Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 278: Ngoại truyện 18: em là của anh sớm sớm chiều chiều




"Đúng vậy! Chị đi hay không đi là chuyện của chị, dù sao em cũng sẽ đi! Thật là nhớ thức ăn của Lão sư làm!"

"Đi! Dĩ nhiên đi! Em chuẩn bị cho Lão sư một phần quà, chị tự lái xe đến!" Sắp được gặp Lão sư (mình thấy để giáo viên khônghay nên vẫn để là lão sư nhé) sau nhiều năm xa cách, trong lòng cô vẫn là vô cùng kích động, mẹ Kỷ, đó là lão sư Tưởng, học sinh được lão sư thương yêu nhất đương nhiên chính là cô rồi. . . . . .

Tả Thần Hi gọi điện thoại cho Tiêu Hàn, giao nhiệm vụ đón Y Thần và Hạo Nhiên cho mẹ, chính mình cũng vội vã khởi động xe rời khỏi công ty.

Mặc dù nói muốn Thần An chuẩn bị quà tặng, nhưng cô biết, ở trên phương diện quà tặng này đàn ông luôn thiếu sự chu đáo, ngoại trừ dùng tiền tỏ vẻ mình thành tâm, chưa chắc đã có thể mang đến quà tặng làm cho người ta hài lòng, cho nên, cô đánh tay lái vòng xe lại, trước tiên trở về đại viện lấy một chậu hoa lan trân quý để lên xe, rồi sau đó mới lái xe tới nhà họ Kỷ.

Nhà học Kỷ ở tại một khu nhà tiểu tứ hợp viện (??? bó tay), nhiều năm như vậy rồi, vẫn không có gì thay đổi.

Theo lý hiện giờ Kỷ Tử Ngang đã rất thành công, mua cho cha mẹ một căn nhà tốt để an dưỡng không có gì khó, cái này hoàn toàn nằm trong khả năng, nhưng lão sư Tưởng nói, mấy chục năm qua, đời đời nhà họ Kỷ sau khi về hưu đều ở chỗ này, ngày thường vẫn giúp đỡ lẫn nhau quan hệ rất hòa thuận, chỉ phần tình cảm này, cả hai người đều không nở đi nơi khác, mà cha Kỷ Tử Ngang là bác sĩ về hưu, lão sư Tưởng lại yêu thích trồng hoa, ở đây lại có sân nhỏ phơi đủ loại thuốc bắc và trồng hoa hoa cỏ cỏ gì đó, cũng rất dễ dàng, thực sự chung cư cao tầng kia, còn khiến cho hai người cảm thấy không gian để hít thở cũng nhỏ theo, cho nên, mặc dù Kỷ Tử Ngang hiếu thảo thế nào, cũng không cách nào thuyết phục hai người dọn nhà tới nơi khác, một căn hộ rộng rãi cả tầng lầu chỉ có một người đàn ông độc thân là anh ở.

Đi Tứ Hợp Viện nhà họ Kỷ, sẽ đi qua trường trung học ngày trước. Bây giờ chính là mùa lá cây chuyển mùa, dọc theo con đường ngày trước tới trường cô cho xe chạy từ từ, hai bên đường cây ngô đồng vẫn giống ngày trước như đúc, có một vài lá cây đã bắt đầu chuyển vàng, gió vừa thổi qua, ở trên cao từ từ rơi xuống, thỉnh thoảng vài chiếc lá, rơi vào kính chắn gió xe cô, đồng thời còn nhẹ nhàng lộn mấy vòng, rồi dính vào đó không bay tiếp nữa. . . . . .

Ánh nắng chiều chiếu rọi xuống muôn nơi, một đám học sinh cao trung mặc đồng phục hoặc đi bộ, hoặc cởi xe, theo tiếng nói cười vọng tới, là hơi thở bồng bột của tuổi trẻ. . . . . .

Chẳng bao lâu sau, trong đó cũng có một người là cô. . . . . .

Một học sinh cắt tóc ngang tai, mặc đồng phục, cùng bạn học ngồi cùng bàn, với Khuê Mật tốp năm tốp ba cùng nhau về nhà, dưới chân đạp lá vàng, tiếng vang sào sạt, thỉnh thoảng, một con sâu nhỏ ở dưới tàng cây treo lủng lẳng, bất thình lình xuất hiện trước mắt các cô, rước lấy một trận thét chói tai. . . . . .

Thời gian như vậy, một đi không trở lại. . . . . .

Không hiểu sao, hốc mắt lại có chút chua xót. Có thể có một thời khắc bỗng nhiên giật mình tỉnh lại như vậy hay không, phát hiện những việc chính mình đã từng trải qua những năm này chỉ là một giấc mộng thật dài thật dài, lúc tỉnh mộng, cô vẫn đang ngồi ở trong phòng học cao trung, giáo viên môn lịch sử đang phân tích các đề mục, đột nhiên điểm đến tên của cô, sau khi từ trong mộng tỉnh lại cô một mảnh mờ mịt, Kỷ Tử Ngang ngồi ở phía sau cô gấp đến độ nói cho cô biết đáp án. . . . . .

Tả Thần Hi, mày hối hận sao? Cô hỏi mình. . . . . .

Còn chưa kịp cho mình đáp án, tiếng chuông điện thoại di động của cô lại vang lên.

"Uy. . . . . ." Thật sự giống như mới từ trong mộng tỉnh lại, giọng nói của cô có chút khô ráp.

"Thần Hi! Có tới không? Chỉ còn chờ một mình chị thôi!" Thần An ở bên kia thúc giục.

"Đến rồi! Lập tức tới ngay!" Cô thu hồi suy nghĩ. Ở cái thế giới này vô dụng nhất, chính là hai chữ hối hận! Tả Thần Hi, đi về phía trước!

Cô tốc độ nhanh hơn, đi nhà họ Kỷ.

Vừa tới cửa nhà họ Kỷ, chỉ nghe thấy trong sân truyền đến giọng nói của Thần An và lão sư Tưởng, hiển nhiên, Thần An đứa bé nghịch ngợm này lại nói cái gì trêu chọc lão sư Tưởng vui vẻ. Từ trước đến giờ Thần An chính là như vậy, người ngoài nhìn vào đều là lành lạnh cao ngạo, không thích quan tâm tới người khác, ở trước mặt người nó thích, lại nghịch ngợm đến không chịu được, hơn nữa mở miệng, cái gì cũng dám nói, mỗi lần đều chọc cho người lớn vừa cười vừa mắng, đánh cũng không được thương cũng không xong.

Trong không khí truyền tới mùi thơm của món ăn gia đình, nghe trong sân những tiếng cười mắng kia, cô không khỏi mỉm cười, trong lòng đang căng cứng như dây cung dường như cũng có chút thả lỏng.

Cô đang cầm hoa lan đi vào cửa viện, đi vào trong sân liền nhìn thấy Thần An kéo ống tay áo đứng bên cạnh bể chứa nước, trên áo sơ mi còn dính đầy nước, phải, gây chuyện rồi. . . . . .

Cô vừa đi vừa cười, "Tả Thần An, em lại gây ra tai họa gì mà để bị phạt đứng như vậy? !"

Lão sư Tưởng đang mải miết rửa rau, ngẩng đầu nhìn lên, vui vẻ nói, "Ơ, Thần Hi đến rồi!"

"Lão sư khỏe!" Thần Hi quen việc đặt bồn hoa lan trên tay vào vườn hoa nhà họ Kỷ, sau đó mới chạy vội tới bên cạnh lão sư Tưởng, hai tay đều là bùn đất, muốn ôm lão sư Tưởng.

Lão sư Tưởng dở khóc dở cười, "Cả hai đứa đều là đứa trẻ nghịch ngợm! Còn không mau đi rửa tay! Chuẩn bị có cơm ăn liền!"

"Dạ!" Thần Hi cười hắc hắc, kéo kéo cổ áo của em trai, "Em làm gì đứng lỳ ở đây vậy? Cũng không giúp Lão sư một tay?"

Lão sư Tưởng nghe vậy vội nói, "Phải! Đừng nói nó giúp! Con xem một chút đi, cái này không phải đều là nó làm sao? Làm cho đầy sân đều là nước!"

Thần Hi cười ha ha, đúng vậy! Em trai bảo bối này của cô làm sao có thể làm được việc nhà chứ! "Cho nên em bị phạt đứng rồi hả? Đáng đời! Quét dọn sân lại cho sạch sẽ rồi nói tiếp!"

"Đó mà là phạt đứng sao? Em là quan sát Lão sư rửa rau như thế nào thôi! Ai cho chị bây giờ mới đến? Đáng lẽ chị phải tới giúp Lão sư nấu cơm mới đúng!" Thần An không phục, cười nói.

"Chị mà giúp! Ah, Kỷ Tử Ngang đâu?" Cô nhìn khắp mọi nơi cũng không có nhìn thấy bóng dáng Kỷ Tử Ngang.

"À, nó vẫn còn ở trên đường chưa về tới, giờ cũng nên đến rồi chứ! Mới vừa gọi điện thoại về nói có chút việc nên về trễ!" Lão sư Tưởng cười ha hả trả lời.

Thần Hi rửa tay, thuận tiện giúp Lão sư rửa rau.

Tưởng lão sư thấy vậy vội vàng chụp lại tay cô, "Con đã bao lâu không có tới chơi, người tới là khách! Sao có thể để khách làm việc chứ!"

Thần Hi lại giống như đối với mẹ mình bĩu môi một cái, "Con cũng không coi mình là khách! Lại nói con nhịn đói một ngày, như vậy đúng là phải ăn thật no nê, nhưng người vừa nói thế, làm sao chúng con có thể thả bụng mà ăn chứ!"

Những lời này chọc cho Lão sư Tưởng cười híp cả mắt, không nhịn được đưa tay bóp chặt gò má của Thần Hi, "Đứa nhỏ này!" Nói xong, trong lòng lại âm thầm thở dài, thoáng một cái đã mười năm trôi qua, trong suy nghĩ Thần Hi vẫn là bộ dạng tiểu nha đầu ngày trước, vậy mà giờ đây cũng là mẹ rồi, nhớ ngày đó, còn tưởng rằng con trai mình cùng con bé có hy vọng. . . . . .

Bà không có con gái, Thần Hi là cô gái mà bà từng thích nhất, hoàn cảnh trong nhà tốt như vậy, lại không có dáng vẻ yếu ớt chút nào, có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, kính trọng người lớn, lại là người chịu khó, mỗi lần tới nhà chơi cũng sẽ giúp đỡ bà làm cái này cái kia, dáng vẻ này làm sao có thể giống như thiên kim nhà giàu chứ? Chỉ là, cô gái tốt như vậy, lại sớm trở thành vợ người khác rồi, đứa con nhà mình vẫn là một người cô đơn. . . . . .

Đang suy nghĩ, Thần Hi đã rửa xong thức ăn, bưng chậu lên quen thuộc đi vào phòng bếp, trong phòng bếp, bác trai Kỷ đang đem một con gà mái vừa hầm cách thủy cho ra nồi.

" Chú Kỷ khỏe!" Thần Hi ngọt ngào kêu một tiếng.

Bác trai Kỷ thấy cô, cũng là thập phần vui vẻ, ngoài miệng lại oán trách, "Cái xú nha đầu này, cũng mấy năm rồi không có tới nhà thăm chú rồi hả? Có ông xã cũng không cần Lão sư nữa hả!"

"Sao có thể vậy được chứ! Thần Hi sai lầm rồi, bây giờ con tới giúp chú Kỷ không phải sao!" Trong lòng Tả Thần Hi thật sự là áy náy, kể từ sau khi sinh Hạo Nhiên, quả thật thời gian đến thăm hai người ít đi, cũng may Thần An còn thường thường đến đánh cờ với chú Kỷ, nếu không những năm này Tử Ngang lại đang ở nước ngoài, hai người thật sự là quá tịch mịch.

Bác trai Kỷ thấy mặt cô đỏ rần, cười ha ha, "Đứa nhỏ ngốc, chú Kỷ nói giỡn thôi, đừng coi là thật! Đi ra ngoài xem ti vi đi, nơi này có chú rồi!"

"Được rồi! Sao có thể để cho con xào rau được chứ, nhanh lên một chút! Phòng bếp của dì không thể so với phòng bếp lớn nhà con được, ba người đứng chen chúc ở đâu, xoay người cũng khó khăn!" Lão sư Tưởng cũng tiến vào, đẩy Thần Hi đi ra.

Thần Hi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng Thần An ngồi bên ngoài chờ ăn, thuận tiện giúp Lão sư Tưởng dọn dẹp vườn hoa.

Lão sư Tưởng nhìn xuyên qua cửa sổ, vừa đúng có thể nhìn thấy Thần Hi ở bên ngoài, không khỏi than một tiếng.

"Làm sao vậy, bọn nhỏ tới chơi mà sao lại than thở rồi!" Bác trai Kỷ trợn mắt nhìn bạn già một cái.

"Ai, ông nói mắt thấy đứa bé của Thần Hi cũng đi vườn trẻ rồi, con trai nhà mình còn chưa có một đối tượng, người làm mẹ như tôi có thể không gấp gáp sao?" Lão sư Tưởng vừa đúng nhìn thấy bồn hoa lan Thần Hi mang tới hôm nay, vậy mà là giống hiếm, càng thêm cảm thấy đứa nhỏ này quá hiểu tâm ý của mình rồi, nhưng đáng tiếc. . . . . .

Bác trai Kỷ không hiểu ý tứ bạn già, xem thường, "Vậy thì như thế nào? Con gái tự nhiên lập gia đình sớm, bà xem Thần An, không phải vẫn còn độc thân như vậy sao!"

"Nói với ông thật sự như là đàn gảy tai trâu vậy!" Lão sư Tưởng bất mãn nói thầm một câu, bỏ chén hương vị vào nồi gà mái chưng cách thủy rồi bưng đi ra ngoài, chỉ còn lại bác trai Kỷ không nói ra lời, không biết vì sao, suy tư một lát, lắc đầu một cái, lòng của phụ nữ, như kim dưới đáy biển, cả đời của ông cũng không có thăm dò được tường tận trong lòng vợ mình rốt cuộc cất giấu bao nhiêu ngân châm. . . . . .

Ngâm hai câu kinh kịch, tiếp tục xào thức ăn.

Lúc món rau cải xào vừa chín, Kỷ Tử Ngang cũng về tới, lúc đó, bốn người trong nhà đã ngồi bên cạnh bàn ăn rồi.

"Rốt cuộc anh về rồi! Chưa từng thấy qua người nào mời khách mà còn phải bắt khách chờ như anh! Anh mà còn không về là chúng tôi dự định ăn trước luôn đó!" Thần Hi vừa thấy anh, đã nói ầm ĩ.

Nhìn thấy cái chớp mắt kia của cô, trong lòng Kỷ Tử Ngang không hiểu sao một hồi nhảy loạn, lại ra vẻ trấn định mà đi vào, nở nụ cười nhàn nhạt, "Xin lỗi, tới trễ! Trên đường kẹt xe!"