Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 270: Ngoại truyện 11




Nhưng là, thứ lỗi cho cô vẫn chỉ là một phụ nữ bình thường.

Cô cũng có ủy khuất cùng kiêu ngạo của mình! Cô không thể làm một Thánh nữ mọi chuyện đều hoàn mỹ không có sai sót! Lúc cho cô vết thương chồng chất, thỏ nhỏ như cô cũng sẽ phản kích.

Câu nói của Tống Sở làm cô thương tâm đến cùng cực, thì ra ở trong lòng anh, cô mãi mãi là một cô gái coi trọng tiền tài! Ở cùng cô nhiều năm về sau, theo ý anh, cô vẫn là một thần giữ của! Quan trọng hơn là, anh cư nhiên đem tiền của cô và anh phân rõ rạch ròi! Mấy năm nay, cô tốn tiền cho nhà họ Tống biết bao nhiêu, cô có tính toán với ai chưa?! Cô cũng thật chưa hề để ý đến, nhưng thì ra, có người lại cực kỳ quan tâm!

“Tống Sở...... Em hiểu......” Cô nhịn muốn rơi nước mắt, xoay người nói với hai đứa trẻ đang bị dọa sợ, “Mẹ muốn đi một chuyến, các con cùng ba về trước, hay là muốn theo mẹ nào?”

“Muốn theo mẹ!” Hai đứa nhóc kia trăm miệng một lời.

“Đã trễ thế này còn mang hai đứa nhỏ đi đâu chứ?!” Anh quay mặt lại hỏi.

Cô yên lặng không lên tiếng, chuẩn bị mở cửa xuống xe.

“Không cho đi!” Anh bắt được cổ tay cô, cũng nhanh chóng khóa cửa xe, quay đầu nói với hai đứa con, “Hạo Nhiên, Y Thần, ngoan, không xuống xe, mẹ con cũng không xuống! Chúng ta về nhà!”

Cô nhìn Tống Sở, dáng vóc kiên nghị mà anh tuấn, vẫn giống như lúc trước....... Nhưng rốt cuộc cái gì đã thay đổi?

Đã từng, anh để ý cô từng cái nhăn mày từng nụ cười, vui buồn yêu hận, chỉ cần nước mắt uất ức của cô chợt chực trào, tay anh lập tức sẽ luống cuống, thậm chí ba chân bốn cẳng vội tới đưa bàn tay lau nước mắt cho cô. Nhưng bây giờ thì sao? Lòng cô đau đớn anh lại không nhìn thấy, ngược lại không ít lần còn làm tổn thương đến cô! Nói thật, ở trong gia đình nhà họ Tống như thế, cô sở dĩ có thể nhịn mà không nháo lên, chính là vì anh dịu dàng và yêu thương chống đỡ lấy cô, bất kể có bao nhiêu uất ức, chỉ cần mười năm bọn họ yêu nhau vẫn còn đây, cái gì cô cũng không sợ, nhưng bây giờ cô thật sự rất hoài nghi, anh vẫn là Tống Sở trước kia nữa hay không?

Anh đã từng nói với cô, sẽ chăm sóc cô thật tốt, không để cô bị bệnh trở lại, nhưng mà, bắt đầu từ khi nào, chăm sóc của anh biến thành bỏ rơi? Anh sẽ trong lúc cô ngã bệnh mà bỏ cô đi?

Dường như đã thay đổi, nhưung anh vẫn nắm tay cô như thế, có cần thiết không?

Cô ngậm miệng, cũng không có hơi sức mà nói nhiều......

Về đến nhà, ba mẹ đều ở đây, nhìn dáng vẻ của ba, dường như không khỏe lắm, vì vậy mâu thuẫn giữa cô và Tống Sở tạm thời bỏ xuống, đi tới thăm hỏi Tả Tư Tuyền, “Ba, người sao rồi?”

“Không có gì! Bệnh già đó mà! Các con không cần lo lắng!” Tả Tư Tuyền phất phất tay.

“Ba, đi gặp bác sĩ chưa?” Tống Sở cũng lo lắng hỏi.

“Gặp rồi!” Mẹ Tiêu Hàn nói với Thần Hi, “Là Kỷ Tử Ngang đến xem đấy! Bác sĩ lúc trước của ba con là giáo sư của Kỷ Tử Ngang, bây giờ giáo sư đã lớn tuổi, không ngừng đề cử Kỷ Tử Ngang đó, con nói thằng nhóc này, lúc ấy nhìn thế nào cũng không giống một người có thể giao tính mạng mình cho nó đâu!”

Nhắc tới Kỷ Tử Ngang sắc mặt Tống Sở có chút biến đổi, mà Thần Hi lại chú ý tới bên khay trà để một hộp bánh ngọt, hai mắt không khỏi tỏa sáng, “Chẳng lẽ đây là bánh đậu xanh Kỷ Tử Ngang mang tới đây sao?”

“Còn không phải sao! Kỷ Tử Ngang nói con và Thần An lúc trước đều thích bánh đậu xanh mẹ nó làm nhất, cố ý mang tới cho!” Tiêu Hàn nói xong lại vẫy vẫy tay với hai đứa nhỏ, “Hai đứa các cháu cũng tới nếm thử đi, cái này còn ăn ngon hơn nhiều so với mấy cái loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe đó!”

Hạo Nhiên và Y Thần còn đắm chìm trong bóng ma ba mẹ chúng đang cãi nhau, lúc này nghe bà ngoại gọi tới, bóng ma đó mới tản đi, lộ ra bản tính hiếu động hoạt bát, hơn nữa Y Thần, còn nhào vào trong ngực bà ngoại, la hét “Bà nội, bà nội, Y Bảo muốn ăn!”

Cho tới bây giờ Hạo Nhiên và Y Thần đều gọi Tiêu Hàn là bà nội mà không phải là bà ngoại.

Thần Hi cầm một miếng bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng nếm, rồi sau đó híp mắt cười tươi, “Ừm...... Vẫn giống như vị trước kia! Thật tinh khiết! An ngon hơn nhiều so với bên ngoài bán nha!” Hương vị bánh đậu xanh bỗng nhiên làm cho cô nhớ lại lúc còn học trung học, khi đó Kỷ Tử Ngang ở trường, ngày chủ nhật cuối tuần sẽ về nhà, mẹ Kỷ đều muốn anh mang theo một hộp bánh tuyệt kỹ của bà – bánh đậu xanh, nhưng Kỷ Tử Ngang không thích ăn, ngược lại cô và Thần An lại cực kỳ thích, lần nào anh đều cũng cho hai người bọn họ tiêu diệt hết sạch.......

Hạo Nhiên và Y Thần thấy mẹ ăn đến mê say, mỗi đứa đều đưa một miếng vào trong miệng, hai bé cũng lập tức cau mày nói, “Cái này có ăn ngon gì đâu chứ! Một chút cũng không ngon!”

Bộ dáng cau mày của hai đứa nhóc này, chọc Tiêu Hàn và Tả Tư Tuyền cười đến nắc nẻ.

Thần Hi cũng cười, trong mắt có chút ẩm ướt, vẫn là nhà mình ấm áp, không cần giữ ý giữ tứ, cũng không cần giả bộ, cô ở trong nhà này đã cảm thấy thư thái……

“Đang nói gì đó? Mà vui đến vậy?” Một giọng nói truyền đến.

“Cậu út!” Y Thần nghe tiếng nói, lập tức nhanh chóng chạy ra ngoài.

Là Thần An trở về……

Thần Hi nhìn dáng vẻ sôi nổi của Y Thần, trong lòng đau xót, con nhóc này ở nhà họ Tống cũng chưa bao giờ hoạt bát như vậy đâu……

“Thần An! Nhanh tới ăn bánh đậu xanh Kỷ thị đi!” Thần Hi vội vàng cầm đồ ăn vặt thường dụ em trai lúc còn học trung học cấp hai.

“Kỷ Tử Ngang đã đến đây?!” Thần An ôm lấy Y Thần, biểu tình trên mặt tỏ vẻ hết sức kinh ngạc, “Thằng nhóc này, sớm đã nghe nói cậu ta đã trở về, cũng không nói trước với em một tiếng, lại chạy đến nhà chúng ta trước rồi!”

“Người ta là du bác sĩ vừa về nước đó! Rất có tiền đồ! Đặc biệt vội chạy tới xem bệnh ba mình đó! Dáng vẻ đâu giống như chú! Ăn chơi trác táng!” Tả Thần Hi hừ hừ.

“Vâng! Vâng! Trong mắt chị tới bây giờ em đều chỉ biết sống phóng túng thôi! Sao so được với Tống Sở nhà chị được!” Thần An không phục chế nhạo.

Nói lâu như vậy, rốt cuộc nhắc tới Tống Sở……

Tống Sở ngồi đó, chỉ cười cười, vẫn không muốn tiếp thêm chuyện lên, nội dung câu chuyện hai chị em bọn họ nói đến anh không có cách nào có thể chen vào được, chẳng những không có, thực tế anh còn rất mâu thuẫn……

“Đúng rồi, Thần Hi, chị có nhận

Được thiệp mời họp lớp không? Có tính đi không?” Thần An hiểu người chị cùng sinh đôi với mình, mấy năm nay ngoại trừ chăm sóc chồng và hai đứa con cùng công ty ra, thật không đi đâu cả.

Tâm tình Thần Hi thoáng chuyển biến tốt lại bắt đầu ảm đạm, hai mắt cụp xuống, nở ra nụ cười tủm tỉm, “Đi a! Sao không đi chứ…….”

“Hay quá! Rốt cuộc chị cũng nghĩ thông rồi! Em sẽ nói cho Phương Di! Haiz! Họp mặt có quy định, không cho phép mang theo người thân đi nha!” Thần An la hét.

“Ừ!” Thần Hi cố ra vẻ thoải mái cười nói với mẹ mình, “Mấy bữa đó phải cực cho mẹ rồi!”

“Yên tâm đi đi! Hạo Nhiên và Y Thần có mẹ lo rồi!” Tiêu Hàn hết sức ủng hộ cho con gái, thừa dịp còn trẻ mà đi chơi nhiều nơi một chút, lúc còn trẻ như vậy mà đã có con rồi, sau đó cũng không còn là cuộc sống của mình nữa rồi, nhiều vất vả!

Mặt Thần Hi ở dưới ánh đèn nở ra nụ cười, trong nơi u tối dường như cảm thấy ánh mắt Tống Sở đang nhìn mình, dường như còn mang theo kim châm.

Cô giả vờ như không biết, vẫn cứ nở nụ cười. Đây là cách làm trước sau như một của cô trước mặt ba mẹ mình, bất kể ở nhà chồng có uất ức thế nào, cũng sẽ không nói với ba mẹ, bởi vì cô biết, có một số việc không thể nói, một khi ba mẹ tham gia vào, như vậy hôn nhân của cô và Tống Sở cũng gần như đã kết thúc……

Mười năm. Cô không bỏ được, cũng không muốn bỏ, cô nghĩ, cô cũng không còn tinh lực giống như mười năm trước đi yêu thêm một người nữa, huống chi còn có hai đứa trẻ đáng yêu……

Đêm, tối dần.

Cô đã tắt đèn, lẳng lặng ngủ nghiêng trên giường, cửa sổ vẫn mở, nghe được tiếng côn trùng thi thoảng kêu lên ra rả, càng làm đêm tối này yên tĩnh, nặng nề.

Trên tủ đầu giường có một quyển tạp chí, trong đó cô đã từng đánh dấu một đoạn: lúc bắt đầu luôn luôn là ngọt ngào, sau đó là chán nản, thói quen, ruồng bỏ, tịch mịch, tuyệt vọng cùng lạnh nhạt…… - Trương Tiểu Nhàn.

Luôn có vài câu kinh điển như vậy, từng chữ đều nói đến lòng của cô, mà câu đằng sau, cô lại không muốn suy nghĩ tiếp, bởi vì, cô không muốn buông bỏ, càng không biết một khi buông bỏ rồi sau này có hối hận không……

Tiếng bước chân anh nhẹ nhàng vang lên, nệm sau lưng nhẹ nhàng lún xuống, rồi sau đó, thân nhiệt ấm áp liền làm nóng bả vai cô.

Cô không có hứng thú, không nhúc nhích.

Cô cứng đờ, cô ngơ ngẩn, làm cho anh luống cuống.

Thật ra thì, anh ở trước mặt cô vẫn luôn luôn luống cuống……

Lúc lúc bắt đầu yêu, chỉ cần cô thoáng không vui, anh đều không biết phải làm gì cho đúng, nhưng là, khi ấy chỉ cần sờ sờ lên tóc cô, cô sẽ lại cười với anh, cô bây giờ, trưởng thành, chính chắn, chiêu này đã không dùng được nữa rồi……

Anh biết giữa bọn họ có vấn đề, hơn nữa giận dỗi cũng đều là vì chuyện của gia đình anh, nhưng ba mẹ là người lớn, bất kể thế nào, không thể để cho người lớn bị khi dễ đi! Ba mẹ nuôi lớn mình cũng không dễ dàng, Thần Hi là cô gái hiểu chuyện như vậy, tại sao lại không thông cảm cho anh chứ? Dĩ nhiên, thật ra cô đã vì nhà họ Tống mà làm rất nhiều, có điều, sao quan hệ giữa cô và ba mẹ luôn luôn không hòa hợp vậy? Nói ra, mặt ngoài là hòa hòa khí khí, nói xong rồi, Thần Hi luôn là người không thể chân chính trở thành người nhà họ Tống, có lẽ, đây là do bối cảnh khác biệt, cô rốt cuộc là Phú Nhị Đại (con cháu nhà giàu đời thứ hai), mà anh, cũng chỉ là người xuất thân từ vùng núi hẻo lánh xa xôi mà thôi, ngay cả cha mình cũng chỉ làm một quan huyện nhỏ, mà ở trong thành Bắc Kinh này, ngay cả là con kiến nhỏ cũng không bằng được ……