm trầm……

Anh như thế, càng làm cô đau lòng.

Cô yêu anh, thật không hy vọng gia thế của mình lại mang đến cho anh nhiều đau khổ như thế, nhất thời cũng mềm lòng, cười nói, “Anh trai con, cũng không phải là anh trai của Ngọc nhi sao? Ngọc nhi thích nhà hàng của anh con như vậy, lần sau con tìm anh ấy lấy cái thẻ VIP là được, tùy lúc, còn có thể mang mấy đứa bạn học đi cùng.”

Lúc này Trịnh Hữu Đào mới thôi không lên tiếng nữa, hỏi thăm cháu trai cháu gái dùng bữa ra sao.

Nói đến cặp đứa trẻ này, Hạo Nhiên có chút hướng nội, Y Thần hoạt bát hơn nhiều, người ta tặng cho bé cái biệt hiệu “Nhóc nói nhiều”, nhưng nhóc có nói nhiều thì ở trong nhà bà nội lại thường thường thành cái hũ nút, tới bây giờ, hai đứa trẻ này sau khi đi vào cửa gọi ông nội bà nội, đến giờ vẫn chưa nói ra câu nào đâu, mấy đứa trẻ này a, nhìn nhỏ, nhưng còn nhạy cảm hơn cả người lớn……

Bữa ăn cơm cuối cùng cũng kết thúc.

Nhà họ Tống vẫn theo thói quen của thôn quê, đàn ông trong nhà sẽ không làm việc nhà, cho nên quan về hưu như Tống Lập Danh ăn cơm xong liền xem tivi, Tống Sở cũng theo bồi cùng cha mình, Tống Ngọc là con gái chưa chồng, đương nhiên có thể làm nũng, Thần Hi suy nghĩ một chút, vẫn là cũng mẹ chồng cùng nhau thu thập bát đũa.

Thật ra thì, cho tới bây giờ cô đều muốn làm tốt

Một người con dâu, vì theo ý cô, con dâu thay mẹ chồng làm chút việc nhà là chuyện cần làm. Điểm này, khi cô đi lấy chồng mẹ đã nói với cô, mẹ nói, Thần Hi, mặc dù trong nhà con là cục cưng của cha mẹ, nhưng mà đã gả cho người, chính là con dâu của người ta, khi vợ và con gái bất hòa, đặc biệt là những nhà như nhà chúng ta vậy, phải nghĩ đến cảm nghĩ của Tống Sở, đừng có bày ra dáng vẻ tiểu thư, có thể động tay động chân được thì cứ tự mà làm, phải hiếu thuận với ba mẹ chồng, đừng để người ta cười nhà chúng ta.

Mẹ dạy bảo, cô đều khắc sâu trong tim, mà trên thực tế, trong xương cốt mẹ cũng là phụ nữ truyền thống, mặc dù bên ngoài là một nữ cường nhân, nhưung trong nhà tuyệt đối vẫn là một hiền thê lương mẫu, chi tiêu ăn mặc cảu ba đều là mẹ tự tay xử trí, ngay ngắn rõ ràng, cho nên, mưa dầm thấm đất, cô cũng muốn làm một người phụ nữ giống như mẹ vậy, chỉ là, cô không dự đoán được, cô lại có tiềm chất làm người mẹ thứ hai, nhưung lại không có phúc khí tốt như mẹ, gặp phải một nhà chồng tốt như nhà họ Tả như vậy mà thôi.

Chỉ là, bất kể nói như thế nào, Tống Sở là do chính cô tự chọn lấy, nếu yêu, thì không bao giờ hối hận……

Cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, thật nhanh rửa chén xong, bởi vì phải hoàn thành nhanh, thì lại càng có thể về sớm một chút.

Nhưng, khi cô rửa xong đi ra ngoài, đang chuẩn bị gọi chồng mình và mấy đứa trẻ đi về nhà, lại thấy Tống Ngọc đang quấn lấy Tống Sở nói gì đó, thấy cô xuất hiện, nhanh chóng ngậm miệng.

“Tống Sở, con vào đây!” Trịnh Hữu Đào ở cửa phòng tầng một gọi.

“Đến ngay!” Tống Sở nhìn Thần Hi một cái, đi vào theo mẹ mình, sau đó Trịnh Hữu Đào đóng cửa lại cái “rầm”.

Tả Thần Hi im lặng nhíu nhíu mày, lại là chiêu này……

Mỗi lần về bên này, Trịnh Hữu Đào đều chơi chiêu này, gọi Tống Sở vào phòng, cửa phòng đóng lại, cũng không biết bên trong bà cúi giục Tống Sở chuyện gì, đã từng hỏi Tống Sở, nhưng Tống Sở chết cũng không chịu nói ra……

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép chặt kia, cũng giống như cánh cửa ngăn cách cô và mọi người gia đình nhà họ Tống vậy, hơn nữa vĩnh viễn đóng lại với cô, nỗ lực nhiều năm như vậy, cô cũng không ôm hy vọng có thể vào bên trong kia nữa.

Yên lặng thu dọn sách vở của Y Thần và Hạo Nhiên, buổi chiều đi dạo trung tâm thương mại mua một số quần áo, đưa cho Tống Lập Danh, “Ba, cần mặc theo mùa, mua cho ba và mẹ hai bộ quần áo, người thử một chút xem có vừa hay không?”

Tống Lập Danh gật đầu một cái, “Cần gì phải tiêu pha như vậy, ba và mẹ con đều có quần áo mặc mà!”

Nói thật, Tống Lập danh vẫn là dễ chung sống hơn so với bà mẹ chồng âm dương quái khí kia nhiều…… Khuyết điểm duy nhất chính là thích bày ra cái kiểu là người làm quan, e sợ mọi người ở Bắc Kinh không biết ông là huyện trưởng về hưu……

Tả Thần Hi cũng biết ông chỉ là khách sáo, cũng không nói thêm nữa, về phần cái lắc tay kim cương kia, cô đã quyết định để lại cho mình! Dù sao Tống Sở cũng đã cho tiền Tống Ngọc, lễ tiết cũng đã xong rồi, cô không sợ Tống Ngọc đâu!

Đưa cặp sách cho Y Thần và Hạo Nhiên đeo lên, ngồi chờ Tống Sở ra ngoài, nhưng chợt Tống Lập Danh lại nói, “Tối nay ngủ ở chỗ này đi! Đừng về nữa!”

Tả Thần Hi hóa đá……

Miễn cưỡng cười kiếm cớ, “Bên này không có quần áo con thích, với lại thời tiết lại nóng như vậy…….”

“Tống Sở mặc đồ của ba! Con có thể mặc đồ của Tống Ngọc, quần áo của mấy đứa nhỏ có sẵn rồi!” Tống Lập Danh lại nói.

“Nhưng mà…… Sáng sớm Tống Sở còn phải đi gặp một khách hàng quan trọng, tất cả tài liệu lại để ở nhà!” Cô không cách gì nói mình, lúc mấu chốtc hỉ có thể lấy Tống Sở làm bia đỡ đạn.

“Không sao, chúng ta có thể dậy sớm về nhà lấy cũng được!” Giọng nói của Tống Sở vang lên từ phía sau.

Cô hoàn toàn tuyệt vọng……